historybs.com - Đọc truyện online

Ngoại Truyện: Lữ Tống

Tôi là Lữ Tống. Lữ là họ mẹ, Tống là họ bố. Mẹ muốn tôi thành danh y, lưu danh sử sách. Bố chỉ mong tôi hạnh phúc. Hai người bất đồng quan điểm, rồi đường ai nấy đi. Tôi thì thành bác sĩ thật, nhưng sử sách thì chưa thấy đâu. Còn hạnh phúc, ừm, cũng chưa thấy tăm hơi.

Hôm đi xem mắt Cố Thanh, tôi vừa trực đêm về, người ngợm tả tơi như thể vừa đánh trận. Mặt mũi chưa kịp rửa, tóc tai bù xù, chắc khóe mắt còn dính cả ghèn.

Bà mối thì cứ giục, bảo bên nữ gấp lắm, không chờ tôi chỉnh trang được. Tôi nghĩ bụng, thôi thì cứ đi, kiểu gì cũng hỏng. Mẹ giục lắm rồi, xem như cho bà yên lòng vậy.

Đến nơi, Cố Thanh đang ngồi giữa một đống tài liệu ngổn ngang, trước mặt là máy tính. Trông bận bịu lắm, chẳng buồn nói chuyện. Tôi ngồi xuống, lặng lẽ quan sát.

Em cũng bình thường thôi, mắt không long lanh, mũi không cao, dáng cũng chẳng gợi cảm. Xung quanh mũi còn lấm tấm tàn nhang. Tóc dài buộc túm bằng sợi dây chun đỏ, lòa xòa. Người thì mặc bộ đồ đen rộng thùng thình, nhưng lại có vẻ gọn gàng.

Kỳ lạ là mắt tôi cứ dính vào em, không dứt ra được. Hình như có một mùi hương nào đó cứ lẩn quẩn, cuốn lấy tôi.

Mười phút sau, em lên tiếng: “Xin chào, em là Cố Thanh. Em muốn lập gia đình. Em có xe, có nhà, có công ty. Thu nhập cũng ổn, năm ngoái hơn năm trăm ngàn. Em xem hồ sơ của anh rồi, bác sĩ, nghề nghiệp tốt. Anh thấy em thế nào?”

Tôi hơi ngập ngừng. Nghề bác sĩ, nói thật, đôi khi tôi cũng không chắc mình có thực sự thích nó hay không. Sự thẳng thắn và tự tin của em khiến tôi có chút bất ngờ, lại có chút ngưỡng mộ.

Gật đầu, tôi đồng ý.

“Chuyện tình cảm thì tính sau cũng được.” Em nói tiếp: “Em khá bận, không lo được chuyện mẹ chồng nàng dâu hay hàng xóm láng giềng đâu. Chắc là không làm được một người vợ đảm đang rồi. Nhưng anh yên tâm, em cũng không gây chuyện đâu. Em dễ tính lắm, cái gì cũng được.”

“Không sao, anh lo được.” Tôi đáp.

Thế là chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Lần đầu tiên ở căng tin bệnh viện. Chúng tôi ăn sườn hầm. Em rất thích, khen ngon hơn cả mẹ em nấu. Sau đó, chúng tôi hôn nhau trên xe ở tầng hầm.

Lần thứ hai ở căng tin phía tây bệnh viện. Chúng tôi ăn gà sốt cay. Em chỉ khen được một chút, bảo không ngon bằng quán ở ngã tư Trường Hằng. Sau đó, chúng tôi hôn nhau dưới chung cư của em, một nụ hôn dài.

Lần thứ ba ở quầy hàng mới mở trong bệnh viện. Chúng tôi ăn pizza và hamburger. Em không thích, bảo từ nhỏ đã không thích rồi. Tôi hỏi tại sao, em đáp: “Vì ăn mấy thứ này lại muốn tìm bố.”

Pizza và bố? Hai thứ này có liên quan gì đến nhau chứ?

“Hồi nhỏ, em toàn gặp mấy ông bố ở quán pizza.”

“Gặp một lần rồi thôi. Cuối cùng chỉ còn lại mình em, ngốn hết ba cái hamburger.”

Câu chuyện về tuổi thơ không trọn vẹn của em, tôi đã biết từ lâu. Con nhà đơn thân mà, chắc chắn đã trải qua không ít khó khăn. Tôi định mở lời an ủi, thì em ngẩng phắt lên: “Này Lữ Tống, căng tin bệnh viện này có cổ phần của anh không đấy?”

Tôi lắc đầu: “Không.”

“Thế thì lần sau mình đổi chỗ khác nhé. Đồ ăn ở đây toàn mùi thuốc sát trùng.”

Tôi bỗng thấy xấu hổ, vội vàng gật đầu: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Em bất ngờ nhoẻn miệng cười, nắm tay tôi kéo xuống hầm để xe. Trên xe, chúng tôi “yêu” nhau. Rồi sau đó, chúng tôi đăng ký kết hôn. Tính ra, chúng tôi quen nhau cũng được nửa năm.

Cuộc sống hôn nhân bận rộn cuốn chúng tôi đi. Tôi làm việc theo ca, em cũng bận tối mắt tối mũi. Gặp nhau chẳng được bao nhiêu, nhưng sáng nào em cũng cố gắng chiên trứng cho tôi trước khi đi làm, tối về lại bỏ quần áo vào máy giặt, những việc nhỏ nhặt của một người vợ.

Mẹ chồng nàng dâu không hề có mâu thuẫn, hàng xóm láng giềng cũng hòa thuận. Mọi người cứ nghĩ là tôi khéo vun vén, nhưng thực ra là em âm thầm xử lý hết, từ thông cống nghẹt, thay bóng đèn cho đến tiền phúng viếng hàng xóm. Mẹ vợ cũng thường xuyên qua nhà nấu nướng, dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn cho tôi mang đến bệnh viện, đỡ phải ăn ở căng tin.

Tôi thầm nghĩ, có lẽ tôi đã hoàn thành tâm nguyện của bố. Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.

Rồi một ngày, hạnh phúc của tôi vỡ vụn. Mấy chữ trên màn hình điện thoại như lưỡi dao sắc lạnh, cứa nát tất cả. Trời đất như sụp đổ dưới chân.

Tại sao? Tại sao tôi không thể cho em một đứa con? Nhưng tại sao chỉ vì thế mà ly hôn? Tàn nhẫn quá. Tôi biết tình cảm em dành cho tôi đã phai nhạt, nhưng ít ra vẫn còn chút gì đó chứ, nếu không, sao em còn giặt đồ lót cho tôi?

Vậy mà hai chữ “ly hôn” lại dễ dàng thốt ra từ miệng em như thế. Tôi níu kéo, xin lỗi, cầu xin, nhưng vô dụng. Em nhất quyết ly hôn. Tôi yêu em, nhưng giờ phút này, tôi hận em.

Đêm đó, tôi như phát điên. Em khóc, tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ hận bản thân mình vô dụng. Sau khi tất cả kết thúc, tôi quay lưng lại với em.

Ba ngày sau, chúng tôi ra tòa.

Tôi đã làm tròn tâm nguyện của mẹ, trở thành một bác sĩ giỏi, lưu danh sử sách. Nhưng tôi đã đánh mất tâm nguyện của bố, đánh mất hạnh phúc của mình.

***

Giữa những cái tên trong danh sách sản phụ, cái tên Cố Thanh bỗng nhiên nhảy ra. Còn được xe cấp cứu đưa vào phòng sinh nữa chứ. Hỏi ra mới biết, em vẫn còn bận bịu đàm phán hợp đồng trước khi sinh, bụng mang dạ chửa mà chạy khắp thành phố.

Tôi tức đến nghẹn thở, gã chồng mới của em là giống gì vậy? Sắp sinh rồi mà còn bắt em đi làm?

Tôi vội vàng mặc đồ, lao thẳng đến phòng sinh.

Cố Thanh vẫn vậy, kiên cường và bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy em, bao nhiêu kỷ niệm ùa về như thác lũ, người trong mộng bỗng hiện ra trước mắt, tôi định thốt lên “Lâu rồi không gặp”, nhưng miệng lại nhanh hơn não, buông ra một câu làm em tức điên.

Sau khi đỡ đẻ xong, một câu nói bỗng lóe lên trong đầu tôi: “Anh mau lôi con trai anh ra!”

Tôi sững người, con trai của tôi? Tôi vội vàng làm xét nghiệm, và đúng là con tôi thật!

Tôi định tìm em để tái hôn, nhưng miệng cứ thích làm trái ý tim.

Buổi thăm hôm ấy thật chẳng vui vẻ gì. Mẹ của Cố Thanh bị bệnh, bà muốn chúng tôi tái hôn. Lòng tôi mừng như mở cờ trong bụng, nhưng nhớ lại cảnh bà ép tôi ly hôn trước đây, tôi lại chần chừ.

Rồi mẹ của Cố Thanh qua đời. Giọng Cố Thanh nghẹn ngào trong điện thoại, tôi hối hận vô cùng. Giá như tôi nói cho em biết về bệnh tình của mẹ em sớm hơn, ít nhất họ cũng có thể tạm biệt nhau tử tế.

Cố Thanh suy sụp hoàn toàn, giống như tôi ngày bị em bỏ rơi, cả người như rỗng tuếch.

Mẹ tôi rất quý Cố Thanh. Bà nói em không đòi hỏi, không làm mình làm mẩy, cũng chẳng tranh giành con trai với bà. Dù bận rộn, em vẫn dành thời gian chơi mạt chược với bà mỗi tuần. Tính tình thẳng thắn, rất hợp cạ với bà. Nhưng vì chuyện của mẹ của Cố Thanh, bà có chút ác cảm. Vì vậy, chuyện tái hôn, với mẹ tôi là không thể.

Sau đó, khi biết tin mẹ của Cố Thanh qua đời, mẹ tôi đến bệnh viện, mắt đỏ hoe. Bà nói không ngờ lại xảy ra chuyện này, buồn đến mức suýt ngất xỉu. Sau đó, chuyện tái hôn của chúng tôi cũng thuận buồm xuôi gió.

Tôi không phải là không gặp gỡ người phụ nữ khác, nhưng tôi chỉ yêu mình Cố Thanh. Em làm tổn thương tôi cũng được, không yêu tôi cũng được. Chỉ cần em bằng lòng ở bên cạnh tôi, vậy là đủ rồi.

Đánh giá truyện






0
/
5

Đánh giá của bạn:

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Quay về trang chủ!
«


Tiểu thuyết cùng thể loại

7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot