historybs.com - Đọc truyện online

Chương 25 :

Cao Kim Lan không thể mệt quá, chưa cán được mười mấy cái đã bị Kiều Khương kéo ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

Mấy người Miêu Tuyết đã làm hơn bốn mươi cái sủi cảo, dì giúp việc hỏi Kiều Khương có muốn ăn không, nấu trước cho cô một nồi, mẹ Yến vào bếp giúp đỡ, mẹ Miêu tiếp cục cán vỏ, một cái làm vằn thắn, Kiều Khương đi rửa tay chuẩn bị ăn sủi cảo, Yến Chiêu cũng đứng lên nói đi rửa tay.

Hai người đi qua hành lang dài, vào toilet, cửa vừa đóng lại Yến Chiêu đã đè cô lên cánh cửa hôn xuống, hơi thở hổn hển nặng như trâu, một tay giữ mặt cô, một tay xoa xoa vòng eo.

“Hôm qua chút nữa anh bị khăn lông làm ngạt chết.” Anh cắn cắn môi cô, không cần đoán cũng biết Kiều Khương lau mặt cho mình, biết điều này nên rất vui vẻ.

Kiều Khương nắm chặt cây gậy thịt đang dần cứng lên, có ý dọa: “Có vẻ sinh long đoạt hổ.”

Yến Chiêu nâng mông cô lên tách ra đặt trên eo mình, ôm cô đè sau ván cửa lại hôn: “Chút nữa anh phải đi đưa hàng, về muộn lắm, xong mới có thể đến gặp em.”

“Đêm nay tôi có việc.” Kiều Khương nghiêng đầu lấy ngón trỏ đè lên miệng anh:

“Rửa tay, còn đi ăn sủi cảo.”

Yến Chiêu lấy tay cô xuống, hôn hôn lên đó: “Anh muốn ăn vú.”

Kiều Khương cách một lớp áo thun véo đầu vú anh: “Ăn cái này á? Nếu anh không bỏ xuống, véo đứt nó nhé?”

Yến Chiêu: “……”

Anh ngoan ngoãn buông cô xuống, nhìn Kiều Khương rửa tay, đầu vú bị véo đau, cũng chậm rì rì rửa tay theo, lúc cô đang rửa tay lại hôn hôn lên má cô, như một con chó dính người.

“Khương Khương?” Cao Kim Lan ở bên ngoài gọi to: “Điện thoại con đang reo kìa.”

Kiều Khương đang ngồi trên bồn rửa tay, áo bị vén lên, áo lót màu trắng cũng bị đẩy lên trên, hai đôi vú trắng trẻo lộ ra ngoài không khí, Yến Chiêu đang cúi đầu há to miệng liếm láp, hai tay cô luồn vào mái tóc ngắn ngủn của anh, đầu tựa vào gương, hé miệng thở hổn hển. Nghe thấy tiếng gọi, cô hắng giọng sau đó mới trả lời:

 “Đến đây.”

Yến Chiêu cúi đầu cầm hai bên vú liếm mút, mút rồi nuốt vào, tiếng mút mát rõ ràng làm cho phía dưới Kiều Khương chảy nước không ngừng, cô bóp bóp bờ vai anh, đẩy đẩy đầu ra sau: “Đừng liếm nữa.”

Cảm giác tê tê làm tứ chi như nhũn ra, nói chuyện âm điệu cũng thay đổi.

Yến Chiêu đứng dậy lại tìm được môi cô, ngậm lấy miệng mút hôn.

“Lấy di động của tôi đến đây.” Quần lót cô đang ướt hết, không đi được.

Yến Chiêu trả lời “Được”, tiếng nói anh ách.

Anh đi ra ngoài hai bước, lại quay về, Kiều Khương nghiêng đầu thấy dưới thân anh bị đỉnh ra một cái lều cao cao, quy đầu chọc thành một cái đầu tròn tròn. Anh duỗi tay đưa vào bên trong quần, cầm kéo nó lên dựng về phía trên bụng, soi gương, vẫn có thể thấy vật cứng hơi nhô lên, thở phào một hơi, nhìn về phía Kiều Khương: “Bây giờ không mềm xuống được.”

Kiều Khương trừng anh một cái, từ bồn rửa tay nhảy xuống, cầm giấy lau, nhấc váy lên xoa xoa đơn giản vài cái. Quần chữ (丁) có mảnh vải nhỏ đã ướt hết.

“Lại mặc cái này?” Yến Chiêu đi đến trước mặt cô, thấy phía dưới lại là một mảnh vải nhỏ, ánh mắt thâm trầm.

“Đúng vậy.” Kiều Khương ném khăn giấy vào thùng rác, đưa ngón tay dính chút nước dâm bôi bôi lên áo anh, giọng tản mạn: “Khó nhìn hả?”

Yến Chiêu nắm lấy tay cô, kéo đến dưới vòi nước rửa tay, còn sát xà phòng thơm, lấy khăn lông lau tay cho cô.

“Sao không nói gì?” Cô nhướng mày: “Nhớ đến Vinh Yến?”

Yến Chiêu: “……”

Anh nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ: “Vinh Yến sẽ không mặc cái này, hơn nữa anh cũng không nhớ đến cô ta, chỉ cảm thấy em mặc quần này không an toàn, sợ có người rình chụp lén em, em vốn đã rất xinh, quần áo cũng đẹp, dáng người cũng….đẹp.”

“Sao nhắc đến Vinh Yến lại nói nhiều như vậy?”   Kiều Khương liếc anh.

Yến Chiêu: “…… Anh không có.”

Kiều Khương đang muốn nói không có gì, lời còn chưa nói ra, Yến Chiêu hôn lên môi cô: “Thật mà, anh không vậy đâu.”

“Ở trước mặt em, căn bản anh không thể nhớ được cô gái khác.”

“Chậc.” Kiều Khương nheo lại mắt: “Miệng chó còn rất biết nói lời âu yếm.”

Yến Chiêu: “……”

Anh há mồm định cắn vào cổ cô, nghĩ ngợi, vẫn không thể cắn được, đành chỉ hôn hai cái.

Thời điểm Kiều Khương ra đến nơi, sủi cảo đã được vớt ra, Cao Kim Lan chia cho mọi người nếm thử, còn cho ba cái vào đĩa để dành cho cô.

Điện thoại là con trai của sếp tổng gọi đến, phó tổng nhỏ hơn Kiều Khương một tuổi, tính tình giống nhau, ăn chơi gái gú chỉ có đa dạng hơn chứ không kém, người này tuy năng lực kém, nhưng tầm nhìn rất tốt, có chuyện gì không làm được đều đẩy sang cho Kiều Khương, cô đã giúp tên đó lau mông vài vụ, đã coi Kiều Khương như mẹ mình, mọi việc gì cũng nghĩ đến cô, còn thiếu mỗi ngày lễ tết đến vấn an đưa lễ.

Kiều Khương nghe điện thoại trước, hỏi rõ ràng lí do, sau đó bảo tên đó cách xử lý, sếp phó vui vẻ không biết nói gì cho tốt, gọi hai tiếng mẹ, mẹ yêu, nghe thấy vậy lông mày cô giật giật.

Nói đến chuyện này, sếp tổng không ngừng cho cô lên chức, bởi vì cô không coi sếp phó như lãnh đạo, còn sai sử dạy dỗ con trai ông như một con chó, trong công ty mọi người đều biết thân phận của anh ta, không ai dám đối nghịch, nhưng chỉ có Kiều Khương là dám. Sau đó sếp tổng coi Kiều Khương như tâm phúc của mình, trong công ty đều đã coi cô sắp thành vợ của sếp phó, kết quả, Kiều Khương cùng người ngoài ngành nói chuyện yêu đương, sếp phó còn buồn bực không vui một thời gian ngắn, được đồng nghiệp trong công ty thương hại gần một tháng.

Vừa mới cúp máy, Kiều Khương lại nhận được cuộc gọi của cô con gái sếp tổng, cô ta cùng sếp phó là anh em cùng cha khác mẹ, hai người như nước với lửa, vì vậy sếp tổng cố tình mở một công ty con cho cô con gái này, điều sếp phó đến tổng công ty, ý muốn ngăn cách hai đứa trẻ ra.

Kiều Khương ấn nghe máy, ánh mắt đưa đến phòng bếp, Yến Chiêu bưng cái đĩa đang đi về phía cô, trong tay khác còn cầm đũa và dấm.

“Kiều Khương, tôi biết Thạch Khang Thành vừa tìm cô, tốt nhất đừng có nhúng tay vào.” Thạch Mạn Phi nói với khí thế toàn mùi thuốc súng: “Cô nghĩ mình cả đời có thể ngây ngốc tại Hoàng Thân sao? Cô làm nhiều chuyện như thế, cả đời cũng không bước chân được vào cửa Thạch gia đâu.”

Yến Chiêu đã đi đến trước mặt, thấy cô đang nghe điện thoại, cầm chiếc đũa gắp miếng sủi cảo, chấm vào nước chấm rồi đưa lên miệng cô.

“Em trai cô ngoan hơn.” Kiều Khương hé miệng cắn miếng sủi cảo, mới nhai một miếng, liền dừng lại đưa tay lên miệng lấy ra một đồng tiền xu.

Thạch Mạn Phi chờ nửa ngày, cau mày định nói gì đó, nghe thấy giọng đàn ông bên kia nói:

“Là tiền mừng của cô dâu, năm nay em sẽ trúng lớn.”

Kiều Khương cầm tiền xu thả vào tay Yến Chiêu: “Cái nào cũng có hả?”

“Không, Miêu Tuyết ăn ba cái, cũng không ăn được.” Yến Chiêu lấy đũa vừa bón cho cô, kẹp một miếng nhét vào miệng mình, nhai nhồm nhoàn vài miếng, há miệng ra ý bảo cô xem: “Em xem, anh không có.”

 “Kiều Khương!” Thạch Mạn Phi rống lên trong điện thoại: “Cô có nghe tôi đang nói gì không?”

“À, có.” Kiều Khương phất phất tay về phía Yến Chiêu : “Tôi nghe điện đã.”

Yến Chiêu bưng đĩa đi về phía phòng bếp, mọi người đều đang bận rộn, không ai ngẩng đầu lên, anh lại lộn trở lại, véo cằm Kiều Khương, hôn hai cái lên môi cô, miệng hai người đều có vị dấm, Yến Chiêu hôn xong lại mút một cái: “Anh đi đây.”

Đầu bên kia nghe thấy tiếng rõ ràng: “……”

Kiều Khương dùng ngón cái xoa xoa môi, quay đi hỏi Thạch Mạn Phi: “Vì sao tôi lại muốn vào cửa Thạch gia?”

“Thạch Mạn Phi, toàn công ty đều biết tôi chướng mắt em trai cô, nếu cô nghi ngờ, có thể nghi ngờ là tôi muốn làm mẹ cô hay không?”

Vị dấm còn lưu ở kẽ răng, Kiều Khương dùng lưỡi liếm qua, vẫn còn hơi thở của người đó, cô không tự chủ được quay đầu nhìn vào phòng bếp, Yến Chiêu bưng đĩa đứng đó ăn sủi cảo, hai cái má phình lên, không biết đã nhét vào mấy cái, nhìn đã thấy buồn cười.

“Đương nhiên, tôi không muốn làm mẹ cô, chỉ là em trai cô còn vừa mới gọi tôi là mẹ, còn gọi hai tiếng liền.”

Thạch Mạn Phi: “……”

“Đàn ông bên cạnh cô là ai?” Cô ta hỏi.

Kiều Khương nhìn về phía phòng bếp, ba Yến cầm tạp dề mặc vào cho Yến Chiêu, bắt Yến Chiêu một hai phải ra tay một lần, bảo anh xào vài món cho Cao Kim Lan nhìn, Yến Chiêu cao lớn cường tráng, tạp dề đeo trên người anh như cái áo nịt, làm cơ ngực đều hằn lên hình dáng. Chiếc tạp dề màu lam hình con mèo tua rua, xứng với một thân da đen của Yến Chiêu, giống như dã thú đang mặc váy công chúa.

Kiều Khương cầm di động quay mặt đi: “Một tên…ngốc.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot