hóm mấy cậu trai mặc quần áo còn cọ tới cọ lui, lưu luyến nhìn Kiều Khương trong hồ.
Miêu Tuyết ngại không nhìn, cả người cứng đờ đứng trên bờ, nói về phía Kiều Khương:
“Chị, em chờ chị ở đây.”
Yến Chiêu cũng định lên bờ, mọi người đã bơi hết về bờ, nhưng sau đó phát hiện ra không thấy Kiều Khương trồi lên mặt nước, trong hồ sủi lên một ít bọt khí, sắc mặt Yến Chiêu thay đổi, anh bất ngờ chui vào đáy hồ, ra sức quẫy chân, mò mẫm thăm dò phía dưới. Một tay anh đụng phải mái tóc dài của Kiều Khương, như rong biển cuốn lấy tay anh, nắm lấy tóc cô, kéo người vào trong lồng ngực, ôm cả cơ thể cô trồi lên mặt nước, bơi về phía khu vực nước cạn.
“Con mẹ nó, cô muốn chết ở đây phải không?”
Anh tức đến hộc máu cầm cánh tay cô, một đôi mắt hung tợn trừng trừng nhìn vào mắt cô.
Miêu Tuyết nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn, gấp gáp hỏi: “Anh Yến, xảy ra chuyện gì? Chị, chị không sao chứ?”
Kiều Khương sặc mấy ngụm nước, ghé vào ngực Yến Chiêu ho khan vài tiếng, trên mặt cô đều là nước, đôi mắt hơi hồng hồng, bên trong có ánh sáng bức bối, cô dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào cơ ngực rắn chắc của Yến Chiêu, ánh mắt lạnh băng quét lên mặt anh: “Tâm trạng của tôi đang không tốt, đừng có chọc tôi.”
Cô đã học bơi với chuyên viên huấn luyện, học lặn, nếu không phải vì Yến Chiêu, cô cũng không bị sặc thế này.
“Tôi đéo quan tâm tâm trạng của cô được chưa?”
Kiên nhẫn của Yến Chiêu đối với cô đã hoàn toàn khô cạn, chỉ vào bờ nói :
“Cô đi lên cho tôi.”
Anh túm chặt cánh tay cô muốn kéo vào bờ, bất thình lình bị Kiều Khương duỗi tay bắt lấy nơi mềm mại giữa háng, cô dùng sức nắm chặt một cái, giọng nói nhả ra thật nhẹ nhàng:
“Miêu Tuyết còn ở đó, có phải muốn cô bé nhìn thấy việc chúng ta vẫn chưa làm xong lúc chiều đúng không?”
Ánh mắt nặng nề của Yến Chiêu nhìn chằm chằm cô: “Cô cho rằng tôi sợ sao?”Đây là lời chiều nay cô đã nói rồi.
Đồ vật mềm mại trong tay liền cứng lên, Yến Chiêu đi đến gần một bước, vật cứng rắn thẳng tắp đâm vào lòng bàn tay cô, quy đầu rất lớn, còn cực nóng.
Những quyển truyện ngôn tình tổng tài cung cấp nhiều ngôn từ độc đáo và phong phú trong giao tiếp hàng ngày của các tổng tài. Điều này giúp bạn mở rộng vốn từ vựng và phong cách diễn đạt. đọc truyện Full cùng ha ha truyện
Sai lầm thời gian cùng địa điểm, bao gồm cả nhân vật.
Đáy lòng Kiều Khương phát sinh dục vọng như cỏ dại.
Cô cần thiết phải làm việc gì đó để thoát ra khỏi tình trạng bức bối ngay lúc này.
Yến Chiêu xuất hiện thật đúng lúc.
Đúng lúc giống như ý trời.
Cô duỗi tay búng búng cây gậy thịt đã cương cứng, cằm hất lên, hướng về anh nói: “Trên xe tôi có bao.”
*=)) Văn án đây rồi.
Miêu Tuyết đợi một lúc lâu mới thấy Kiều Khương đi lên, chạy nhanh đến đưa quần áo cho cô.
Đồ lót của Kiều Khương đã ướt đẫm, áo sơ mi vừa mặc vào, dính sát cả vào người, lộ ra màu đen dưới chiếc áo trắng.
Miêu Tuyết nhìn về phía Yến Chiêu, người đàn ông trần trụi nửa thân trên, dưới quần sịp phình lên một đống, anh khom lưng lấy quần áo, hai cánh tay đầy gân xanh, vai lưng phồng lên vòng cung của cơ bắp, cả người cường tráng, nhìn qua chỉ thấy Hormone nam tính. Đôi mắt cô bé rất nhanh rời đi, mặt đỏ bừng, chỉ là da cô bé quá đen, không bị người khác phát hiện.
Kiều Khương mặc xong quần áo, nói một câu với Miêu Tuyết:
“Nói với mẹ chị một tiếng, bảo bà ngủ lại đây.”
Cô nói xong cất bước đi theo Yến Chiêu.
Miêu Tuyết sửng sốt, đuổi theo hai bước, hỏi: “Chị, chị đi đâu thế?”
Kiều Khương cụp mắt: “Đi ăn khuya.”
Bước chân của Yến Chiêu dừng một giây, tiếp tục đi về phía trước.
Miêu Tuyết hé miệng muốn nói gì đó, Kiều Khương đã đi xa.
Trên núi tối đen, cách một thân cây tầm mười mét sẽ có một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng, còn có vài lều của nông dân mắc lên để trông coi, một cụ ông thấy Yến Chiêu đi đến, chào xong lại xem chương trình trên di động, âm thanh bật rất lớn, Kiều Khương đã đi được tầm 10 mét, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ trong máy phát ra.
Lúc đi ngang qua một cây lê, Kiều Khương đưa tay hái được một quả lê.
“Ê”
Cô kêu lên với bóng dáng phía trước.
Yến Chiêu dừng lại, xoay người nhìn cô.
Trong tay Kiều Khương cầm quả lê đến gần, cúi đầu lấy áo thun của anh bắt đầu lau thân quả, lau một vòng xung quanh, cô ngẩng mặt, nhìn chằm chặp vào anh, hé miệng cắn một miếng lê.
Thật giòn, thật ngọt.
Cô mút lấy nước lê, cầm bàn tay người đàn ông, mặt để sát vào, đem miếng lê trong miệng phun vào tay anh.
Lúc nào cô cũng khiêu khích.
Không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, như một nữ vương.
Yến Chiêu thu bã lê ở lòng bàn tay nhét vào trong túi, ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, nhấc chân đi về phía trước.
Kiều Khương mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, cầm lấy chai nước lọc mở ra uống vài ngụm.
Yến Chiêu kéo cánh cửa bên ghế phụ ra ngồi vào, dáng người anh cao lớn, lúc ngồi xuống Kiều Khương có cảm giác chiếc xe của mình trùng xuống. Cô mở hộp để đồ trong xe ra, lấy từ bên trong một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, ném vào lồng ngực Yến Chiêu.
“Ở chỗ này?” Anh nhìn cô.
Kiều Khương nhướng mày: “Chưa làm trong xe bao giờ?”
Yến Chiêu không nói gì thêm, có vẻ cam chịu, chiếc xe này so với dáng người anh quá hẹp, duỗi chân không được, đầu cũng chạm cả vào nóc xe. Anh lùi chiếc ghế về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn, Kiều Khương đã cởi quần sooc, cô bật điều hòa, nhổm dậy trèo từ ghế lái sang bên này, cả người ngồi khóa trên người anh.
Quần lót vẫn ướt ướt dính dính, để sát vào quần anh.
“Ngoài miệng không thể chạm vào.” Kiều Khương dùng một tay cởi cúc áo sơ mi: “Chỗ khác đều có thể.”
Cả người cô lúc này đều trong trạng thái lãnh đạm, cặp mắt cao ngạo dừng trên người anh, như đánh giá một kiện hàng, lông mày nhẹ nhếch lên: “Còn đợi tôi cởi cho anh?”
Một tay Yến Chiêu kéo áo lên qua đỉnh đầu, ném về ghế sau.
Dáng người anh rất tốt, cơ ngực và bụng cường tráng rắn chắc, hai cánh tay vẫn chưa dùng sức nhưng có một độ cong do cơ bắp căng ra, mặc dù chỉ ngồi yên ở đó, nhưng những múi cơ bụng xếp từng hàng múi nào ra múi đó, hình dáng đẹp đẽ.
Kiều Khương cởi áo sơ mi ra, trên người chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen, làn da cô rất trắng, được ánh đèn trên thùng xe chiếu vào, làn da óng ánh như một tầng ánh sáng, đôi mắt cô nhàn nhạt quét qua Yến Chiêu, đưa tay cởi khóa phía trước áo lót, kéo xuống.
Đôi vú trắng như tuyết, tròn trịa, rất cao, đầu ti nho nhỏ, cả quầng vú màu hồng nhạt.
Bàn tay thô ráp của Yến Chiêu đưa qua, như con rắn nước lần theo đường cong của eo hướng lên trên, cầm lấy một bên thịt vú, tay anh rất rộng, lòng bàn tay còn mang theo cái kén, năm ngón tay bao lấy vừa nắn vừa xoa, đầu anh đưa đến, há miệng ngậm lấy núm vú.
Kiều Khương nhẹ thở hổn hển, đã hai tháng rồi cô không làm, cơ thể hơi mẫn cảm, đầu lưỡi anh rất nóng, bao lấy núm ti mút một hồi, ngậm lấy cả một bên, há miệng thật to như muốn cắn, có tiếng âm thanh mút mát truyền đến, cùng với tiếng thở dốc dần dần thô nặng của đàn ông.
Một tay khác của Yến Chiêu xoa nắn bên thịt vú bên kia, hai ngón tay hợp lại gảy gảy núm ti đang cương cứng, chờ ăn xong bên này, quay đầu sang ngậm lấy đống thịt bên kia. Kiều Khương từ trên cao nhìn xuống, ngón tay đặt sau cổ anh, dùng sức ưỡn ngực, đưa cả đôi vú vào thật sâu trong miệng anh. Không biết lí do có phải là lâu không làm hay không, mà đàn ông vừa mới liếm hai vú, phía dưới của cô đã ướt át lênh láng.
Yến Chiêu cũng cương, cây thịt ngẩng cao đầu chọc vào quần thành chiếc lều cao cao.
Kiều Khương duỗi tay kéo quần anh xuống, móc cây gậy thịt từ trong quần ra, nhìn ngắm cây thịt đen nhánh, nhướng mày nói: “Đúng là đen.”
Đen cũng đen, lớn cũng đủ lớn.
Quy đầu lớn hơn so với người bình thường một vòng.
Ngón tay Yến Chiêu đâm vào quần lót, lòng bàn tay đầy nước dính nhớp, anh vén quần lót sang một bên, vươn hai ngón tay khảy khảy cánh hoa.
Lớp lông của Kiều Khương được cạo sạch sẽ, nơi đó vừa trắng lại mềm, mum múp thịt, cánh hoa đầy nước, ngón tay chọc vào là một dòng chất nhầy.
“Sẽ liếm chứ?” Cô đứng lên, kéo quần lót xuống cởi ra, ném lên mặt Yến Chiêu.
Quần lót ẩm ướt , còn lưu lại chút mùi hương, giống mùi trên người cô.
“Không.” Anh lấy quần lót ở trên mặt ra, dùng răng cắn xé mở hộp hình vuông, đeo vào cho mình.
“Vậy sẽ làm gì?” Kiều Khương lần nữa ngồi lại trên đùi anh, ngón trỏ vuốt ve cơ ngực với đầu vú lõm vào.
Cô muốn cắn lôi nó ra.
Nhưng mà, không đợi cô hành động, Yến Chiêu đã cắm vào.
Anh cắm một cái rất mạnh, quy đầu to lớn vừa chọc vào, anh liền giữ lấy eo cô, đem nguyên cả cây thịt cắm đến chỗ sâu nhất.
Kích cỡ của người đàn ông quá lớn, động vào đầy trướng như bị xé rách. Kiều Khương bị đỉnh một cái ưỡn thẳng eo, bụng nhỏ không chịu khống chế run rẩy hai cái.
Yến Chiêu phát một cái lên bờ mông trắng nõn của cô, theo sau là mười ngón tay nắm lấy hai cánh mông, dưới bụng dùng sức đỉnh lên trên, âm thanh thô nặng anh ách:
“Chỉ biết đ*t.”