Kỷ Chính Sơ nói xong liền bật dậy khỏi ghế, cầm theo ly cà phê quay về phòng.
Người đàn ông không đuổi theo.
Chàng trai dựa vào cửa, cúi đầu đầy phiền muộn.
Khoảnh khắc mắng Tống Thanh Uẩn vừa rồi, đối phương rõ ràng đã sửng sốt…… giống như đang kinh ngạc tại sao lại nhận được đánh giá như vậy.
Kỷ Chính Sơ vừa cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi đôi co với một người đàn ông cổ hủ, trong đầu chỉ có công việc như hắn…. sau này còn phải ở nhờ nhà người ta, chẳng lẽ lại gây khó xử cho nhau? Vừa lại thấy trong lòng khó chịu không nguôi.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình đã phạm một sai lầm tày đình.
Kiểu công tử nhà giàu trong tiểu thuyết, đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương, không thèm quan tâm đến sống chết của người khác….. cậu vẫn luôn cho rằng, ngày đó, cậu chính là kiểu người như vậy.
Một mặt đắm chìm trong sự tự trách sâu sắc, một mặt lại không thể đối mặt với Tống Thanh Uẩn vì sự vô tình tuyệt đối của hắn vào thời điểm ấy.
Bốn năm rồi, cậu vẫn chưa thể vượt qua chuyện này.
Nhiều đêm tỉnh giấc, cậu chỉ muốn quay lại quá khứ mà tự tát cho mình một cái.
Vậy mà bây giờ, cậu mới biết…. mọi chuyện hoàn toàn không phải như cậu vẫn tưởng.
Đột nhiên, Kỷ Chính Sơ cảm thấy có chút tủi thân nhưng nhiều hơn cả là bức bối.
Cậu cúi đầu nhìn ly latte trong tay…. ly cà phê Tống Thanh Uẩn mua cho cậu.
Cánh tay của cậu giơ cao lên, định ném thẳng xuống đất nhưng rồi lại cảm thấy như vậy quá trẻ con, thế là cậu dứt khoát tu ừng ực một ngụm lớn, sau đó ngồi xổm xuống, cả người tràn đầy chán nản.
[Tôi đúng là đồ ngu.]
Cậu ôm điện thoại, bực tức đăng lên trang cá nhân.
Nhớ ra lần trước cài đặt danh sách chặn người thân chưa thêm Tống Thanh Uẩn vào, cậu vội chỉnh lại.
Ban đầu, cậu định chuyển Tống Thanh Uẩn vào nhóm ‘Người thân’ để sau này có thể dễ dàng chặn hắn.
Nhưng khi thấy dòng thông báo ‘Bạn có chắc chắn muốn thêm Tống Thanh Uẩn vào nhóm Người thân không?’ nhảy lên trên màn hình, ngón tay của cậu bỗng cứng đờ, rồi cậu ấn hủy.
Dựa vào đâu chứ?
Hắn không xứng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu dứt khoát tạo riêng một nhóm mới cho Alpha kia.
Nhãn dán: ‘Gã đàn ông cặn bã’.
Sau khi xác nhận danh sách những ai không thể xem được bài viết, gồm [Người thân] và [Gã đàn ông cặn bã], cậu mới ấn đăng.
Vừa đăng xong, cửa liền vang lên tiếng gõ.
Kỷ Chính Sơ giật nảy mình, suýt nữa ném cả điện thoại đi.
Không lẽ bị phát hiện rồi?
Cậu chột dạ nghĩ.
Nhưng ngay sau đó cậu lại lắc đầu…… không thể nào.
Vừa mới đăng lên chưa đầy một giây. Dù có là Thượng Mộc nhìn thấy ngay lập tức rồi chụp màn hình gửi cho Tống Thanh Uẩn cũng không thể nhanh như vậy được.
“Sơ Sơ?”
Giọng nam trầm thấp vang lên ngoài cửa.
Kỷ Chính Sơ dựa vào cửa, cảm giác như Tống Thanh Uẩn đang đứng ngay sau lưng cậu nói chuyện.
Cậu vội đứng dậy, lùi lại mấy bước.
Người đàn ông nghe thấy động tĩnh bên trong, lại gọi một tiếng:
“Sơ Sơ?”
Kỷ Chính Sơ siết chặt điện thoại, nhìn cánh cửa đóng kín không hề khóa trái nhưng vẫn không lên tiếng.
“Mở cửa ra đi, tôi muốn nói chuyện với em về chuyện vừa rồi.”
Tống Thanh Uẩn nói.
Nói thật, Kỷ Chính Sơ cảm thấy mình khá hèn nhát khi trốn trong phòng không nói gì.
Nhưng cậu cũng không biết bây giờ đi ra thì có thể nói gì với Tống Thanh Uẩn.
Hơn nữa, từ nhỏ cậu đã không giỏi che giấu cảm xúc, cậu sợ rằng nếu nói chuyện, cậu lại lỡ miệng như ban nãy.
Tay của cậu đặt lên nắm cửa, còn đang do dự thì bỗng nghe thấy một tiếng thở dài từ phía bên kia.
“Sơ Sơ, đã bốn năm trôi qua rồi.”
Cổ tay của cậu theo phản xạ ấn xuống….
Cửa mở ra.
Cậu cuống quýt muốn đóng lại ngay lập tức nhưng người đàn ông đã nhanh hơn một bước, đẩy cửa ra.
Cánh cửa mở toang, Kỷ Chính Sơ hoàn toàn lộ ra trước mắt đối phương.
Cậu bối rối, ngón chân vô thức siết chặt lại.
“Ờm….. anh nói chuyện gì?”
Cậu lảng tránh ánh mắt, giọng nói lí nhí.
“Trước đây là tôi suy nghĩ không chu toàn, khiến em hiểu lầm. Tôi xin lỗi.”
Người đàn ông bỗng nhiên nói.
Ngón tay của Kỷ Chính Sơ siết chặt lấy ly cà phê.
Có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cảm thấy nói gì cũng chẳng có ý nghĩa.
Biết bao lời muốn nói, cuối cùng đều trở nên nhạt nhẽo, buồn cười.
Cậu bật cười giễu cợt:
“Anh có biết câu này nghe giống gì không? Giống y như một tên tra A vậy đó.”
“Tôi….”
“Không sao, em hiểu rồi.”
Cậu cụp mắt, lắc đầu cười nhạt.
“Chuyện này cũng coi như đã qua. Cảm ơn anh nhé.”
Kỷ Chính Sơ cười hờ hững:
“Vừa nãy tự nhiên não bị chập, nói mấy lời quá đáng, em cũng thấy có lỗi lắm. Xin lỗi anh nha, em xin lỗi thật đấy. Em chỉ là một thằng nhóc con thôi, anh đừng chấp nhặt với em.”
Ba chữ ‘thằng nhóc con’ được cậu nhấn mạnh rõ ràng.
Không biết là đang mỉa mai Tống Thanh Uẩn hay đang tự chọc vào chính mình.
Sau đó, dưới ánh mắt của đối phương còn định nói gì đó lại thôi, cậu dứt khoát đóng sầm cửa lại.
……
Tống Thanh Uẩn đứng ngoài cửa, rất lâu không nhúc nhích.
Điện thoại bỗng rung lên một tiếng…..
Hắn mở ra xem, là một tấm ảnh chụp màn hình từ bài đăng trên trang cá nhân của nhóc con kia:
[Tôi đúng là đồ ngu.]screenshot.jpg
[Anh à, có phải anh lại chọc giận Sơ Sơ rồi không? Anh ơi, anh là anh ruột của em đấy, chuyện này còn cứu vãn được không???]
Môi của hắn mím chặt, khẽ động đậy, gõ lại một tin nhắn ngắn gọn cứng nhắc:
[Ừ. Đang dỗ. Nhưng cần suy nghĩ thêm.]
Sau đó đút lại điện thoại vào túi.
——
Những ngày sống chung vẫn tiếp tục trôi qua như cũ.
Kỳ nghỉ Thanh Minh ngắn ngủi kết thúc, Tống Thanh Uẩn lại bắt đầu bận rộn với công việc, hiếm khi có thời gian ở nhà.
Kỷ Chính Sơ cũng không rảnh rỗi.
Cậu theo học chương trình song bằng trong và ngoài nước theo mô hình 3+1. Vì đã đi trao đổi nước ngoài 1 năm nên phải trở về trường để bổ sung tín chỉ còn thiếu. Giờ sắp tốt nghiệp rồi, vừa phải chỉnh sửa luận văn vừa tham gia lớp học chuyên ngành cùng khóa dưới, mỗi tuần còn phải dành hai ngày để đi thực tập.
Thành ra thời gian để chạm mặt và nói chuyện với Tống Thanh Uẩn chỉ còn lại một khoảng nhỏ trong bữa tối.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, mỗi người tự ăn phần của mình.
Ăn xong, dì giúp việc đến thu dọn bàn ăn còn Kỷ Chính Sơ thì quay về phòng tiếp tục sửa luận văn.
Họ vẫn chiến tranh lạnh.
Dù đã nói lời xin lỗi, dường như họ còn xa lạ hơn cả ngày đầu tiên gặp lại.
Hôm nay, dì giúp việc nấu cá thu kho tương đậu đen, mùi thơm nức mũi. Đây cũng là món mà Kỷ Chính Sơ thích nhất.
Cá thu có nhiều xương. Khi còn ở nhà, dì giúp việc luôn lọc sạch xương, để lại miếng cá mềm ngon trên đĩa.
Không biết dì làm bằng cách nào, chỉ cần vài động tác soạt soạt, xương cá đã được rút ra nguyên vẹn, còn lại phần thịt có thể ăn ngay.
Nhưng bây giờ cậu đang ở nhờ nhà Tống Thanh Uẩn, dĩ nhiên không được nuông chiều như trước nữa.
Thế là, nhìn miếng cá ngon lành trên bàn, cậu thèm đến mức sắp chảy nước miếng nhưng vẫn phải chậm rãi gỡ xương.
Cậu chăm chú cúi đầu, cẩn thận gỡ từng cái một.
Đúng lúc này, trong bát cậu bỗng nhiên rơi xuống hai miếng cá lớn đã được lọc sạch xương.
Ngẩng đầu lên, cậu phát hiện là Tống Thanh Uẩn gắp qua.
Động tác của Alpha kia chậm rãi nhưng vô cùng thuần thục.
Dưới sự điều khiển của đôi đũa, con cá thu như có linh tính, gắp một cái, nhấc một cái, xương đã bị rút sạch.
Kỷ Chính Sơ nhìn miếng cá trên tay mình – đã cố gỡ một hồi lâu mà xương vẫn chi chít.
Rồi lại nhìn hai miếng cá trong bát, trắng nõn, không còn lấy một cái xương….
Cậu nuốt nước bọt, cuối cùng không kiềm chế được mà ăn luôn.
Có miếng đầu tiên, rồi lại có miếng thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Tống Thanh Uẩn rất biết chừng mực.
Sau khi gắp cho cậu hai miếng đầu tiên, những miếng cá đã lọc sạch xương sau đó, hắn chỉ lặng lẽ đặt lại đĩa.
“Ờm… Cảm ơn anh. Không cần gắp nhiều vậy đâu.”
Ăn của người ta rồi nên cậu cũng thấy ngại.
“Dạo này em bận lắm à?”
Tống Thanh Uẩn nhìn cậu một cái, hỏi.
“Mấy hôm nay tôi về sớm nhưng không thấy em ở nhà. Dì nói em toàn hơn sáu giờ mới về.”
“Ừm. Lịch học ở trường dày đặc, luận văn cũng sắp phải chốt. Thầy hướng dẫn bảo em viết khá tốt, định đề cử em vào danh sách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nên phải nhanh chóng hoàn thành bản cuối cùng để chuẩn bị bảo vệ luận văn. Học xong em cũng ở lại lớp tự học luôn.”
“Sau này có kế hoạch gì không?”
Người đàn ông hỏi một cách nghiêm túc khiến Kỷ Chính Sơ đột nhiên có cảm giác như bị người lớn tra khảo.
“Em không có kế hoạch gì cả, cha mẹ đã sắp xếp hết rồi. Em thấy họ sắp xếp cũng khá ổn, có thể tránh được nhiều đường vòng. Tháng chín ra nước ngoài học MBA*, sau khi tốt nghiệp sẽ về công ty nhà em nhận chức chính thức.”
(*thạc sĩ quản trị kinh doanh)
Đối phương im lặng trong thoáng chốc rồi hỏi:
“… Nước nào?”
Kỷ Chính Sơ đáp:
“MBA á? Đi nước C, có offer rồi. Nhà em định phát triển kinh doanh sang bên đó nên trong thời gian học cao học, em sẽ luân chuyển giữa các bộ phận trong công ty. Sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại đó quản lý chi nhánh nước ngoài.”
Tống Thanh Uẩn trầm ngâm:
“Nước C. Bên đó hiện có rất nhiều người Hoa, doanh nhân từ Hoa Quốc sang làm ăn cũng không ít, văn hóa Hoa Quốc rất phổ biến. Gần đây, nước C cũng ban hành nhiều chính sách ưu đãi cho đầu tư và khởi nghiệp.”
Hắn nói bằng giọng điệu điềm nhiên nhưng lại mang theo một kiểu khí thế của người đứng trên cao.
Giống như không phải đang ngồi trước một bàn ăn gia đình mà là đang ở vị trí trung tâm của một cuộc họp cấp cao.
Kỷ Chính Sơ bĩu môi.
“Chắc vậy. Dù sao nhà em cũng qua đó rồi….. Em không thích để ý mấy chuyện này.”
Động tác gắp thức ăn của người đàn ông khựng lại, trong đôi mắt vốn luôn bình tĩnh ấy thoáng qua một tia ảm đạm.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn lại nói một câu:
“Xin lỗi.”
Sau đó vụng về chuyển chủ đề:
“Ăn xong còn bận luận văn nữa không? Hay là thư giãn một chút? Trên tầng ba có phòng chiếu phim gia đình. Dì giúp việc bảo hôm qua mua về máy làm bắp rang và máy làm kẹo bông gòn rồi, chúng ta có thể vừa xem phim vừa làm bỏng ngô. Lúc nào cũng căng thẳng thì không tốt, phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
……
Thế là, sau khi ăn cơm và tắm rửa xong, Kỷ Chính Sơ đứng trong phòng chiếu phim gia đình, hơi ngơ ngác.
Alpha cao tận một mét chín, xuất thân từ gia tộc võ thuật, một tay cầm máy làm bắp rang màu xanh nhạt, tay còn lại cầm máy làm kẹo bông gòn màu hồng phấn.
Hắn đặt chúng lên bàn trà trước tấm nệm tatami một cách nghiêm túc.
Tay áo của hắn được xắn lên, để lộ những đường cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức mạnh.
Vậy mà đôi tay ấy lại đang nghiên cứu hai cái máy với tông màu dopamine* này một cách đầy tập trung.
(*theo chị google, dopamine được biết đến như một loại hormone hạnh phúc, màu sắc dopamine thường chỉ các màu tươi sáng và rực rỡ, gợi cảm giác vui vẻ như hồng, xanh, vàng pastel,… mấy màu choi chói ý)
Kỷ Chính Sơ: ……
Có gì đó rất sai sai.
Nhìn một lần.
Rồi lại nhìn lần nữa.
Vẫn rất sai.
Cậu ôm gối, do dự nhắn tin cho thằng bạn thân:
[Mày có biết anh mày đang làm gì không?]
[/Chụp lén.jpg/]
[Anh ấy mua một cái máy làm bắp rang màu xanh, một cái máy làm kẹo bông màu hồng, rồi bảo muốn cùng tao làm bỏng ngô với kẹo bông gòn….. /Đừng động, tao đang nướng thịt.jpg/]
Thương Mộc: [HAHAHAHA. Cái gì cơ??? Mày không thích à? /Thò đầu hóng hớt.jpg/]
Thương Mộc: [Không thích thì để tao! Tao thích lắm! Màu dễ thương ghê!]
Kỷ Chính Sơ: [Không cho. /Có thể hơi trẻ con với tiểu học sinh nhưng với sinh viên đại học thì vừa đủ trưởng thành.jpg/]
Thương Mộc: [Í chà, mày đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo!]
Thương Mộc: [Thế có vui không? Có ngon không? Mau thử đi! Tao cũng muốn mua hai cái về chơi! Biết đâu sau này ra nước ngoài còn có thể mở quầy bán kiếm tiền nữa haha!]
Kỷ Chính Sơ vui vẻ nhắn lại:
[Ai mà đi bán hàng rong với mày chứ, tao là thiếu gia nhà giàu đấy.]
Đổi lại là một icon giơ ngón giữa thật to.
Kỷ Chính Sơ: [Tao sắp ra nước ngoài rồi, đừng gửi mấy sticker mang tính xúc phạm này nữa, coi chừng không qua được hải quan đấy.]
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn]
Đang nhắn tin, bỗng nhiên có tiếng rè rè vang lên.
Ngẩng đầu nhìn, Alpha dường như đã nghiên cứu xong cách dùng máy, hắn cầm một chiếc que gỗ mảnh, cẩn thận cuộn tròn trong máy.
Chỉ một lát sau, một viên kẹo bông gòn to bằng lòng bàn tay đã thành hình.
“Không căn đúng lượng đường, em thử trước xem?”
Người đàn ông đưa cho cậu một cây kẹo nhỏ xíu, giọng điệu bình thản.
Kỷ Chính Sơ ho khan một tiếng, miễn cưỡng nói:
“Lớn thế này rồi còn chơi cái trò trẻ con này làm gì chứ.”
Nhưng tay của cậu lại ‘thành thật’ nhận lấy.
Kẹo có màu xanh nhạt, sợi tơ đường vô cùng mịn, vừa cho vào miệng đã tan ra ngay, mang theo vị dưa lưới mát lạnh pha chút bạc hà.
Bất ngờ là…. rất ngon.
Cậu ngồi phịch xuống, lầm bầm:
“Còn vị nào khác không? Bỏng ngô làm thế nào? Có thể làm nhiều vị không? Cho em nếm thử… À không, em muốn xem thử một chút.”