Lý Hiệu Lan mua ba giỏ dâu tây, mấy tên nhóc không có tiền lẻ, lôi kéo anh đi tìm người lớn.
Kiều Khương đi theo ở phía sau, từ phía xa xa nghe thấy chúng gọi to:”Đại ca!”
Cô rướn mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Yến Chiêu đứng cách đó không xa, tay còn đang cầm cuốc, chắc định làm việc dưới đất, bị chúng kéo xuống, anh cúi đầu nghe bọn trẻ nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Khương.
Kiều Khương đeo kính râm và đội mũ le, chỉ lộ ra làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ ửng, mặt không biểu cảm, đây là dáng vẻ có sẵn từ khi cô sinh ra, hẳn là bất ngờ bị kéo đi lên núi, mặc một chiếc váy bó sát bao mông, cũng giống như đầu tiên anh gặp cô.
Lý Hiệu Lan lại không cảm thấy Kiều Khương là người máu lạnh, ở trong mắt anh, Kiều Khương chỉ là thiếu đi tình yêu, cô vừa tự tin lại độc tập, xinh đẹp cứng cỏi, nhưng vì không có gia đình bên cạnh, từ lúc tám tuổi cho đến trưởng thành, vẫn chỉ có một mình vượt qua mọi chông gai.
Những lời này do Trương Đông Đao nói lại cho anh, Kiều Khương chẳng bao giờ kể về những việc đó. Cô sẽ không mềm yếu trước mặt người khác, ít nhất Lý Hiệu Lan cũng chưa từng thấy.
Đôi khi anh nghĩ muốn cô dừng lại một chút, dựa vào anh, chẳng sợ chia sẻ chút áp lực cũng tốt, nhưng mà không, Kiều Khương đã sớm quen sống cuộc sống như vậy, bạn trai cũng chỉ là sinh vật, đối với cô mà nói, chỉ là một kiện hàng dùng được một thời gian, nếu cô chán, tùy thời gian đều có thể vứt bỏ.
Tháng trước vì chuyện cô muốn thôi việc mà cãi nhau với anh, đã nói qua: “Lý Hiệu Lan, tôi cảm thấy lúc này đã đến lúc chúng ta nên kết thúc rồi.”
Lúc ấy, Lý Hiệu Lan đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Anh thường suy nghĩ, có một người nào đó đã từng đi qua trái tim Kiều Khương hay chưa?
Có người nào đó đã để lại dấu ấn trong lòng cô hay chưa?
Đáng tiếc, có cũng không phải là anh.
Đã đi đến vườn lê, Kiều Khương kéo kính râm thấp xuống nói: “Anh đi hái đi, tôi ở đây chờ anh.”
“Được.”
Lý Hiệu Lan đặt ba giỏ dâu tây xuống, nói với cô: “Em tìm chỗ mát mẻ ngồi đợi, hoặc đến chỗ dì Lan, lát nữa anh về tìm em.
Kiều Khương nhẹ gật đầu.
Lý Hiệu Lan đi vào vườn lê, Kiều Khương đứng tại chỗ, Lý Hiệu Lan vừa đi xa được vài mét, Yến Chiêu đi đến trước mặt cô, gì cũng không nói, nắm cổ tay cô kéo người vào sau cánh cửa sắt màu lam.
Cửa sắt bị vật va vào bang một tiếng, anh trầm mặt hỏi cô: “Anh ta là bạn trai cô?”
Kiều Khương tháo hẳn kính râm, nghẩng mặt lên nhìn anh:
“Cảm thấy mình lại bị như vậy rồi?”
Sắc mặt Yến Chiêu trở nên khó coi: “Cô điều tra tôi?”
“Không phải.” Kiều Khương nhướng mày: “Nhưng cũng vừa khéo, nghe thấy rồi.”
Cô sợ nóng, cởi mũ xuống cầm trong tay quạt quạt, thấy phòng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, khóe môi cong lên một độ cung: “Tối đó đợi tôi?”
“Không.” Giọng còn cứng rắn hơn người.
Kiều Khương dí sát vào đôi mắt tối tăm của anh: “Mua bao chưa?”
Yến Chiêu bình tĩnh nhìn cô một giây, bỗng nhiên đưa tay khóa cánh cửa sắt lại, bật đèn lên, tay siết chặt eo cô đẩy ngã lên giường.
///
Nói về vụ anh bị đội nón xanh ấy chị em =)) Thương
Lý Hiệu Lan cũng tốt lắm, tiếc là không yêu.
Anh đối với cô không biết gì cả.
Mà cô dễ như trở bàn tay tìm được nhược điểm của anh.
Trong lòng Yến Chiêu mang theo tức giận, còn thêm sự bực bội vì bị trêu chọc, giống như phụ nữ trên thế giới này đều có thể lừa gạt anh.
Bởi vì anh ngốc.
Người khác nói cái gì, anh liền tin cái đó.
Tiếng giường lò xo vang lên làm người ta ê răng.
Yến Chiêu kéo áo lót của cô xuống, cúi đầu cắn, môi lưỡi anh rất nóng, đầu lưỡi thô to nghiền qua làn da trắng nõn, mang theo xúc cảm ngứa ngáy. Kiều Khương không tự giác ưỡn ngực, hai tay ôm lấy sau cổ Yến Chiêu, mái tóc ngắn cưng cứng đâm vào tay phát đau.
Mấy ngày rồi anh không cạo râu, tuy nhìn không rõ nhưng di lên làn da làm da đầu của cô tê rần. Núm ti bị anh mút mạnh vào trong miệng, giống như đang ăn vú, nuốt cắn mút vào, xoang mũi phát ra tiếng thở dốc dày đặc, môi lưỡi nóng bỏng trằn trọc mút hôn đôi vú trắng trẻo, còn vang lên rõ ràng tiếng nuốt, Kiều Khương nghe thấy âm thanh này, phía dưới bắt đầu ướt át.
Yến Chiêu đem tay với vào mông váy phía dưới, tách hai chân cô ra vòng đặt trên eo mình, một tay khác kéo vạt áo mình lên cởi ra ném về phía sau, vòm ngực rắn chắc đè ép xuống dưới, bên dưới là khối cơ bụng xếp thẳng hàng, eo sườn cá mập phập phồng theo từng động tác. Phía dưới váy không hề có quần an toàn, khó hiểu hơn, cô lại mặc quần lót chữ 丁.
Yến Chiêu sờ vào, ngón trỏ đụng đến nước dâm ướt át, lớp lông được cô cạo sạch sẽ, vén mảnh vải mỏng sang một bên, lộ ra lỗ nhỏ mũm mĩm, hai mảnh hoa môi mấp máy như cánh hoa, ngón tay thô ráp của anh chọc vào,cánh hoa bị ép mở ra, một dòng nước theo ngón tay anh chảy xuống. Anh kéo dây lưng dùng đầu dây lưng ma sát âm đế, ngón cái cũng nghiền qua, dùng lực xoa ấn.
Kiều Khương cong eo lên, năm ngón tay bấu vào cánh tay anh thở hổn hển.
Quần anh cởi ra ngay lúc này, hai luồng vú cô tròn trịa cao cao, núm ti màu hồng phấn, bị đàn ông gặm cắn đã ướt dầm dề ánh nước. Hai bên đùi thon dài trắng nõn bị tách ra, lộ ra âm hộ phía dưới, bàn tay đen nhánh của người đàn ông để ở nơi riêng tư trắng trẻo xoa xoa cọ xát, đánh sâu vào thị giác, tiếng cô rên rỉ nhẹ nhàng, hơi thở anh nặng nề thêm, một tay xoa ấn hạt đậu đỏ, đầu cúi xuống cắn đầu vú cô.
Đầu lưỡi một lần lại một lần quét qua khối thịt cùng núm ti, cơn đau đau mơn man với khoái cảm dọc theo xương cùng bay lên trời, Kiều Khương dạng chân hết cỡ cong eo lên, xoang mũi phát ra tiếng thở dốc dồn dập, cổ họng kêu lên một tiếng, bụng nhỏ run rẩy bốn năm lần, một dòng nước từ bên trong lỗ nhỏ chảy ra.
Kiều Khương thở phì phò, bên tai nghe thấy tiếng ngăn kéo bị kéo ra, mấy gói hình vuông bị xé, nghe thấy tiếng giường lò xo lại vang lên, người đàn ông lại áp xuống lần nữa, trong tay cầm một đống bao ném lên giường.
Anh cầm một cái, xé ra rồi đeo vào cho mình, đè ép đầu nấm cắm phụt vào cửa mình. Đường đi có nước dâm ướt át nên thông thuận hơn nhiều, cây gậy thịt của anh quá to, đi vào có chút khó khăn. Chống lại cơn căng trướng khoái cảm cực hạn làm Kiều Khương theo bản năng ngẩng cổ, cần cổ thon dài xinh đẹp, chiếc dây truyền nhỏ được ánh sáng của bóng đèn chiếu xuống sáng long lanh, Yến Chiêu cúi đầu cắn một bên vú, đôi tay nắm eo cô, chọc một cái cắm toàn bộ vào trong.
Kiều Khương phát tiếng rên rỉ thật dài, cô bị căng đến da đầu tê dại, hai tay nắm lấy khăn trải giường, miệng thở phì phò.
Yến Chiêu nhẹ nhàng thúc vài cái, chờ đường đi ướt át hơn, lại đè nặng eo cô chọc vào rút ra, chiếc giường lò xo kêu kẽo kẹt không ngừng, anh kéo váy cô lên cởi ra từ trên đỉnh đầu, lại cúi người, hai cánh tay chống hai bên sườn, ánh mắt nhìn vào đôi mắt mê man của cô, dưới háng điên cuồng đâm chọc