Lúc Yến Chiêu trở lại trên núi, nhận một đơn hàng nên ra ngoài đóng hàng, sau đó trở về bật hệ thống tự động tưới cây, đi tuần quanh vườn một vòng, nhìn xem có động vật nhỏ vào vườn không.
Điện thoại reo lên mấy lần, mẹ Yến gọi đến giục anh về nhà ăn cơm, anh cầm công cụ trở lại kho hàng, thấy khăn trải giường hỗn độn, cùng vết nước đã khô trên mặt đất. Động tác trong tay chững lại, anh kéo khăn trải giường xuống vò lung tung thành một cục ôm vào ngực, chuẩn bị mang về nhà.
Có vật gì rơi ra giường, là một thỏi son, anh cầm lên nhìn ngắm, đây là son môi được thiết kế riêng, màu đen, trên mặt có khắc một chữ:【 khương 】
Chắc hẳn là lúc anh lấy di động cho cô, nó bị rơi từ trong túi ra, anh nhìn quanh, ngoài son môi không còn vật nào nữa, cất vào trong túi, ôm khăn trải giường đi về nhà.
Mẹ Yến ở trong sân, ngâm quả dưa hấu vào nước giếng cho mát để lát nữa ăn, thấy anh ôm khăn trải giường trong ngực, đứng dậy đón lấy:
“Đưa đây cho mẹ.”
“Con tự giặt.” Yến Chiêu không buông tay, ôm khăn trải giường đi thẳng vào nhà.
Mẹ Yến ngây ngẩn cả người: “A Đại, con không sao chứ?”
Lớn như vậy, đã bao giờ giặt khăn trải giường đâu?
Yến Chiêu không nói gì, người đã đi vào nhà vệ sinh, tìm cái chậu, cho khăn trải giường vào xoa nhẹ vài cái, cho bột giặt vào lại bắt đầu xoa.
Ba Yến vừa nhìn thấy Yến Chiêu liền hỏi việc lúc trưa: “Anh còn chưa nói đâu, cổ là ai làm?”
Yến Chiêu và vài miếng to hết bát cơm, đứng lên đi ra ngoài. “Con ăn no rồi.”
“Cái thằng bố láo!”
Ba Yến phát cáu, chỉ vào anh mắng:
“Rốt cuộc bao giờ anh mới kết hôn? Hả? Anh nhìn xem trong làng có ai hơn ba mươi tuổi còn ở nhà trông vườn đến chết không kết hôn? Nhà lão Lý cũng có thằng con bằng tuổi anh, con nó cũng đã bốn tuổi rồi, tôi nuôi anh làm cái khỉ gì?”
“Ông bớt giận.” Mẹ Yến kéo ông ngồi xuống, kéo Yến Chiêu: “A Đại, con ăn nhiều thêm chút, ăn vậy làm sao mà no được.”
“Bà kệ nó!” Ba Yến chửi ầm lên:
“Nó to như con voi, đói một hôm có chết được không, ăn lắm thì có ích gì, vợ cũng chẳng cưới được.”
“Ba con cũng là quan tâm đến con thôi.”
Mẹ Yến lôi Yến Chiêu đi ra ngoài vài bước: “Con đừng để trong lòng, mẹ với ba cũng chưa sốt ruột, việc kết hôn không vội, con gặp được người thích rồi lại nói, ba con chỉ sợ con qua lại với con Vinh Yến, chỉ cần không phải nó, mặc kệ là cô gái như thế nào, mẹ đều ủng hộ con.”
Yến Chiêu đứng ở trong sân, cúi đầu nhìn giày mình, âm thanh sàn sạt: “Mẹ, con làm mẹ mất mặt rồi.”
Sự việc của Vinh Yến đã truyền đi khắp làng, ai cũng biết Yến Chiêu bị Vinh Yến đá, chạy theo gả cho một gã đại gia, người kia không biết nhiều hơn cô ta bao nhiêu tuổi, vừa lấy hắn đã có thai, giờ chắc con cũng sinh rồi.
Anh cho rằng bị lừa một lần đã đủ choáng váng.
Không nghĩ tới lại đụng phải Kiều Khương.
Cô đã có bạn trai còn đến trêu chọc anh.
Làm anh trở thành người mà mình chán ghét nhất.
“Không, không, đừng nghe ba con nói bừa.” Mẹ Yến vẫn tươi cười: “Ông ấy sốt ruột muốn bế cháu, ba mẹ cũng chưa già đâu, chờ mấy năm nữa cũng chờ được.”
Yến Chiêu im lặng một lát nói: “Bà mối lần trước giới thiệu cô gái kia, con có thể đi gặp xem sao.”
“Thật hả?” Mắt mẹ Yến sáng lên, cười miệng không khép lại được:
“Được, được, lát cơm nước xong mẹ gọi, à không không, bây giờ đi tìm bà ấy luôn.”
Kiều Khương đã ở tiệm Spa được bốn mươi phút, Trương Đông Đao xách theo túi lớn túi nhỏ đến. Tiệm Spa này cũng là bạn cô mở, người kia vừa đi người khác lại đến. Kiều Khương trần như nhộng, cả người vẫn nằm xấp trên giường, bị nhân viên xoa ấn hít một hơi thật sâu.
Trương Đông Đao đi tắm trước, sau đó mặc áo tắm đi vào, xốc khăn lông trên người Kiều Khương lên nhìn: “Đây là cậu bị chó cắn hả?”
Trên eo Kiều Khương đầy dấu vết xanh tím, Trương Đông Đao mà lật thêm xuống chút nữa, là có thể thấy dấu tay nhiều hơn ở trên mông.
“Bị làm.” Kiều Khương duỗi tay, cầm cái đùi gà ở trên bàn cắn một miếng.
Trương Đông Đao: “……”
Nhìn dáng vẻ của cô, như vừa chiến đấu kịch liệt, Kiều Khương chưa bao giờ ăn đùi gà vào buổi tối.
“Còn muốn ăn gì khác không?” Trương Đông Đao cầm mấy món đặt lên bàn, chọn cả trái cây. “Có uống rượu vang không? “
“Tùy cậu.” Kiều Khương ăn xong đùi gà, đưa tay qua, nhân viên cầm giấy lau tay, sau đó lau miệng giúp cô. Trương Đông Đao thả lỏng, cởi áo tắm, ghé vào giường mát xa bên cạnh, trong tay vẫn còn cầm di động nhắn tin.
“Cậu không cần đến đây cùng mình.” Kiều Khương lại nhắm mắt rồi lại nằm xấp xuống
“Dỗ thiếu gia của cậu đi.”
Trương Đông Đao than nhẹ một tiếng, đem di động đặt lên bàn, cũng nằm sấp xuống đi, âm thanh rầu rĩ: “Gần đây anh ấy lại giận dỗi.”
“Hai người lại cãi nhau?” giọng lười biếng “Lần này là vì sao?.”
“Hôm qua chơi trò chơi với bạn của Trình Tất Dự, phát trạng thái trên vòng bạn bè : Tôi muốn ăn chân gà. Cuối cùng Trần Chúng Thăng đưa đến cho mình, Trình Tất Dự đánh nhau với cậu ấy.”
Trương Đông Đao cạn lời: “Sao tớ biết được tên ngốc Trần Chúng Thăng sẽ chạy tới, nếu tớ muốn ăn sẽ tự đi mua, còn nữa, tớ có bạn trai, không phải cậu ấy không biết.”
Kiều Khương đã biết Trần Chúng thăng, nhị thiếu gia ngốc nghếch nhà giàu, không biết giận dỗi, không có não, lớn lên cũng chẳng có gì xuất sắc, bị ba mẹ đưa qua nước ngoài du học ba năm rồi về, tiếng anh cũng lắp bắp được vài từ, cả người không được điểm nào, chỉ có duy nhất một điểm vào mắt Kiều Khương đó là – từ nhỏ đến lớn, cậu ta chỉ thích một mình Trương Đông Đao, vẫn kiên định không lung lay.
“Vậy cậu đăng lên vòng bạn bè làm gì.” Kiều Khương ngáp một cái.
“Chơi trò chơi sao!”
“Trần Chúng Thăng lại không biết là cậu đang chơi trò chơi.”
Trương Đông Đao: “……”
“Kiều Khương, sao cậu lại hướng về cậu ấy.” Cô dẩu môi: “Khi còn nhỏ đã ngốc như vậy, lớn lên cũng thế.”
“Tốt nhất cậu nên chia tay với Trình Tất Dự, lấy Trần Chúng Thăng.” Kiều Khương quay đầu nhìn cô nàng một cái: “Nếu tớ sớm gặp được người như Trần Chúng Thăng, khẳng định sớm đã kết hôn rồi.”
Trương Đông Đao trừng lớn mắt: “Thật hay giả? Lý Hiệu Lan so với Trần Chúng Thăng còn tốt hơn bao nhiêu cơ mà?”
“Lý Hiệu Lan không cùng mình lớn lên.” Kiều Khương rút tay ra, mặt gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô nàng:
“Bao nhiêu năm rồi Trần Chúng Thăng vẫn thích cậu như vậy, Lý Hiệu Lan còn có hai cô bạn gái cũ, Trần Chúng Thăng một người cũng không có.”
Trương Đông Đao hơi phiền não: “Nhưng tớ lại không thích cậu ấy.”
“Nếu cậu muốn thích, buông chuyện của Trình Tất Dự đi.”
“Sao mình có thể thích cậu ấy.” Trương Đông Đao mắt trợn trắng, “Cậu ta là đồ ngốc.”
Nói đến đây, cô lại nói với Kiều Khương: “Cậu cũng ngốc.”
Vậy mà cũng chẳng thích người đàn ông tốt như Lý Hiệu Lan.
“Vậy cậu hỏi Trần Chúng Thăng , xem cậu ấy có ý với mình không?”
Kiều Khương lười biếng nói: “Cậu làm bà Tơ dắt mối, ghép hai đứa ngốc lại với nhau.”
“Đùa cái gì chứ!”
Trần Chúng Thăng ngốc nghếch mà gặp phải Kiều Khương, chắc bị chơi đùa đến chết.
Kiều Khương nhướng mày: “A, tiếc à?”
“Ai thèm tiếc cậu ta!”
“Tớ nói cậu luyến tiếc tớ.” Kiều Khương chậc một tiếng.
“……” Trương Đông Đao che mặt lại la lên: “Kiều Khương!”
Đầu Kiều Khương gối lên cánh tay, khóe môi mỉm cười.
Kiều Khương chơi ở tiệm spa một đêm, Trương Đông Đao cũng ở đó cùng cô.
Sau khi Kiều Tân Vĩ cùng Cao Kim Lan ly hôn, Kiều Khương chỉ có một người bạn thân duy nhất là cô nàng, vì nhà mới của Kiều Tân Vĩ ở ngay bên cạnh nhà của Trương Đông Đao. Kiều Khương rất hay ngồi đọc sách bên cửa sổ, dưới lầu có thể nhìn thấy Trương Đông Đao cùng mấy tên công tử bột ngồi phơi nắng uống trà. Trên bàn bày toàn điểm tâm cao cấp, Trương Đông Đao mặc váy công chúa ngồi ở giữa, một bên còn có vài vệ sĩ và bảo mẫu.
Ở trường Kiều Khương học chủ yếu là phú nhị đại ăn chơi trác táng, phần lớn đều kiêu ngạo ương bướng, nhưng Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng đều là giới nhà giàu khác loại, cô nàng là công chúa nhỏ đơn thuần, Trần Chúng Thăng là thiếu gia…ngốc ngếch đơn thuần.
Lúc mười tuổi bọn họ quen biết, là do Trương Đông Đao chủ động, sau khi Kiều Khương chuyển đến, chẳng thích nói chuyện, cô là một cô bé trầm lặng.
Kiều Khương còn nhớ rõ lời đầu tiên cô nói với Trương Đông Đao: “Cậu muốn thi được hạng nhất không?”
Trương Đông Đao ngây ngốc lắc đầu: “Không.”
“Tớ muốn thi được hạng nhất.” Lúc Kiều Khương nói chuyện, đôi mắt vẫn còn dừng trên trang sách: “Được hạng nhất, tháng này mới có tiền tiêu.”
Lúc đó Kiều Khương vừa tròn mười hai tuổi.
Sau đó họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, khoảng chừng đã qua sáu năm, sau khi tốt nghiệp cấp ba. Kiều Khương mới bày tỏ, muốn cô làm bạn mình, Trương Đông Đao lúc đó vẫn còn khiếp sợ nói một câu: “Tớ tưởng hai đứa mình đã sớm là bạn rồi chứ.”
Trần Chúng Thăng cũng ngốc theo: “A, tớ cũng, tớ cũng cho rằng như vậy……”
Trần Chúng Thăng bắt chước xong, hai người cùng Kiều Khương cười ha ha, cô nàng cười xong lại đánh vào bả vai Kiều Khương: “Cậu đúng là đồ không có lương tâm, tớ sớm đã nhận cậu là bạn, cuối cùng cậu chỉ cho thực tập, người khác cho thực tập ba bốn tháng, mà cậu cho mình thực tập tận sáu năm.”
Kiều Khương nhấp ngụm rượu vang đỏ: “Chê ít? Vậy lại cho cậu mười năm.”
“Không cần!”
*
Đôi bạn tâm sự cả đêm, Kiều Khương cũng nhớ lại nhiều chuyện, một chai rượu vang đỏ đã uống cạn, hai người ngủ đến chiều hôm sau mới bò dậy.
Cao Kim Lan được Lý Hiệu Lan đưa về biệt thự, sau đó Lý Hiệu lan cũng trở về thành phố đi làm, Kiều Khương nghe điện thoại của Cao Kim Lan xong, vỗ cánh tay Trương Đông Đao:
“Đứng lên, tớ phải về đây.”
“Dì Lan bao giờ làm kiểm tra lại?” Trương Đông Đao xoa xoa mắt, lấy di động ra nhìn thời gian.
“Mùng hai tháng sau.” Kiều Khương cầm lấy quần áo hôm qua đã được giặt sạch sẽ, mặc vào.
Trương Đông Đao nhìn Kiều Khương, bỗng nhiên nói: “Tâm trạng của cậu tốt hơn so với lần trước.”
“Phải không?” Động tác Kiều Khương dừng vài giây, rồi tiếp tục mặc váy.
“Có việc gì thì tìm tớ.” Trương Đông Đao quơ quơ di động: “Tớ vẫn luôn ở đây.”
“Đã biết.” Kiều Khương cầm túi, ngón trỏ và ngón giữa chụm vào nhau gõ gõ lên trán cô nàng:
“Công chúa điện hạ.”
Tuy tháng sau mới đến ngày kiểm tra lại, không biết là do thời tiết quá nóng, hay là lí do khác mà ban đêm Cao Kim Lan ho không thở nổi, bị Kiều Khương dựng dậy đưa đến bệnh viện thở ô xy.
Kiều Khương cũng ở bên cạnh chăm bà.
Hành lang bệnh viện là nơi chẳng có sự sống, mỗi người như đang đợi chết, những gương mặt tuyệt vọng và đau khổ. Kiều Khương thấy người chồng quỳ xuống dập đầu với bác sĩ, thấy người con ôm mẹ bị bệnh nằm trên giường khóc khàn giọng không buông tay, thấy một người chồng đang uống nước người vợ ngồi khóc ở một bên, thấy bà nội bên cạnh khóc lóc cầu nguyện.
Mỗi một ngày trôi qua, cách một cánh cửa, cô đều có thể nghe thấy nhưng tiếng khóc bi thương trên hành lang.
Cao Kim Lan nằm trên giường bệnh nắm tay cô nói: “Khương Khương, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Kiều Khương nhìn bà một hồi lâu, âm thanh mờ mịt nói: “Mẹ, con vẫn chưa chuẩn bị.”
Cô cố gắng như vậy, liều mạng như thế, vì sao lại có kết quả này?