Kiều Khương ra ngoài soi gương, ngoài ngực có vệt hơi đỏ, những chỗ khác nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào, cô rửa sạch tay hong khô, đang muốn đi về phía phòng chiếu, thấy Yến Chiêu đang đứng trước gương, nghiêng đầu xem xét cổ mình.
Hai bên cổ đều là dấu răng.
Kiều Khương “Ha” cười một cái, xoay người đi về phòng chiếu phim.
Bộ phim sắp kết thúc, Cao Kim Lan thấy cô về, nhỏ giọng hỏi: “Con bận việc gì à? Không cần ngồi xem cùng mẹ đâu, xem xong về một mình cũng được, cũng không phải mẹ không tìm được đường về.”
“Không có việc gì.” Kiều Khương ngồi về chỗ mình, cầm hạt bắp rang bơ cho lên miệng, nghiêng đầu nhìn, Tiểu Kiều đang nhìn cô, thấy cô nhìn sang, xấu hổ cười cười rồi lại nhìn chăm chú vào màn hình lớn.
“Yến Chiêu tám phần không để tâm, con xem còn để cô gái nhỏ ngồi một mình ở đây.” Cao Kim Lan nhọc lòng thở dài, hận không thể gọi điện thoại gọi Yến Chiêu quay về xem phim cùng người ta.
Kiều Khương không có ý kiến, lại nhúp một hạt bắp bỏ vào trong miệng.
Một lát sau Yến Chiêu đã trở về, trên người có một mùi xạ hương, Kiều Khương chờ anh ngồi xuống mới phát hiện, hai bên người có thuốc dán, bốn miếng chỉnh tề.
“……” Cô tiếp tục nhúp bắp rang cho vào miệng, hai bên khóe môi không ngăn được độ cong đang dần dần hướng lên trên. Cao Kim Lan thò đầu qua hỏi cô:
“Yến Chiêu làm sao vậy, đi ra ngoài một lát, cổ đau?”
Kiều Khương ngăn không được cười, cô nhai bắp rang, âm thanh hàm hồ: “Ừm. Chắc vậy ạ.”
Yến Chiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, mắt Kiều Khương nhìn thẳng vào màn hình, ánh sáng lập lòe dừng trên mặt cô, chiếu vào đôi mắt đào hoa sáng ngời, trong tay còn cầm bắp rang bơ cho vào miệng, khóe môi vẫn cong lên.
truyện ngôn tình tổng tài còn mang đến cho bạn một góc nhìn mới về tình yêu và sự hy sinh. Dù thành đạt và bận rộn, các nhân vật vẫn luôn dành thời gian cho người mình yêu, điều này nhắc nhở chúng ta về giá trị của tình cảm trong cuộc sống.
Tiểu Kiều bên cạnh nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm Kiều Khương, nhịn không được kéo cánh tay anh: “Anh vừa đi đâu thế? Phim sắp chiếu xong rồi.”
“Có chút việc.” Yến Chiêu nâng cánh tay kéo ra, không cho cô gái đυ.ng vào người.
Tiểu kiều sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Anh không thích em ạ?
Yến Chiêu không nghĩ ở rạp chiếu phim nói việc này, nghe cô gái hỏi vậy, vẫn thành thật gật đầu: “Xin lỗi.”
Tiểu Kiều cũng không thích Yến Chiêu, tuổi lớn như vậy, mẹ và ba cô ta đều nói đàn ông lớn tuổi sẽ biết chiều chuộng, nên chẳng nghĩ ngợi, chỉ nghĩ muốn có người mua túi xách và quần áo cho mình. Hơn nữa, nhìn qua Kiều Khương cũng không nói chuyện nghe được ở toilet cho Yến Chiêu, sau khi về nhà, chắc anh cũng không nói chuyện gì không tốt về cô ta với bà mối. Cô ta cúi đầu nhìn hai túi đồ dưới chân mình, hôm nay đi ra ngoài một chuyến thu hoạch rất vừa lòng.
Sau khi bộ phim kết thúc, Tiểu Kiều đi ra trước chào mấy người, nói có việc phải về. Kiều Khương đã quen nhìn mấy đứa con gái kiều này, loại gái như này, dựa vào sắc đẹp hẹn hò với đàn ông, không tiếc bán thân thể thu được chút vật chất, thậm chí còn đắc chí, coi đây là việc đáng tự hào.
“Về sau cẩn thận một chút.” Kiều Khương nhướng mày nói về phía cô ta: “Đừng để tôi lại nhìn thấy cô.”
Tiểu Kiều: “……”
Cô đang uy hϊếp.
Yến Chiêu: “……”
Cô đang ghen.
Vẻ mặt Cao Kim Lan khϊếp sợ: “Con nói người ta cái gì đâu?”
“Đùa tí thôi.” Kiều Khương nheo mặt lại, kéo cánh tay Cao Kim Lan: “Chúng ta đi ăn cơm.”
Đi được mười mét, Cao Kim Lan quay đầu còn thấy Yến Chiêu đi theo hai người, khó hiểu hỏi: “Cháu, sao cháu lại đi theo chúng tôi? Không đi cùng Tiểu Kiều sao?”
“Cháu cùng cô đó xem mắt, hôm nay mới gặp lần thứ hai, sau này không gặp nữa.” Yến Chiêu nói là giải thích với Cao Kim Lan, nhưng ánh mắt đều dừng trên mặt Kiều Khương: “Anh đi đây.”
Ánh mắt anh chuyên tâm cùng thích, như muốn tràn cả ra ngoài.
Kiều Khương hất hất cằm, Yến Chiêu đi qua, vừa đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn cô một cái.
“Anh không có số của em.” Anh chạy nhanh lại, đưa điện thoại đến trước mặt Kiều Khương. Cô nhập vào số của mình, ấn gọi điện, sau đó lấy điện thoại của mình ra, ghi chú: Gã chó má.
Yến Chiêu không đổi tên, nhìn chằm chằm số điện thoại của cô một lần, ghi nhớ trong lòng, lấy son môi từ túi áo ra đưa cho cô.
Kiều Khương nhận lấy, biết rõ là đã rơi ở kho hàng, còn cố ý hỏi: “Sao lại ở chỗ anh?”
Cao Kim Lan cũng đang dựng lỗ tai lên hóng.
Yến Chiêu: “…… Anh nhặt được.”
“Nhặt ở đâu?” Kiều Khương giương mắt.
Yến Chiêu: “……”
Cô cố ý, cô đã đoán được là nhặt được trên giường, còn cố tình nói lời này chọc anh.
Yến Chiêu liếc mắt nhìn cô, xoay người rời đi, lúc đi còn đụng vào người khác, anh cúi đầu xin lỗi người đó, đối phương vừa nhìn thấy cơ bắp của anh, hai tay giơ lên như bị điện giật.
Kiều Khương nhìn thấy vậy bật cười.
“Cái thằng nhóc Yến Chiêu này, có gì kỳ lạ ghê.” Cao Kim Lan vẻ mặt mù mờ.
“Giống hay không giống chó?” Kiều Khương nhíu mi cười.
Cao Kim Lan: “……”
“Cái con bé này, người ta sao lại giống chó hả?”
Bà kéo Kiều Khương đi về phía trước: “Sau này đừng có nói vậy trước mặt người khác, không lễ phép.”
Kiều Khương không để ý mà “Vâng” một tiếng.
Hai người ăn thức ăn sẵn, Cao Kim Lan đã lâu không ăn khoai tây xào, nhớ món này, gọi toàn đồ xào. Cơm nước xong Kiều Khương dẫn bà đi vào trung tâm mát xa, trên người dấp dính, cô tắm xong ngồi trong phòng xông hơi ngây người chục phút, rồi mang Cao Kim Lan sang phòng mát xa. Vùng ngoại thành tuy rằng kém hơn so với thành phố, nhưng phục vụ cũng tốt, trái cây đồ uống gì cũng có, chỉ là ít loại, không có rượu vang đỏ mà thôi.
Kiều Khương gọi một ly ép chanh và táo, Cao Kim Lan nằm bên cạnh, đang đắp mặt nạ, nhân viên bôi sữa dưỡng thể, bà không quen hưởng thụ như thế này, nói với Kiều Khương: “Chỗ này cũng được, có ăn có uống, còn có người mát xa.”
“Lúc nữa làm thẻ, mỗi tuần mang mẹ đến đây mát xa hai lần.”
Kiều Khương uống một ngụm nước, vị vẫn thế, nhưng cô lại đặt xuống.
“Không cần, một năm đến một lần là được.” Cao Kim Lan nói xong, lại cảm thấy một năm quá xa vời với bà, sửa lại lời: “Cũng đúng, nghe con.”
Hai người chơi cả ngày, chiều bốn giờ về nhà, Kiều Khương vừa mới xuống xe, nhìn thấy Lý Hiệu Lan đang đứng bên cạnh bể bơi, anh đang nhặt lá rụng, túi rác trong tay đã nhét đầy.
Cao Kim Lan sau khi biết Lý Hiệu Lan cùng Kiều Khương chia tay, cũng không còn gọi cho Lý Hiệu Lan nữa, mặc kệ dù ai đúng hay sai, bà lúc nào cũng đứng về phía Kiều Khương.
“Mẹ, mẹ vào trước đi.” Kiều Khương đưa mấy túi mua hàng cho bà.
Cao Kim Lan gật gật đầu, nói bên ngoài nóng quá, đi vào nhà đi, bà đi lên lầu có việc. Đó là để lại không gian dưới lầu một cho hai người.
Kiều Khương không nói gì thêm, cô đóng cửa xe, nhìn vào mắt Lý Hiệu Lan, đi theo vào trong nhà: “Vào đi.”
Lý Hiệu Lan đã sớm tới đây, còn lên núi tìm một vòng, thấy hai người không ở đó, lại về đây chờ, áo vest đã sớm ướt đẫm.
“Xin lỗi em, Khương Khương.” Anh mở miệng đi theo sau Kiều Khương:
“Anh muốn gặp nói xin lỗi, ngày đó uống nhiều quá, những lời anh nói chỉ là say, Trình Tất Dự nói gì em đừng để trong lòng.”
“Ừm.” Kiều Khương mở ra tủ lạnh, cầm hai chai nước, đưa một chai cho anh.
Lý Hiệu Lan có cảm giác đánh một quyền vào bông.
“Căn bản em không để trong lòng, đúng không?” Anh hỏi.
Kiều Khương mở chai nước, uống một ngụm, nghe thấy vậy, chỉ “Ừm” nhẹ một tiếng.
Lý Hiệu Lan che mặt, hít một hơi thật sâu, nước mắt anh chảy ra, giơ tay lên lau nước mắt, cười nói: “Khương Khương, anh không biết làm sao để có được em bây giờ.”
Kiều Khương rất khó cưa, tính tình lạnh lùng, trong công ty không có ai có thể tùy ý nói đùa với cô. Lý Hiệu Lan cũng không phải là người ưu tú nhất trong số những người theo đuổi cô, nhưng anh phải dùng tấm lòng, anh nhớ rõ sở thích của cô, nhớ rõ ngày sinh nhật và sở thích của mẹ cô, còn nhớ cả Trương Đông Đao, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về chính là như thế, mất rất nhiều công sức, thậm chí còn học mấy món ăn mà Kiều Khương thích, món cá quế chiên xù, nhưng sau khi anh học xong, mới phát hiện ra, Kiều Khương cũng chẳng thích món kia lắm.
Giống như vòng đi vòng lại, anh vĩnh viễn không theo kịp bước chân cô.
Cũng giống như giờ phút này.
Lý Hiệu Lan nhìn chằm chằm chai nước lê trong tay cô, hỏi: “Bây giờ em thích vị này?”
Kiều Khương nhướng mày: “Cũng không tệ lắm.”
Trước khi đi, anh đứng dậy hôn lên trán cô: “Khương Khương, anh hi vọng người sau sẽ yêu em nhiều hơn anh, hi vọng em vui vẻ, hạnh phúc, anh không làm được, hi vọng anh ta có thể làm được.”
Kiều Khương nhìn vào mắt anh nói: “Lý Hiệu Lan, hãy quên đi.”
“Anh cũng muốn vậy.” Lý Hiệu Lan mắt đỏ lên: “Gặp lại sau, Khương Khương.”
Lần đầu tiên Kiều Khương xuất hiện trước mặt anh, cô mặc váy vest, cả người lạnh lùng cứng rắn, ngồi bên cạnh sếp mình, đôi mắt đảo đến đâu, đem theo áp lực đến đó, bây giờ anh vẫn không quên được, lúc tan tiệc rượu, trong toilet nam, một đám đàn ông đều bàn tán về cô. Từ toilet đi ra, anh thấy cô dựa vào bồn rửa tay hút thuốc, mấy tên đàn ông vừa nói xấu cô đi ra đều xấu hổ đi xa, chỉ còn anh đủ can đảm nán lại, đi đến trước mặt cô, hỏi: “Chào em, có thể cho anh số điện thoại được không?”
Anh thấy ánh mắt lạnh lùng của cô liếc anh một cái, dập tắt mẩu thuốc trong tay, âm thanh lạnh lẽo giống như người.
“Không thể.”