Hôm sau Kiều Khương đến công ty, chia hết số dâu tây, thuận đường ký vài đơn hàng, khách hàng này trước đó luôn làm việc với Kiều Khương, không muốn đổi người khác nên sếp gọi cô đến ký hợp đồng rồi về.
Kiều Khương cũng cho rằng chỉ ký xong sẽ về, còn nói với Cao Kim Lan trưa sẽ về ăn cơm, cuối cùng lại ở văn phòng bận bịu cả một ngày. Bốn giờ chiều vẫn chưa được về, Trương Đông Đao lại gọi điện đến hỏi cô xem tối ở đâu, muốn ăn cơm cùng cô nàng không.
“Lý Hiệu Lan đang ở nhà tớ.” Kiều Khương lời ít ý nhiều.
Trương Đông Đao vui vẻ hỏi: “Hai người nối lại?”
Kiều Khương làm xong việc của mình, cầm thuốc nhỏ mắt nhỏ hai giọt.
“Hôm qua anh ấy đưa nhẫn cho tớ, nói tháng trước định cầu hôn, nhưng không có cơ hội.”
“A a a a a!” Trương Đông Đao hét lên bên đầu bên kia: “Cậu không đồng ý hả?.”
Đưa ngón trỏ lên che lỗ tai, chờ cô nàng thét xong, mới nói: “Uhm, từ chối.”
“Vì sao?” Trương Đông Đao cực kỳ tiếc nuối:
“Chắc Lý Hiệu Lan đã chuẩn bị rất lâu, cậu nhẫn tâm thật đấy.”
“Cậu cảm thấy vì sao?”
Nói vậy Trương Đông Đao đã hiểu, Kiều Tân Vĩ và Cao Kim Lan ly hôn là một ví dụ rất rõ ràng, Kiều Khương vẫn luẩn quẩn trong lòng sao có thể còn muốn kết hôn.
“Vậy cậu tính làm sao đây?” Trương Đông Đao hỏi.
Kiều Khương không nói gì, lúc Lý Hiệu Lan đi dạo cùng cô, trên đường về cũng nói rất nhiều, nói người thân anh cũng có người bị ung thư phổi, có thể phẫu thuật, vì thế cả nhà cũng nghe theo, nhưng không biết rằng sau khi phẫu thuật xong, tế bào ung thư lại lan ra toàn thân, mới 37 tuổi đã đi rồi. Anh nói không phải tiếc tiền cho dì Lan chữa bệnh, chỉ là phẫu thuật sẽ nguy hiểm. Anh nói anh cũng không cản cô thôi việc, chỉ là thấy cô còn trẻ mà ngồi ở vị trí này cũng không dễ dàng, từ bỏ dễ như trở bàn tay, cảm thấy quá đáng tiếc, hơn nữa bệnh của Cao Kim Lan không phải vấn đề mà cô thôi việc thì có thể giải quyết được.
Anh suy nghĩ rất nhiều vấn đề, nhưng không suy nghĩ về việc Kiều Khương nghĩ như thế nào.
Lúc Kiều Khương tám tuổi đã đi theo Kiều Tân Vĩ, bây giờ thời gian đã qua hai mươi năm, mỗi năm cô đều hối hận, thậm chí lúc Cao Kim Lan bị ung thư, cô cho rằng mình đã sai.
Cô mất ngủ, lo âu, gặp ác mộng, mỗi ngày đều dùng cách giải quyết là hút thuốc, nicotin cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn, cô trở nên bức bối, thậm chí hơi bệnh hoạn, cô sẽ ngồi trong xe bóc vỏ quýt, lột từng múi nhỏ. Sẽ lặn xuống bể bơi nín thở trong một phút, thẳng cho tới một khắc không thể nín nổi nữa sẽ trồi lên mặt nước, còn vào lúc ba giờ sáng, cô sẽ đi vào phòng Cao Kim Lan, dùng ngón trỏ đặt ở chóp mũi bà, kiểm tra xem người còn thở nữa hay không.
Những việc đó, Lý Hiệu Lan cũng không biết.
“Mẹ tớ thích anh ấy, cho nên ở lại thêm vài ngày.” Kiều Khương cầm dâu tây trên đĩa cho vào miệng.
“Nếu không làm người yêu, làm bạn cũng được.” Trương Đông Đao khuyên cô:
“Lý Hiệu lan khá tốt.”
Kiều Khương “Ừm” một tiếng, coi như kết thúc chuyện này. Buổi tối sau khi cô ăn cơm cùng khách hàng xong trở về biệt thự lưng chừng núi, thấy bên trong đều sáng đèn, lầu hai cũng sáng, cô thay giày đi vào, thấy Cao Kim Lan đang đi xuống lầu.
“Lam gì vậy mẹ?” Kiều Khương hỏi.
“Lầu hai nhiều phòng, mẹ dọn dẹp chút lên đó ngủ.”
Cao Kim Lan cười tủm tỉm, giữa mày đều như có ý nói với Kiều Khương ——’ hai người tối không cần ngủ hai phòng, âm thanh tập thể dục mẹ sẽ không nghe thấy, đừng có ngại.
Kiều Khương giữ chặt bà: “Mẹ đừng có leo cầu thang, lúc lại không thở nổi.
“Không sao cả.” Cao Kim Lan ngửi thấy mùi rượu trên ngươi cô, hỏi: “Con uống rượu?”
“Không uống.” Kiều Khương mở hai cúc áo sơ mi.
“Con còn lái xe, sao có thể uống rượu.”
Cao Kim Lan rót một cốc nước cho cô: “Hay là, tối nay hai con ngủ trên lầu hai?”
Kiều Khương cầm cốc nước uống một ngụm: “Mẹ đừng để tâm, ngủ ở phòng mẹ đi.”
“Hai đứa cãi nhau phải không?” Cao Kim Lan hỏi vẻ nghi ngờ.
“Mẹ hỏi thêm nữa, con kiếm cho mẹ đứa con rể thứ hai.” Mặt Kiều Khương vô cảm.
“Đừng đừng đừng, đứa này là tốt rồi.” Cao Kim Lan nhanh xua xua tay.
“Mẹ đi ngủ, con và Tiểu Lý cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Kiều Khương quá mệt mỏi, mệt đến mức không buồn nói chuyện, tắm rửa xong rót một ly rượu vang đỏ, nằm trên sô pha nhâm nhi.
Lý Hiệu Lan cũng vừa tắm xong, lầu một có tận bốn nhà vệ sinh, trong phòng ngủ Cao Kim Lan có một cái, trong phòng cho khách của Lý Hiệu Lan cũng có, phòng của Kiều Khương cũng có nhưng cô không tắm, cô thích phòng tắm riêng biệt bên ngoài, có bồn tắm còn có thể mát xa.
Thấy tóc cô còn ướt, Lý Hiệu Lan chủ động lấy khăn đến lau khô.
“Tay cũng không gãy.” Cô lười nhác nói: “Sao anh phải làm vậy.”
“Anh chỉ muốn tốt với em.” Lý Hiệu Lan vừa nghiêm túc lại cẩn thận: “Sau này gặp những người khác, chắc sẽ cảm thấy họ không bằng anh, cuối cùng, có thể sẽ tìm về với anh.”
Khóe môi Kiều Khương nhếch lên: “Ở cùng anh lâu như vậy, đây là lời nói buồn cười nhất của anh từ trước tới nay.”
“Em gặp được người tốt hơn anh rồi sao?” Lý Hiệu Lan đột nhiên hỏi.
Kiều Khương nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhớ đến đôi mắt thâm trầm của Yến Chiêu, nhướng mày nói: “Không tốt như anh.”
“Là một tên chó má.”
Lý Hiệu Lan ở biệt thự bốn ngày, mỗi ngày không phải quét lá rụng cùng Cao Kim Lan, thì đi dạo cùng bà rèn luyện thân thể, hai người làm việc nghỉ ngơi giống nhau, đồ ăn cũng hợp khẩu vị, Cao Kim Lan không ngừng khen anh:
“Đúng là con trai kiếp trước của mình.”
Ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Kiều Khương cúi đầu gắp đồ ăn, coi như không nghe thấy.
Vừa ăn sáng xong, Cao Kim Lan nói muốn lên núi, mẹ Miêu nói tương ớt đã làm xong, mời bà đến nếm thử.
Lý Hiệu Lan xung phong lái xe đưa bà đi, Cao Kim Lan cầm mũ đội lên đầu hỏi Kiều Khương:
“Khương Khương có đi không?”
Kiều Khương nhìn mặt trời bên ngoài, chỉ cầm lấy mũ le đuổi theo: “Đi thôi.”
Hai ngày nay cô vẫn ở trong phòng không ra ngoài, sáng thì họp video, chiều liên hệ với khách hàng, tuy không ở công ty, nhưng cũng coi như đang đi làm, hai tháng rồi cô không đến công ty, tuy sếp không lên tiếng, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ. Không có sếp nào muốn công ty bị tổn thất, thương nhân chỉ có lợi ích là trên hết.
Đi lên núi bằng xe của Lý Hiệu Lan, Kiều Khương ngồi ghế phụ, Cao Kim Lan ngồi ghế sau, bà rảnh nên có thời gian chụp ảnh, chụp sườn mặt Lý Hiệu Lan, chụp cái gáy buộc tóc đuôi ngựa của Kiều Khương, đăng lên vòng bạn bè ghi chú: {Thấy đẹp đôi quá}
Đường lên núi vẫn có một đám trẻ trâu chiếm đóng, bọn họ thấy Kiều Khương vui vẻ reo lên:
“Chị , chị có mua dâu tây nữa không?”
Kiều Khương nghiêng đầu hỏi Lý Hiệu Lan: “Muốn không?”
“Là dâu lần trước ăn à?” Lý Hiệu Lan thấy cô gật đầu, cười nói: “Muốn.”
Cao Kim Lan đi tìm mẹ Miêu, Kiều Khương đi cùng bọn trẻ đến vườn dâu tây, mấy cái lều trắng lớn quá nóng, cô đi ra ngoài tìm bóng râm đứng hóng gió, Lý Hiệu Lan thấy cô đi ra cũng cầm rổ ra theo, anh hái không nhiều lắm, chỉ có tám chín quả, màu sắc tươi rói, mỗi quả đều to mọng. Từ trong túi lấy ra một chai nước, rửa sạch hai quả dâu tây, cầm phía cuống đưa cho Kiều Khương.
Kiều Khương không thích dính ướt, lười đưa tay ra cầm, hé miệng cắn.
Đúng lúc này Yến Chiêu xuất hiện, bị một cậu nhóc dùng sức túm áo kéo về bên này, trong miệng cậu nhóc còn gọi:
“Đúng mà, chính là cái chị lần trước đến, anh mau nhìn xem.”
Quả dâu tây quá to, Kiều Khương cắn một lần không hết, Lý Hiệu Lan vẫn giữ tư thế đó, tay vẫn cầm cuống dâu, miệng tươi cười dịu dàng nói về phía cô:
“Màu quả dâu rất giống son môi của em.”
Kiều Khương không nghe rõ anh đang nói gì, tầm mắt cô đang dừng trên mặt Yến Chiêu, không biết người vừa từ chỗ nào đến đây, trên mặt đều là mồ hôi, cả người ướt đẫm, lớp vải mỏng bị nước dính ướt dán vào làn da săn chắc, lộ ra hai cánh tay cường tráng có lực, bắp tay to lớn.
Anh đứng cách hơn mười mét nhìn chằm chằm, hai mắt đen nhánh thâm trầm.
Kiều Khương hếch cằm cắn nốt miếng dâu tây, từ khoảng cách nhìn như cô cắn vào đầu ngón tay Lý Hiệu Lan, Lý Hiệu Lan nhìn chăm chú vào cô, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, còn lấy khăn giấy lau khóe miệng dính nước dâu của cô.
“Xin chào.” Lý Hiệu Lan chú ý thấy Yến Chiêu, gật đầu chào anh.
Yến Chiêu lãnh đạm nói: “Chào.”
Nói xong câu này, anh xoay người trở về.
Lý Hiệu Lan khó hiểu nói với Kiều Khương:
“Nhìn cậu ta dữ nhỉ.”
Trong lòng Kiều Khương sung sướng không nói nên lời: “Đúng không?.”