Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, ngay trên đỉnh đầu Yến Chiêu, ánh sáng màu vàng cam chiếu xuống, anh thấy Kiều Khương ngồi trên ngực mình, nâng cánh mông thịt lên cọ qua cơ bụng rắn chắc, dần dần trượt xuống, sắp đụng đến cây gậy thịt nóng rực kia, cô dừng.
Ngón tay véo véo đầu ti anh, cúi đầu cắn nó.
Yến Chiêu căng thẳng khẩn trương, ánh mắt chặt chẽ dán lên mặt cô, anh thấy cô thò lưỡi ra liếm đầu vú của mình, dùng sức cắn lôi nó ra, vừa liếm vừa đưa mắt nhìn anh.Anh tránh tránh đi, không thoát khỏi được dây thừng, giữa hai chân dương v*t cứng đến phát đau, âm thanh đều bị dục hoả thiêu đốt:
“Kiều Khương.”
Kiều Khương cắn một bên vú khác, mái tóc dài như tơ lụa của cô từ phía sau theo động tác rơi xuống phất qua ngực anh, mỗi lần cô động đậy, những sợi tóc đó đều cọ qua làn da, manh đến cảm xúc ức chế ngưa ngứa.Yến Chiêu thở hổn hển, đường cơ cá mập rắn chắc đẹp đẽ phập phồng theo từng hơi thở, anh lại gọi cô một tiếng: “Kiều Khương.”
Cây thịt bị hai sợi dây buộc tóc buộc đến tê dại, anh nẩy nẩy hông. Kiều Khương dịch về phía trước quay người lại, cô nhíu mày dùng cánh tay đánh đánh vào cây gậy.Dương v*t đã tê rần, lại còn bị đánh một cái, Yến Chiêu đau đến mức hai tròng mắt đỏ lên, gân xanh bạo khởi trên cổ, âm thanh anh ách sắp bốc hoả:“Em bỏ ra.”
“Xin đi.” Kiều Khương ngồi xuống dưới, ngón trỏ để trên quy đầu anh, dính chất lỏng trong suốt, cô đem chất nhầy đó bôi lên cơ bụng, nhướng mi nhìn anh nói:
“Anh xem, nó rất thích.”
Yến Chiêu bị cô chơi sắp điên rồi, thở dốc vài tiếng nói: “Buông ra.”
Kiều Khương thấy anh vẫn không chịu cúi đầu, xuống giường lấy bút bi đến, bắt đầu viết chữ lên đầu nấm.
Yến Chiêu: “……”
“Đừng nhúc nhích.” Cô nắm lấy cán, từng nét bút di di lên quy đầu, mới viết được hai nét, Yến Chiêu đỉnh hông lên kêu:
“Bây giờ em không thả ra, lúc nữa tự chịu.”
Kiều Khương cầm lấy đầu bút chọc chọc vào mã mắt: “Nói gì cơ?”
Yến Chiêu: “……”
Anh căng đến cơ bụng bắt đầu phát run, Kiều Khương chọc một chút, thấy anh càng run hơn, cười một tiếng: “Sướng vậy sao?”
Nói xong lại chọc một chút.
“Kiều Khương!” Yến Chiêu dùng sức mạnh kéo sợi dây thừng, cổ tay bị xiết thành xanh tím, anh dừng lại hít một hơi, đột nhiên hai tay dùng sức, dây thừng không đứt, nhưng thanh giường đã bung ra.Kiều Khương nghe thấy tiếng động, tay vẫn đang cầm bút định viết chữ.
Giây tiếp theo, người đã bị Yến Chiêu đè ở trên giường, anh cởi bỏ dây thừng trong tay ném sang một bên, một tay nắm đôi tay cô áp lên đỉnh đầu, tách hai chân cô ra đặt lên eo, sau đó túm dương v*t mình cởi sợi dây buộc tóc ra, nắm lấy thân gậy chọc thẳng vào bên trong cửa động. Cô đã ướt, Yến Chiêu dùng một lực mạnh cắm trực tiếp hoàn toàn đi vào.
Kiều Khương bị cắm đến ngẩng cổ kêu một tiếng, cô bị căng đến xương cùng tê dại, tay bị đè ở trên đỉnh đầu, vẫn chưa kịp thích ứng, anh bắt đầu dùng sức cắm đưa, cả thành giường đều chấn động. Yến Chiêu cúi đầu, cách lớp váy ngủ tơ tằm hôn cắn bầu vú cô, há miệng to mút cắn.
Kiều Khương thoải mái đến ngón chân co rút, trong cổ họng không ngăn được tràn ra tiếng rên rỉ.
Yến Chiêu hôn dọc theo cần cổ lên đến môi cô, theo đó ôm người kéo ngồi vào trong ngực, cầm hai cánh mông thịt điên cuồng đỉnh lên, tiếng bạch bạch bạch vừa dâm dục lại đưa tình, cô bị chọc ghé trên vai anh cả người run rẩy.Cao trào đến vào lúc này, cô muốn cắn cổ anh, mới hé miệng, Yến Chiêu liền ngậm lấy môi cô.Âm thanh nức nở của Kiều Khương bị anh nuốt vào khoang miệng.
Câu người, mang theo tiếng khóc nức nở.
Yến Chiêu nghe thấy càng thêm hưng phấn cực điểm, cầm hai cánh mông cô dùng sức mạnh hơn, cắm đến mức Kiều Khương thở không thông, anh mút cắn môi lưỡi nóng bỏng, phần hông nẩy lên như điên mà chọc vào rút ra, nước dâm văng khắp nơi, Kiều Khương bị cắm đến đầu óc trống rỗng, ý thức hỗn độn một mảnh.!
Trước mắt là hình ảnh lúc sáng lúc tối , xuất hiện một con vật long lanh sáng lấp lánh.
Là con đom đóm mà Yến Chiêu mang đến.
“Yến Chiêu……”
Kiều Khương ngồi quỳ trên sàn nhà, trước mặt là vách tường, phía sau dương v*t người đàn ông gắt gao đưa chọc vào cơ thể, cô nhớ mang máng là mình nói dừng lại, sau đó xuống giường muốn đi tắm, chân mềm nhũn ngã xuống, bị người đó ôm vào trong ngực, theo sau biến thành loại tư thế tra tấn như thế này.
Cây gậy thịt thô dài cắm vào quá sâu, não cô choáng váng, người đó vẫn thúc vào trong cơ thể, một cái lại một cái, cắm vừa nhanh vừa mạnh, năm ngón tay thô ráp nắm hai bên vú cô, cái kén ram ráp lướt qua đầu ti vừa buồn vừa ngứa, cằm cứng rắn cọ cọ qua sau cần cổ, hàm răng cắn bờ vai cô, tiếng thở dốc trầm khàn gợi cảm dừng ở bên tai.
Trên giường tất cả đều là nước dâm cùng tinh dịch, không khí nóng phảng phất đến cháy bỏng.
Kiều Khương bị fuck đến chịu không nổi, đầu gối phát đau, mông thịt đều bị đâm cho tê dại, hai tay cô chống lên vách tường, hai chân đứng thẳng núm vú dán vào tường, khoái cảm quá sâu, hốc mắt bị ứa ra nóng lên, trong họng muốn phát ra tiếng thét chói tai, cô chịu đựng cắn răng nín lại.
Yến Chiêu giữ eo cô hung ác chọc mười mấy cái, theo động tác bẻ cằm cô quay lại, đầu lưỡi cùng hàm răng cắn môi cô ra thò vào cậy được tiếng rên khóc nức nở.
Dương v*t bị thịt non vách trong gắt gao hút chặt. Anh sung sướng không ngừng thở dốc, một bên đẩy bụng chọc vào, một bên cắn miệng cô, lửa nóng du tẩu đến mỗi tấc da thịt trên thân thể, môi lưỡi trằn trọc hôn lên lỗ tai cô.
Kiều Khương run lập cập, bụng nhỏ không tự giác co rút, kẹp đến mức Yến Chiêu mút thật mạnh vành tai cô.
Anh liếm liếm khớp xương nhô lên sau cổ, hai tay bóp chặt eo bắt đầu mạnh mẽ lao tới, Kiều Khương đỡ vách tường bị đâm cho cả người run rẩy, cô đưa một bàn tay ra sau lưng bóp cánh tay anh, trong miệng kêu ưm a mơ hồ.
Cao trào đánh cho ý thức cô tan rã. Nước mắt sinh lí trào ra, âm thanh thét chói tai cũng thành ra đứt quãng, theo sau đó, Yến Chiêu rên hổn hển rút ra để ở eo cô bắn tinh.
“Nước……”Cô ngã ngửa ra sau vào trong lòng ngực anh, mắt nhắm lại, cơ thể vẫn còn hơi phát run.
Yến Chiêu đưa mắt nhìn đầu gối cô, duỗi tay sờ sờ, Kiều Khương đau hít một hơi, mày nhăn tít, muốn mở mắt ra nhưng mệt đến mức nhắm chặt lại.Anh bế người đến bồn tắm trong toilet, mở nước cho cô, đi vào phòng bếp cầm nước đến. Kiều Khương đã ngủ rồi, Yến Chiêu uống ngụm nước to, giữ cằm cô, đưa vào trong miệng.
Cô bị bắt nuốt vào, mở mắt ra thấy anh, nhẹ mắng một câu, Yến Chiêu chẳng nghe rõ, hôn môi cô hỏi:“Cái gì?”
“Đồ chó .” Cô lại mắng một câu.
Yến Chiêu cười, cúi đầu lại hôn hôn miệng cô.
Lúc Kiều Khương ngủ dáng vẻ không ngạo mạn lạnh lùng như ban ngày, cô yên tĩnh nhắm hai mắt, lông mày chỉ nhẹ nhàng nhăn, trên làn da trắng nõn tất cả đều là dấu vết mờ ám, eo ngực rồi cả hai cánh mông thịt, dấu tay rất sâu, cách mặt nước cũng nhìn thấy rõ ràng.
Yến Chiêu đêm nay ra tay có chút không nặng không nhẹ, sau khi làm cô xong mới phát hiện, mình làm quá ác độc, đầu gối cô đều tím.
Anh nhấc Kiều Khương ôm đến phòng cho khách, đặt cô lên giường ngủ. Sau đó đi vào phòng cô, kéo khăn trải giường cho vào toilet, lấy cây lau nhà lau sạch sẽ vết nước và tinh dịch trên sàn, còn tìm lọ nước hoa của Kiều Khương xịt xịt xung quanh.
Mở cửa sổ ra, theo bức rèm rung rinh con đom đóm bay ra ngoài.
Trước kia rất nhiều cô gái thích lên núi bắt đom đóm, Yến Chiêu cho rằng Kiều Khương cũng sẽ thích, nhưng rõ ràng, cô không phải một cô gái bình thường.
Kiều Khương ngủ một giấc ngon lành, còn mơ một giấc mộng dài.
Trong mơ Cao Kim Lan bôi nước thuốc cho cô, mùa hạ muỗi nhiều, Cao Kim Lan đang trách mình không đốt hương muỗi, tay thì bôi thuốc lên cánh tay cho cô, miệng oán than:
“Bôi xong sẽ không ngứa nữa, Khương Khương ngoan.”
Lúc này, trong mơ Cao Kim Lan không quỳ trên mặt đất khóc lóc thê thảm, bà chải đầu, buộc tóc, kể chuyện, ca hát cho cô nghe. Hình ảnh này không có Kiều Tân Vĩ, không có căn nhà lớn xa hoa, không có thư ký, không có em trai kém cô chín tuổi.
Không có chướng khí mù mịt, chỉ có tình thương dịu dàng vờn quanh của người mẹ.
Sau khi tỉnh dậy, khó có được ngày mà cô không hút thuốc, dựa vào giường yên ắng nằm một lát, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Đã ba giờ chiều, chân bủn rủn như không đi được nữa, cô dựa vào bàn ăn chút gì đó, nhìn xuyên qua phòng khách trống trải ra ngoài cửa, nhìn Cao Kim Lan vẫn đang nhặt lá cây. Bà thấy cô đi ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Con lại thức đêm à?”
“Coi như vậy ạ” Kiều Khương nhớ đến tối hôm qua, cả người lại bắt đầu nhức mỏi, cô đi đến ghế bên thành bể ngồi xuống, đưa chân vào trong nước: “Mẹ, cũng lại đây ngâm chân đi.”
Cao Kim Lan cười cười, đi đến đặt dép sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Kiều Khương, đưa chân cho vào bể bơi: “Có phải con vẫn còn bị mất ngủ không?”
Kiều Khương bị suy nhược thần kinh, đêm không ngủ được, có những lúc ngủ nhưng nửa đêm vẫn tự dưng tỉnh lại, có một thời gian phải uống thuốc, tâm trạng rất xấu, hỉ nộ vô thường, sau đó cô không uống nữa, đổi sang dùng thuốc lá và rượu vang đỏ, hút một điếu thuốc làm cho mình tỉnh táo, sau đó ra ngoài đi dạo rồi lại về ngủ.
Việc đó sau khi Cao Kim Lan đến đây mới phát hiện ra.
Kiều Khương mua cho bà một căn chung cư, ở trung tâm thành phố, nhưng rất ít khi ở đó. Cô rất bận, thường xuyên đi công tác, có khi còn ra nước ngoài. Cao Kim Lan một tháng chỉ có thể nhìn thấy cô hai lần, cô cũng ở lại ngủ với bà, nhưng cũng thức đến nửa đêm, sau đó sáng sáu giờ đã đi rồi. Sau đó Kiều Khương không muốn bà lo lắng, nên ở bên ngoài thuê một phòng ngay cạnh công ty, chỉ thỉnh thoảng qua thăm Cao Kim Lan, mua đồ cho bà, ăn cùng một bữa cơm rồi đi.
Trương Đông Đao từng lỡ miệng nói trước mặt Cao Kim Lan rằng trước kia Kiều Khương sống khổ sở, lời này vừa nói ra phát hiện có gì đó không đúng, lại nhanh chóng cười pha trò chuyển qua chủ đề khác.
Cao Kim Lan không biết trước đó Kiều Khương trải qua những gì, nhưng khẳng định là sống không tốt, bởi tính tình của cô khác hẳn với trước kia, khi còn nhỏ rất thích cười, còn thích làm nũng, bắt chước nhiều diễn viên nói lời kịch, còn sẽ làm giả các loại mặt quỷ.
Di động cũ của Cao Kim Lan còn rất nhều ảnh chụp hồi bé Kiều Khương làm mặt quỷ. Nhưng hiện tại đứa nhỏ này lại trở thành một người khác, cô đóng kín bản thân mình, dáng vẻ hờ hững, đối lập với thế giới bên ngoài. Cao Kim Lan không biết làm sao đễ cô gỡ xuống phòng bị, không biết làm sao để cô vui vẻ như người bình thường, bà đau lòng vì cô, nhưng chẳng làm gì được.
“Dị ứng?” Cao Kim Lan chỉ chỉ sau cổ Kiểu Khương.
Kiều Khương nằm về phía sau: “Chắc là vậy.”
“Mẹ đi tìm thuốc mỡ bôi cho.” Cao Kim Lan lại đeo dép đi vào nhà.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, Kiều Khương nheo mắt lại, đưa năm ngón tay ngăn lại ánh sáng, một tia sáng xen qua kẽ tay cô, trong đầu lại nhớ đến con đom đóm đêm qua.
Tâm trạng bình thản yên bình đã lâu rồi không có. Cô nhắm mắt lại, bên tai là tiếng Cao Kim Lan: “Tìm thấy rồi, đến đây, mẹ bôi cho con, bôi xong là tốt rồi.”