Trên núi hôm nay có người kết hôn, ba giờ sáng Yến Chiêu mới về đến nhà, chỉ lấy đồ ăn thừa ăn qua loa, sau đó thay quần áo xuất phát.
Dựa theo tập tục, sáng sớm họ đến nhà cô dâu hát sơn ca, còn dùng bả vai khiêng cô dâu đi vòng quanh núi một vòng, chờ chú rể tiếp người thân bạn bè xong, còn đi theo sau nháo động phòng. Mãi cho đến mười giờ đêm, Yến Chiêu mới được về, anh còn bị chuốc rượu, cả người toàn mùi rượu.
Lúc Kiều Khương mở cửa, anh đang tựa vào khung cửa lim dim sắp ngủ, mí mắt dính cả vào nhau, nhưng anh muốn gặp Kiều Khương một lát, khi nhìn thấy người không nhịn được muốn ôm cô vào lòng, vẫn chưa đưa tay ra, Kiều Khương nhíu mày lùi về sau một bước: “Cách xa một chút.”
Anh đành phải lùi về sau hai bước, âm thanh say rượu khàn khàn:
“Sao em không trả lời anh?”
Anh gửi ảnh chụp cho Kiều Khương, cô dâu chú rể tay trong tay đang vượt qua chậu than, còn có một dòng tin nhắn:【 Hôm nay anh đi đám cưới. 】
“Đến hỏi tôi chuyện này?” Kiều Khương nhướng mày nhìn anh, Yến Chiêu uống rượu xong, cả mặt đều hồng, tròng mắt cũng đỏ lên, lúc nói chuyện nhìn thấy cả gân xanh trên cổ.
“Ừm” Anh gật đầu, lại lắc đầu, một bàn tay lấy từ trong túi ra một nắm kẹo đưa đến trước mặt cô: “Kẹo mừng.”
Cao Kim Lan thường xuyên nói ăn kẹo mừng sẽ lây không khí vui mừng, đầu năm sau đại cát đại lợi.
Kiều Khương không nghĩ đến người này cũng cổ hủ mê tín, tay nhúp một viên kẹo từ tay anh, còn tưởng là vị cam, dù sao gói cũng là màu vàng, không nghĩ đến là kẹo dẻo vị quýt. Cho vào miệng xong, Yến Chiêu cười hỏi cô:
“Ăn ngon không, anh đã chọn từ đĩa kẹo, còn nhiều vị lắm, nhưng thấy vị này biết em sẽ rất thích, cho nên…anh lấy rất nhiều.”
Anh đưa tay vào móc từ túi khác ra, tất cả đều là kẹo dẻo vị quýt.
Khi uống say anh nói rất nhiều, nhìn kiểu ngốc ngếch, còn có chỗ….. đáng yêu.
Kiều Khương cắn cắn kẹo mềm, đối với những vị khác tỏ vẻ không cần, Yến Chiêu nhét hết vào tay cô, tay quá nhỏ, cầm không được nhiều như vậy, trong khi đưa vào tay cô lại rơi xuống đất, anh cúi xuống nhặt.
Đưa tay nhặt nhặt, quỳ rạp trên đất bất động.
Kiều Khương: “?”
Cô nhấc chân đá đá: “Ê, ăn vạ à?”
Cả một ngày một đêm Yến Chiêu không ngủ, ngày còn giúp người khác ở đám cưới, tối lại uống nhiều rượu, người trong làng đều muốn đưa anh về nhà, nhưng anh lại đòi xuống xe ở khu biệt thự lưng chừng núi, một người say khướt mà đi một trăm mét đến trước cửa nhà Kiều Khương, vì muốn nhìn cô một cái, đưa kẹo mừng cho cô.
Kiều Khương ngồi xổm xuống, nhặt viên kẹo bên cạnh mũi Yến Chiêu lên, sau đó cúi đầu nhìn mặt anh. Cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của anh, lông mi còn khá dài, cô đưa tay gảy gảy. Lông mày Yến Chiêu hơi to và dày, mũi rất cao, khi về anh đã cạo râu, cằm sạch sẽ, không có cảm giác nhặm nhặm ma người, không biết có phải chưa quen mắt nhìn kỹ hay không, mà bỗng nhiên Kiều Khương còn thấy Yến Chiêu nhìn cũng khá đẹp trai.
Cô về phòng cầm di động, đưa đến trước người anh chụp bức ảnh.
Cao Kim Lan chưa ngủ sâu, nghe thấy tiếng gì đó loáng thoáng ngoài cửa, vừa mới đi ra đã bị cảnh này dọa sợ: “Sao lại thế này? Sao có người nằm ở đây?”
Bà đi đến gần, nhận ra là Yến Chiêu, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt anh: “Yến Chiêu? Không sao chứ? đây là uống say? hay là hôn mê? Có muốn gọi 120 không?”
“Ngủ rồi.” Kiều Khương xem lại ảnh, nhìn rất buồn cười, chọn gửi cho Trương Đông Đao một cái.
“Ngủ rồi?” Cao Kim Lan ngạc nhiên hỏi: “Không phải, sao cậu ta lại ngủ ở đây, đất sao nhiều kẹo thế này?”
Kiều Khương véo véo viên kẹo dẻo vị quýt trong tay, khóe môi cong lên: “Cho con.”
Cao Kim Lan nói khiêng Yến Chiêu tới phòng cho khách, Kiều Khương bảo cứ để cho anh ngủ ở cửa, dù sao sẽ không đông chết. Bà nói, cái con bé này sao lại như vậy chứ, sau đó kéo cô lại, khiêng Yến Chiêu vào phòng cho khách.
Đàn ông uống say rất nặng, may mà Cao Kim Lan cũng khỏe, nửa kéo nửa ôm Yến Chiêu đi vào, Kiều Khương ném người lên giường, xoay người vào toilet định đi tắm.
“Con đi lấy cái khăn lau mặt cho nó.” Cao Kim Lan cởi giày của Yến Chiêu ra đặt dưới giường.
Kiều Khương: “?”
Cô dựa cửa, nhìn Cao Kim Lan bận rộn lấy điều khiển bật điều hòa, nhàn nhạt nói:
“Đừng động vào nữa, mẹ đi ngủ đi.”
“Như vậy sao được.” Cao Kim Lan đứng dậy đi ra ngoài: “Để mẹ đi lấy khăn lau mặt.”
Đời này vì Kiều Tân Vĩ mà bà làm việc vất vả, mỗi lần ông ta uống say về, bà cũng bận rộn như thế này, không phải đi nấu canh cũng đi lấy thuốc giải rượu, còn chuẩn bị khăn lông lau mặt rửa chân, hầu hạ đến vậy, mà người đó tỉnh dậy cũng chẳng được một câu cảm ơn.
Kiều Khương nhíu nhíu mày: “Mẹ đi ngủ, con làm được rồi.”
Lớn như vậy, cô còn chưa hầu hạ tên đàn ông nào đâu.
Cô giặt sạch khăn lông rồi đi vào phòng, lau lung tung lên mặt Yến Chiêu, giống như lau bàn, lông mày anh chỉ giật giật, rồi ngủ tiếp. Kiều Khương lau xong mặt, ném cả cái khăn lên mặt anh, xoay người đi ra ngoài.
Yến Chiêu có thể biến thành Kiều Tân Vĩ thứ hai hay không cô không biết, nhưng rõ ràng, cô sẽ không thay đổi trở thành Cao Kim Lan.
Trương Đông Đao nhắn tin đến hỏi cô sao lại thế này, sao có tên say rượu còn ghé vào cửa nhà, hỏi cô có việc gì không. Kiều Khương xả nước vào bồn tắm, đi vào bật nút mát xa, nói với cô nàng: “Không có việc gì.”
Trương Đông Đao đang ở bệnh viện chăm Trần Chúng Thăng, nói là chăm, nhưng cũng là nằm trên giường, còn Trần Chúng Thăng ngồi một bên gọt táo cho cô nàng, mẹ Trần đi vào thấy cảnh này, hai mắt trừng lớn.
Đại tiểu thư như mây: 【 Cậu không nhìn thấy mặt mẹ cậu ta, như muốn ăn thịt tớ. 】
Kiều Khương nhếch môi, đè giọng nói: “Cậu đúng là đại tiểu thư, để người bị hại hầu hạ mình còn gì.”
Đại tiểu thư như mây: 【 Cậu ta cũng có bị thương nghiêm trọng đâu, chỉ là mặt nhìn hơi dọa người, nói không đau lắm. 】
Kiều Khương cầm rượu vang đỏ cạnh bồn tắm: “Cậu nói chuyện, vừa nói vừa hôn má cậu ta một cái, xem có nói không đau hay không.”
“Bọn em cho tiền xu vào sủi cảo.” Miêu Tuyết cười hì hì: “Đó là tiền mừng của cô dâu hôm qua.”
Cao Kim Lan cầm một cái sủi cảo lên: “Đây, con làm thử xem.”
Kiều Khương ngẩng lên vừa lúc chạm mắt với Yến Chiêu, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô từ lúc đến đây, hôm nay cô mặc váy cao bồi xẻ tà, trên là croptop đen trắng, tóc dài xõa sau đầu, dùng kẹp hoa kẹp lấy. Lọn tóc rũ bên gáy, làm người càng thêm gợi cảm, chắc vì vừa mới rời giường nên đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc, lông mày thanh tú, đôi mắt đào hoa không động đậy chút nào.
Nhưng rất đẹp.
Đẹp đến mức Yến Chiêu không thể rời mắt.
Cao Kim Lan đi tới lấy chày cán bột trong tay Yến Chiêu, đuổi anh đi xem TV, hai người lúc này mới đối diện nhau.
“Khương Khương, con có đói bụng không? Vẫn còn đồ ăn sáng.” Cao Kim Lan nhìn về phía Kiều Khương:”Nếu con không muốn ăn, lát nữa sủi cảo chín thì nếm thử.”
Kiều Khương lắc đầu: “Lát nữa con ăn.”
Cô vừa mới rời giường, không muốn ăn gì cả.
Mấy người già bắt đầu nói chuyện phiếm, Miêu Tuyết nhìn TV không thèm chớp mắt, lúc Kiều Khương niết xong một viền hoa trên sủi cảo, mới phát hiện không biết Yến Chiêu sang ngồi cạnh cô từ bao giờ. Anh xoa xoa cục bột thành hình tròn, nặn thành hình dáng tinh tế, cuối cùng dùng tăm xỉa răng chọc chọc vào giữa.
Lúc làm xong thành hình lá cây, Kiều Khương cầm lấy que tăm của anh viết chữ lên cục bột. Yến Chiêu thò đầu lại gần: “Em viết gì vậy?”
Hơi thở nóng bỏng rơi lên mặt cô, Kiều Khương ngước mắt, thấy mũi anh dính bột mì, đối lập với làn da đen thui, trắng đen rõ ràng.
Cô dựa người về sau, cho anh xem cục bột, tăm rất khó viết, cô chỉ viết một chữ:
【 cẩu 】
Yến Chiêu nhìn chằm chằm vào đó, miệng mở ra, nhưng lại hạ xuống không nói gì.
Cao Kim Lan đang cán vỏ sủi cảo, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Khương đang cười, cô cúi đầu dùng tăm xỉa răng chọc chọc ở cục bột, khóe miệng cong lên, mắng câu:
“Đồ ngốc”
Cao Kim Lan: “……”