Kiều Khương bị chọc đến hôn mê, cao trào đến vào lúc Yến Chiêu giống như chó điên, điên cuồng chọc vào rút ra, cô không tiếp nhận nổi khoái cảm như vậy, cả người run rẩy ngất đi.
Sau khi Yến Chiêu bắn xong, lột áo mưa buộc lại ném vào thùng rác.
Trong không khí toàn mùi tinh dịch và nước dâm, quạt thổi mãi vẫn chẳng tan hết, Yến Chiêu đi rót thêm một cốc nước, ngồi trở về giường mới phát hiện ra Kiều Khương đang ngáy. Như động vật nhỏ, tiếng ngáy khe khẽ.
Một gương mặt ngang ngạnh, ngay cả lúc ngủ thần thái cũng kiêu căng, mặt mày mang theo vài phần khó chịu, ngón trỏ Yến Chiêu chống lấy lông mày cô, vuốt nó thẳng lại, nhưng căn bản không thẳng được. Cặp lông mày tựa như lúc sinh ra đã vậy, mang theo độ cung kiêu ngạo.
Mắt cô tuy đang nhắm, nhưng anh biết cặp mắt này một khi mở ra, sẽ bắn ra sợi dây lạnh lùng như thế nào, anh chưa từng gặp qua cô gái nào giống như Kiều Khương, cả người đều là băng, ánh mắt bọc dao.
Yến Chiêu nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ, dừng ở đôi môi khô khốc của cô, anh đứng dậy lấy nước, dùng ngón tay trỏ dấp nước bôi lên cánh môi cô.
Về sau chắc cô không còn đến đây.
Anh nghĩ như vậy.
Đứng lên mặc quần áo, buộc miệng túi đựng rác mở cửa ra đặt ở bên cạnh.
Gió ngoài cửa theo khe hở luồn vào, giờ đang giữa trưa, mặt trời nóng rát, hơi thở cũng nóng theo. Yến Chiêu khóa cửa, đi ra ngoài vứt rác tiện đi về nhà tranh, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vừa mới đi ra, gặp ngay ba Yến.
“Sao cổ con lại thế này?” Dấu răng hằn rõ nên thấy ngay, đôi mắt của ba Yến rất tốt, từ xa đã thấy, bảo Yến Chiêu quay người lại. Yến Chiêu cố tình làm lơ ông, vào phòng tìm quần áo để thay, tìm cả băng keo cá nhân.
“Ai cắn đấy?”Ba Yến nói to, mẹ Yến nghe thấy vậy chạy từ bếp ra, hỏi ông làm sao thế, ba Yến chỉ vào phòng Yến Chiêu: “Bà hỏi nó đi, ban ngày ban mặt bị chó gặm hay sao?”
Yến Chiêu năm nay đã 31 tuổi, tuổi này ở đây thường đã kết hôn sinh con, anh chậm chạp mãi chẳng tìm đối tượng, cũng không có ý kết hôn, hai vợ chồng già gấp đến không chờ nổi, nhưng chẳng có cách nào, chỉ còn nuôi hi vọng trên em trai của Yến Chiêu, cũng không biết hai anh em nhà này thế nào, em trai từ nhỏ đổi không biết bao nhiêu bạn gái, đại ca thì chết không thông, sau khi bị Vinh Yến làm tổn thương, về sau chẳng yêu đương lần nào nữa, bà mối mỗi ngày nói khô cả nước bọt, anh cũng không động tâm.
Bây giờ ngược lại còn được khen, ban ngày ban mặt, không rên lên tiếng nào lại bị dấu răng con gái cắn cổ. Ba Yến tức giận không được, khẳng định là cùng Vinh Yến yêu đương vụng trộm. Mẹ Yến cũng ngạc nhiên, lôi Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi:
“Sao lại thế này, con Vinh Yến đến đây?”
Sắc mặt Yến Chiêu tối xuống: “Không phải.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mẹ Yến ôm ngực: “Không phải con đó là tốt.”
Yến Chiêu: “……”
“Cái gì mà không phải con đó là tốt!” Ba Yến chỉ vào Yến Chiêu hỏi: “Không phải con đó thì là ai? hả?”
“Dù sao cũng không phải cô ta.” Yến Chiêu cầm mấy cái băng cá nhân vừa dán lên vừa đi ra ngoài.
“A Đại! con không ăn cơm trưa hả?”
Mẹ Yến hô lên: “Con chờ đấy, mẹ dán cho.”
“Không cần!” Yến Chiêu đã đi xa hơn mười mét, bỗng nhiên quay trở lại, đi vào bếp lấy ra một cái thùng giữ nhiệt, mở tủ đông lấy túi đá cho vào thùng, chọn vài que kem bơ cho vào.
“Anh về đây nói rõ ràng cho tôi, gấp gáp đi đâu?” Ba Yến hỏi.
Yến Chiêu đóng tủ đông lại xoay người đi ra ngoài.
“Đi xem cún.”
Ba Yến : “???”
Mẹ Yến: “???”
Yến Chiêu về kho hàng trước, đẩy quạt về phía sau, đặt thùng đá lên bàn, cầm dao rạch mấy túi đá ra vài lỗ, lộ ra mấy khối đá tròn tròn, quạt gió thổi đến, khí lạnh tràn ra trong kho hàng mười mét vuông, không khí mát mẻ hơn nhiều. Trên giường lò xò, Kiều Khương vẫn đang ngủ, gương mặt ửng hồng vẫn chưa tan đi, chóp mũi thấm ra chút mồ hôi mỏng.
Cô ghé xấp xuống giường, eo nhỏ chân dài, hai cánh mông với những dấu tay màu đỏ, làn da trên eo đều có vệt tím vì bị véo, chân đặt ở mép giường, mu bàn chân trắng nõn, ngón chân sơn màu xanh da trời, móng tay mượt mà xinh xắn.
Yến Chiêu dời tầm mắt, đứng dậy khóa cửa đi xem qua vườn trái cây.
Vừa mới đi ra đã gặp mẹ Yến, bà đến đưa cơm, thấy Yến Chiêu phải đi vội lôi anh về phía kho hàng: “Còn chưa ăn cơm, con đi đâu? Cơm nước xong rồi bận.”
Yến Chiêu trở tay giữ chặt bà: “Đưa cho con, mẹ về đi, nóng quá”
“Không sao, mẹ chờ con ăn xong đã.” Mẹ Yến vẫn còn muốn đi về phía kho hàng, thấy tay Yến Chiêu cố chấp kéo mình, bà nhìn cửa kho bị khóa, hỏi:
“Ngày thường có khóa cửa đâu, sao hôm nay lại khóa?”
“Con sợ mấy đứa nhóc vào chơi, sờ loạn đồ.” Yến Chiêu căng da đầu giải thích.
“Ừm, mấy thằng nhóc nghịch ngợm, để tí mẹ đi mắng chúng nó.”
Mẹ Yến xoay người lại nhìn cổ anh, dán đầy băng cá nhân, bà nhịn không được hỏi:
“Con này…cuối cùng là cái gì cắn, là người cắn à? không phải thật là chó cắn đấy chứ?”
Yến Chiêu: “……”
Mẹ Yến thấy Yến Chiêu chậm chạp mãi không mở cửa, cũng không giục anh nữa, đưa cơm rồi đi về. Cách đó không xa là Lý Hiệu Lan vừa từ nhà Miêu Tuyết đi lại đây, trước đó anh tưởng Kiều Khương chờ ở nhà Miêu Tuyết, đi qua đó, Cao Kim Lan lại bảo Kiều Khương không về đó, anh lại cho rằng Kiều Khương đã đi vào vườn lê, quay lại tìm lần nữa, còn đi xuống chân núi tìm một lần, cuối cùng chẳng tìm thấy đâu, anh bảo Cao Kim Lan gọi điện cho cô xem ở đâu, Kiều Khương chỉ nói đang bận, không nói người đang ở đâu.
Lý Hiệu Lan chờ lâu, nhìn đồng hồ thấy đã giữa trưa, cũng không biết Kiều Khương ăn cơm chưa, cô cũng không lái xe, khẳng định vẫn đang ở trên núi, chắc tìm chỗ nào đó hút thuốc, Lý Hiệu Lan nghĩ như vậy nên quay ra đi tìm.
Mẹ Yến đi nhanh đến chào Lý Hiệu Lan: “Mới đến hái quả hả?”
Lý Hiệu Lan gật đầu theo đó là lễ phép chào hỏi: “Vâng, chào dì.”
“Chào cháu, chào cháu.” Mẹ Yến thấy Lý Hiệu Lan thân thiện lễ phép nên rất thích, bà vui vẻ nói: “Ăn chưa? Đây có thịt kho tàu này, muốn ăn chút không?”
“Không , không, cháu cảm ơn.” Lý Hiệu Lan thấy bà thân thiện, cười hỏi:”Dì, dì có thấy một cô gái đội mũ không? Đeo kính râm, da trắng xinh xinh?”
Mẹ Yễn nghĩ ngợi: “Đã gặp, hình như bảy tám ngày trước? hay là bốn năm ngày trước đã đến thì phải?”
“Không phải, hôm nay cô ấy cũng đến, dì có thấy đâu không?”
“Không thấy.” Mẹ Yến càng tươi cười thoải mái: “Cháu là bạn trai cô bé hả? Aizz, đúng là trai tài gái sắc, hai đứa rất đẹp đôi.”
Lý Hiệu Lan lễ phép cười cười: “Cảm ơn.”
Sau khi chào tạm biệt mẹ Yến, anh nhìn thấy Yến Chiêu ở cửa kho hàng, người đàn ông cao ráo chân dài, thân hình cường tráng, trên người không biết là mồ hôi hay nước, vải áo đều bị thấm ướt, chảy xuống khuôn ngực rắn chắc, hai cánh tay vạm vỡ, cảm giác một đấm có thể làm người ta đi gặp Diêm Vương ngay, gương mặt đen nhánh, ánh mắt thâm trầm, dáng vẻ nhìn qua không dễ chọc.
Nhưng Lý Hiệu Lan vẫn thuận miệng hỏi: “Ngại quá, cho hỏi cậu có gặp cô gái vừa đi cùng tôi không?”
Yến Chiêu có xúc động chỉ muốn mở cánh cửa sắt ra, nói với người đàn ông ngốc ngếch trước mặt giống như anh trước kia. Người anh ta muốn tìm đang nằm trên giường.
Nhưng anh không làm. Anh chỉ quay mặt đi, âm thanh thô ráp thổi ra một câu: “Không thấy.”
Kiều Khương ngủ một giấc đến ba giờ chiều.
Quạt điện quay quay vang lên kẽo kẹt, cô nằm sấp hoạt động cần cổ, cảm giác cơ thể man mát, nhăn mày hít vào một hơi, mới trở mình nằm ngửa dậy. Kho hàng không bật đèn, một mảng tối tăm, cô sờ di động mở đèn flash chiếu sáng, tìm quần áo mặc vào, vừa định đeo giày, cửa kho hàng được mở ra, Yến Chiêu đi từ cửa vào, ánh mắt thâm trầm liếc cô, duỗi cánh tay dài ra bật đèn lên.
Anh đi vào trong vài bước, đóng cửa lại.
Thùng đá đã tan dần đúng như dự tính, bao gồm cả cây kem bơ kia. Chỉ có quạt vẫn kẽo kẹt chuyển động, đem khí lạnh còn sót lại tản ra trong kho hàng nhỏ hẹp.
“Bạn trai cô đến tìm.” Yến Chiêu bỗng nhiên mở miệng.
“Ừm.” Kiều Khương cúi đầu đeo giày.
Yến Chiêu đứng ở trước mặt cô, bàn tay đưa ra xiết chặt lấy cằm khiến mặt cô ngẩng lên, âm thanh lạnh lùng: “Chơi vui không?”
“Anh cảm thấy sao?” Kiều Khương vừa mới tỉnh ngủ, giọng còn hơi khàn.
Nếu cô nói một câu rằng Lý Hiệu Lan không phải là bạn trai mình, Yến Chiêu còn có thể chịu được, nhưng cô cố tình thừa nhận. Anh lạnh lùng nhìn một cái rồi buông cằm cô ra, xách thùng đá đi ra ngoài. Kiều Khương nhặt một vật trên mặt đất ném về phía sau lưng, Yến Chiêu xoay người nhanh tay bắt được, là chiếc đồng hồ báo thức. Anh đặt thùng đá trên mặt đất, cầm đồng hồ đặt trở lại bàn, quay đầu nhìn cô:
“Cô muốn làm gì?”
Kiều Khương nhìn thấy que kem bơ trong thùng đá, cùng loại lần trước đến đây cô đã ăn. Cơn hùng hổ lúc nãy nháy mắt như bị vuốt phẳng lại, mà cô vẫn chưa ý thức được.
“Ôm tôi xuống núi.” Kiều Khương đeo túi lên vai rồi xoay người, dang hai tay về phía anh.
“Bạn trai cô còn ở nhà Miêu Tuyết.”Yến Chiêu trầm giọng nhắc nhở.
“Tôi nói muốn xuống núi.” Kiều Khương đứng lên, hai bên đùi bủn rủn, vừa đứng dậy đã nhức mỏi muốn lao về phía trước, Yến Chiêu đưa tay ôm lấy cô, thấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh: “Anh điếc à?”
Yến Chiêu không hé răng, hơi cúi người xuống bế ngang người lên ôm vào trong ngực, cầm kính râm và mũ đeo lên cho cô, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài.
Trên đường gặp được vài nhà vườn, mọi người đều hỏi Yến Chiêu người nằm trong ngực là ai, anh nói dối: “Cô ta bị trật chân, tôi đưa xuống núi.”
Đám nhà vườn khen Yến Chiêu: “A Đại tốt quá!”
“Cô gái nào mà gả cho A Đại, đúng là được chiều như lên trời!”
“Đúng vậy, lại còn đẹp trai!”
Kiều Khương quét mắt nhìn mặt Yến Chiêu, xoang mũi hừ một tiếng.
Mặt mũi Yến Chiêu không tính là đẹp trai, chỉ là nếu nhìn nhiều sẽ quen, còn rất thuận mắt, làn da quá đen, nhìn giống như khối than. Nhưng đúng là có rất nhiều cô gái thích anh, dọc đường đi em gái nào nhìn thấy Kiều Khương cũng hỏi Yến Chiêu một câu, cô là ai.
Kiều Khương thờ ơ lạnh nhạt, nhìn gương mặt vô cảm của Yến Chiêu giới thiệu mình: “Một người khách.”
Yến Chiêu bế Kiều Khương đưa đến chân núi, thấy cô đã sớm gọi xe, tài xế đang đứng dưới chân núi chờ cô.
Yến Chiêu đặt người xuống ghế sau, lạnh mặt nói một câu: “Về sau cô đừng đến đây.”
“Được rồi.” Kiều Khương lười biếng chuyển tầm mắt vào mặt anh: “Vừa lúc tôi bận.”
Bận cái gì?
Hai người ngoài làm tình, chẳng nói chuyện gì.
Nếu nói bận, chỉ có thể bận làm tình với anh.
Yến Chiêu nhíu mày, nhìn cô một cái rồi đóng cửa xe lại, không quay đầu đi về phía núi.
Kiều Khương hừ một tiếng, nói với tài xế: “Đi vào thành phố.”
“Chỗ nào trong thành phố?”
“SPA.”
Kiều Khương tựa vào ghế sau nhắm mắt lại.
Mẹ nó.
Eo thiếu chút nữa bị đứt.