historybs.com - Đọc truyện online

Chương 10 : H văn

Lúc Kiều Khương sáu tuổi, đi cùng Cao Kim Lan ra ngoài ăn cơm.

Cùng bàn có một cậu nhóc bằng tuổi, hai nhóc vì một cái đùi gà mà tranh nhau, mẹ cậu bé nói nhường cho Kiều Khương, Cao Kim Lan nói Kiều Khương nhường cho cậu bé, cô hành động ngay lúc này.

Cô đứng lên, thò đầu qua.

Cắn một miếng trên chiếc đùi gà.

Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của cậu nhóc đó, vừa tức giận lại tủi thân, kéo áo mẹ cậu nhóc khóc nháo lên: “Mẹ! Mẹ!”

Kiều Khương ha ha cười vui vẻ.

Kiều Tân Vĩ nói cô đã hư từ bé, lộ ra thói hư đốn từ trong xương cốt, giống ông ngoại cô. Kiều Khương không cho là đúng, từ trước tới nay chỉ có chút chiếm hữu với đồ vật của mình mà thôi, cho dù là đàn ông chỉ vừa ngủ tối qua.

Đồ của cô, người của cô, trừ khi cô bỏ đi, nếu không, sẽ không có ý định nhường cho kẻ khác.

Trước mặt cô gái đang đổi sắc, từ khiếp sợ đến ngạc nhiên, một loạt dáng vẻ như triển lãm gương mặt, cuối cùng, cô gái không thể tin nổi nhìn Yến Chiêu, giọng nói tủi hờn cực kỳ:

 “Không phải anh có bạn gái sao? Còn nói dối em?”

Yến Chiêu không nói một câu, ánh mắt anh chỉ nhìn chằm chằm Kiều Khương.

Kiều Khương ngẩng mặt lên nhìn anh, mũ le khẽ buông xuống, cặt mắt đào hoa xinh đẹp lạnh lùng.

Cô cầm băng cá nhân nhét vào bàn tay anh, cầm lấy quả lê  Yến Chiêu đang cầm trong tay, làm trò trước mặt cô gái, vén vạt áo anh lên lau lau thân quả, sau đó đưa lên miệng cắn một miếng.

Cô gái còn đang đợi anh giải thích, thấy Kiều Khương cúi đầu cầm lấy bàn tay Yến Chiêu, phun vỏ lê vào lòng bàn tay anh. Động tác mờ ám quẩn quanh, Yến Chiêu chẳng nhúc nhích, như đã sớm quen. Cô gái không chịu nổi, chẳng nói gì thêm, xoay người chạy ra ngoài.

Chờ tới lúc cô gái kia vừa khuất, Yến Chiêu liền nâng cằm Kiều Khương lên, đốt ngón tay giữ mặt cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn, lòng bàn tay anh vẫn còn cầm miếng vỏ lê cô vừa nhả, vỏ trái cây nhẹ nhàng cọ vào cằm, cô nhăn mày, hơi ngả đầu về phía sau.

“Cô có ý gì?” Anh hỏi.

“Anh cảm thấy gì?” Cô không trả lời mà hỏi lại.

Yến Chiêu gì cũng chẳng muốn hỏi nữa, thái độ Kiều Khương đã chứng minh hết thảy.

Anh làm gì, đó cũng là việc ngu ngốc.

Anh đã ngu một lần, sẽ không có lần hai.

Yến Chiêu nặng nề nhìn cô, cầm lấy quả lê mà cô đang cắn dở, chân bước đi vào kho hàng trong vườn lê, có cửa sắt màu lam, bên trong chỉ tầm mười mét vuông, đặt một chiếc giường lò xo, một cái bàn nhỏ, trên bàn có chiếc quạt sắt đã cũ, bên dưới là mấy công cụ như dao kéo hái quả, sọt, còn có mấy cái thang gấp.

Trên tường treo ô và áo mưa.

Anh lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, bật quạt, ngồi trên giường bắt đầu gọt vỏ lê, hành động thuần thục, một vòng lại một vòng vỏ lê dài rơi xuống, bên tai có thể nghe thấy tiếng gọt vỏ lẹt xẹt.

Kiều Khương đi vào theo, ngồi xuống, ga trải giường màu lam, nằm xuống có thể thấy một chiếc bóng đèn, hơi cũ. Đầu giường ngoài gối đầu, còn có đèn pin, đủ loại hình dáng, cầm tay, treo đầu, có móc treo.

Kiều Khương ngắm ngía xong, Yến Chiêu đã gọt xong vỏ qua lê đưa cho cô, anh lấy khăn lông lau tay, cầm một cái cốc, ngồi xổm xuống dưới đất, từ chiếc bình rót đầy một cốc. Kiều Khương cầm quả lê ngắm người đang uống nước trước mặt, cằm cao thẳng đang ngửa lên, hầu kết lăn lộn, có giọt nước chảy theo khóe miệng anh lăn xuống phía dưới. Anh vén vạt áo lên lau lau cằm, eo sườn cá mập phập phồng, nhìn kỹ, còn có thể thấy vài vệt móng tay màu đỏ.

Kiều Khương đứng lên, đưa tay sờ mấy dấu vết màu đỏ kia, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn như có như không, như đang trêu chọc.

Yến Chiêu dùng một tay ấn cô ở trên tường, anh chống vào người cô, sống lưng đè thấp, tầm mắt ngang hàng với cô, giọng nói khàn khàn.

“Chỗ này của tôi không có bao.”

“Anh chắc chứ?”

Kiều Khương nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cô dừng ở chiếc giường đệm lò xo, một bên mày rướn lên: “Đã cùng em nào làm ở đây chưa?”

Ánh mắt Yến Chiêu trầm xuống, im lặng, Kiều Khương đã biết câu trả lời.

Cô còn có thể đoán được, nhất định là cô gái tên Vinh Yến, đã từng ngủ trên cái giường này.

Di động trong túi bỗng nhiên reo lên, tiếng vang làm cho bầu không khí mờ ám tan đi, cô nhìn tên người gọi, Cao Kim Lan gọi đến, chắc bà không tìm thấy cô đâu.

Cô nhấn nút nghe máy, nói: “Con về ngay đây.”

Quả lê trong tay rất to, cô cắn một miếng lại nhét trả về tay Yến Chiêu, sau đó lấy áo anh lau miệng, rồi đến từng ngón tay mình.

“Đi đây.” Cô xoay người đi ra ngoài.

Quạt điện kẽo kẹt trên bàn, cô nghe thấy tiếng người đàn ông ngồi lên giường đệm vang lên một tiếng nặng nề, âm thanh này làm hình ảnh ở trong đầu cô nhảy ra, người đàn ông đè cô gái trên giường mà thúc vào, khối cơ bắp cứng cỏi ở trên lưng gồng lên, ghé vào làn da tuyết trắng của cô gái dưới thân.

Cô thấy cô gái kia ngẩng đầu lên, gương mặt kia chính là cô.

Cô dừng chân, xoay người đi về phía Yến Chiêu nói: “Mua bao đi.”

Yến Chiêu: “……”

Dáng vẻ anh khó coi kiểu không nói nên lời, Kiều Khương cho rằng anh bị liệt dương cứng đến mức không đứng dậy được, đang muốn mở miệng nói chuyện, nghe thấy giọng Cao Kim Lan truyền đến: 

“Con ở đây làm gì? Muốn mua gì thế? Ở đây có đào à?”

Kiều Khương: “……”

Đi sau Cao Kim Lan còn có sáu đứa trẻ, mỗi đứa trong tay còn cầm một giỏ dâu tây.

“Mua hết chỗ này, con phải về thành phố sao?”

Cao Kim Lan giúp đỡ đứa trẻ cầm một giỏ: “Đưa cho bạn bè? Bây nhiêu có đủ không?”

Kiều Khương thấy dâu tây mới nhớ đến lúc nãy, cô nói: “Vâng” rồi đi theo phía sau Cao Kim Lan trở về, mấy đứa trẻ vui đùa ầm ĩ, quay đầu lại nhìn, Yến Chiêu giơ một tay ôm một đứa năm sáu tuổi, tay khác xoa đầu một đứa khác. Có đứa muốn ăn quả lê trên bàn, Yến Chiêu không cho, nói ra ngoài hái quả khác cho chúng ăn.

 Trên mặt Kiều Khương không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Xuống xe đi về, còn có thời gian đi siêu thị, cô gét nhất là đi siêu thị, một đống người đẩy xe mua sắm đi tới đi lui, mùi vị hỗn độn, chen chúc xếp hàng, lần nào cũng làm cô bực bội.

Mỗi lần Lý Hiệu Lan đều để cô ngồi chờ trong xe, Kiều Khương chỉ cho anh ta 15 phút.

Cao Kim Lan đang chọn dép lê, Kiều Khương mặt không biểu cảm đi đến quầy thu ngân mua hộp bao, lúc thu ngân quét mã, cô nghĩ ngợi lại cầm thêm hai hộp. Lúc lái xe về đến cửa nhà, tâm trạng của cô rất tốt, cho đến khi xuống xe nhìn thấy bóng dáng Lý Hiệu Lan đứng ở cửa.

Cao Kim Lan vừa xuống xe đã tiến về phía Lý Hiệu Lan chào hỏi: “Tiểu Lý! Đến đây, cháu thích ăn táo phải không?”

Lý Hiệu Lan vẫn còn mặc tây trang, vừa thấy đã biết từ công ty đi thẳng về đây, anh là một người hào hoa phong nhã, nói chuyện chậm rãi ung dung, người có học thức, cảm thấy lễ phép, khiêm tốn khéo léo. Lần đó đi theo sếp ăn cơm đã quen anh, Lý Hiệu Lan đang thay một đồng nghiệp nữ chắn rượu.

Rõ ràng là anh không uống được rượu, lại còn muốn làm anh hùng.

Kiều Khương chỉ cảm thấy thật ngu ngốc, cho đến khi Lý Hiệu Lan theo đuổi cô, anh làm mấy điều ngốc nghếch, Kiều Khương chẳng còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc cô kéo cà vạt của Lý Hiệu Lan, nói: “Vậy thì chúng ta thử xem.”

Lý Hiệu Lan đỏ mắt lên ôm lấy cô.

Chuyện xưa như mây khói, lúc Kiều Khương đi đến trước mặt Lý Hiệu Lan, trong lòng bình tĩnh không một gợn sóng.

Bể bơi rất lớn, hình ảnh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước, theo sóng nước sáng lấp lánh, cô thấy một quả quýt lay động trong đó.

Mặt của Yến Chiêu không hề dự liệu lại chiếm cứ đầu óc cô.

Bất giác cô không để ý mà nghĩ đến, gã chó má đó có thể đang ngây ngốc chờ mình hay không?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot