“Có.”
Kiều Khương cũng có nghĩ đến.
Nhưng nỗi nhớ của cô và Yến Chiêu không quá giống nhau, anh là nhớ cô, còn cô chỉ vừa khéo nhớ đến anh.
Yến Chiêu: “……”
Anh nằm sấp xuống nhìn vào bên dưới, người máy đã tìm thấy mảnh nhỏ chai rượu, còn báo cáo: “Cô chủ, kiểm tra có mảnh vỡ thủy tinh, xin người hãy đi vào khu vực an toàn, đừng đi lại lung tung.”
Yến Chiêu cảm thấy mới mẻ, kêu nó: “Xin chào? Xin chào? Mày có thể nói?”
Máy quét rác hút sạch phía dưới sô pha, lại lần nữa lướt qua chân anh, đi vào phòng ngủ quét tước, âm thanh máy móc truyền đến: “Phòng khách đã quét xong.”
Yến Chiêu cảm thấy mình giống một thằng ngốc, may mà Kiều Khương không thấy, anh vỗ vỗ chân đứng dậy, đem túi sủi cảo vào bếp hâm nóng.
Lúc từ nhà Kiều Khương trở về, ba Yến mẹ Yến cũng bắt đầu làm vằn thắn, Yến Chiêu nói tối sẽ canh gác rồi ngủ ở kho hàng, mẹ Yến đưa cho anh một túi sủi cảo, bảo anh đêm ăn lót dạ, chỗ kia của anh có chỗ nấu nước, muốn ăn chỉ cần đun nóng lại.
Làm sao mà mẹ Yến biết được thật ra Yến Chiêu không gác đêm, mà lái xe tải đi tìm Kiều Khương. Lò vi sóng đinh một tiếng, Yến Chiêu lấy sủi cảo ra, rửa sạch hai chén ăn cơm, chia làm hai phần, sau đó đi vào toilet gọi Kiều Khương dậy ăn một chút.
Lúc đi qua bồn rửa tay, anh thấy lịch tường treo ở đó, giơ tay lật xem vài tờ, mỗi tờ đều chi chít chữ, là hành trình hàng ngày của cô: Họp, đi công tác, đi nhà xưởng, ăn tiệc, tổng giám này mời tổng giám kia mời, thứ bảy chủ nhật vòng màu hồng, còn có một tờ lịch ghi chú ngày 16: Sinh nhật mẹ.
Yến Chiêu ghi nhớ ngày này, thu tay về đi đến trước bồn tắm, cúi người chạm nhẹ mặt cô: “Kiều Khương?”
Cô đã ngủ rồi, yên tĩnh nhắm mắt trong bồn tắm, sườn mặt nghiêng sang một bên, hơi thở đều đều.
Yến Chiêu ngồi xuống nền gạch, cúi đầu nhìn mặt cô.
Càng nhìn càng thích.
Kiều Khương ngủ rất sâu, nhưng ban đêm cảm giác nặng nề, thấy cả người buồn bực như sắp bị đè chết. Lúc cô mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình bị người đàn ông ôm gắt gao, thở cũng khó khăn, cô hoảng loạn tưởng mình đang nằm mơ, dùng tay đầy đẩy, xúc cảm chạm vào da dưới lòng bàn tay rất thật, cô há mồm cắn mà không biết cắn vào đâu, giọng nói vang vọng:
“Biến đi.”
Yến Chiêu tưởng cô gặp ác mộng, càng ôm chặt người vào lòng hơn:
“Anh ở đây, đừng sợ.”
Kiều Khương: “?”
Cô bị ôm kín mít không một kẽ hở, tứ chi đã mềm nhũn không dùng được lực, cô bực tức giãy giụa vài cái nhưng tránh không được, cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất.
Sáng sớm lại bị người đàn ông chọc cho tỉnh, anh đè cô trên giường, từ phía sau thúc vào, lực hung ác như muốn xỏ xuyên qua người, cắm vào sâu trong tử cung, sau đó giã như đóng cọc, cả cây gậy đi vào hoàn toàn. Xương sống bị anh hôn nóng lên, giơ bàn tay đánh bốp vào mông cô, môi mỏng đang ngậm nhấm bả vai, khoái cảm sâu như vậy, cô lại muốn khóc thét, hai tay túm chặt lung tung dưới ga trải giường, tiếng kêu mơ hồ trong cổ họng.
Anh thúc mạnh một cái, bụng nhỏ cô co rút, bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Dừng lại……” Cô bị cao trào làm cho đầu óc trống rỗng, khoái cảm quá sâu, không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, nước mắt sinh lý tràn mi, cô trở tay bắt lấy cánh tay anh, âm thanh nức nở: “Đồ khốn….dừng lại mau..”
Yến Chiêu cầm tay cô đè ở trên mông, nẩy hông lạch bạch lạch bạch cắm điên cuồng mấy chục cái vào lỗ nhỏ. Bụng cô co rút, sống lưng run rẩy, cả người nằm dán xuống giường, mỗi lần người đó thúc một cái, cô ức chế lại run run một cái.
Nước dâm chảy bắn ra dính ướt lớp lông đen nhánh của anh, chỗ giao hợp đầy bọt và nước. Hai chiếc di động trên đầu giường rung rung. Yến Chiêu giữ eo cô thúc vào chục cái, lúc này mới rút ra bắn trên lưng cô.
Kiều Khương vẫn còn chưa hòa hoãn lại, cơ thể vẫn còn đang run rẩy. Yến Chiêu cầm di động của cô lên nhìn, người gọi đến là trợ lý, anh không nghe, đưa đến trước mặt cô, đẩy mái tóc rối bời rồi hôn hôn lên má cô hỏi: “Có nghe điện thoại không?”
Kiều Khương không nói lời nào, anh ném điện thoại lên giường, cầm di động mình lên nhìn, là mẹ Yến gọi đến hỏi anh đang ở đâu, cửa hàng trái cây muốn lấy hàng gấp.
Yến Chiêu cầm di động đi ra phòng khách, mới nhỏ giọng trả lời : “Lát nữa con về.”
Nói chưa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng nhập vào mật khẩu, Yến Chiêu nhếch lông mày nhìn qua, đúng lúc cửa bị mở ra, trợ lý cầm tập tài liệu đi vào, khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang trần truồng đứng ở phòng khách, sợ đến mức hai mắt trừng lớn.
“Cậu là ai?” Yến Chiêu không e dè mình còn đang trần như nhộng, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm mặt anh chàng trợ lý.
Trợ lý bị dọa đến mức âm thanh cũng lắp bắp:
“Tôi, tôi tới đưa tài liệu cho Kiều Tổng, tôi là trợ lý của chị ấy.”
“Ừm.”
Vẻ mặt Yến Chiêu đã thoải mái hơn, thu hồi ánh mắt hung dữ của mình, đang muốn đi đến cầm cặp tài liệu, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mặc quần áo, đành phải đi vào trong phòng tìm quần.
Trong đầu trợ lý đều là cây gậy lủng lẳng đang ở trạng thái mềm nhũn dưới chân đối phương.
Cậu ta cúi đầu nhìn vào phía dưới thân mình, cảm thấy xấu hổ kẹp chặt hai chân, sau đó yên lặng mắng chửi trong lòng: “Mẹ kiếp, to thật.”
Kiều Khương đã hồi phục từ cơn cao trào, dựa vào thành giường hút thuốc, Yến Chiêu đi vào mặc quần, rút mẩu thuốc trong tay cô dập tắt: “Đừng hút thuốc trên giường, nguy hiểm.”
Kiều Khương nhấc mí mắt lên liếc anh một cái, đè người xuống giường, ngồi lên bụng anh, cầm lấy bật lửa chậm một điếu khác, kéo quần anh xuống phun khói vào dương v*t, bắt đầu nhả khói lên nó.
“Vậy là an toàn?” Cô hỏi.
Yến Chiêu: “……”
Anh dạng chân tay ra, thả lỏng người nằm trên giường: “Đừng đốt trụi lông của anh là được.”
Kiều Khương nhẫn nhịn, không nhịn được, kẹp thuốc lá ở miệng nở nụ cười.
Lần đầu tiên Yến Chiêu nhìn thấy Kiều Khương cười như vậy, cặp mắt đào hoa xinh đẹp sáng long lanh như vụn kim cương, nhìn đến ngây người, Kiều Khương thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh, thu hồi nụ cười, cắn cắn điếu thuốc trong miệng, mắt liếc anh: “Ôm tôi đi tắm.”
“Được.” Yến Chiêu ôm người ra cửa, mới nhớ đến cậu trợ lý.
Trợ lý rất có mắt nhìn, đặt tài liệu lên tủ giày, người đi rồi, Yến Chiêu ra cửa, không thấy bóng dáng cậu ta đâu, lúc này mới nói với Kiều Khương.
“Trợ lý của em đến đưa tài liệu.”
Kiều Khương nhàn nhạt trả lời: “Ừm”
Yến Chiêu ôm cô đứng dưới vòi sen, lúc bôi sữa tắm, anh cầm một bên vú xoa mạnh, Kiều Khương cầm cây gậy thịt của anh dùng sức kéo kéo ra ngoài, hai bên như đang đánh cờ, vài giây sau, Yến Chiêu bại trận, buông vú cô ra hôn lên cần cổ nói: “Đau quá.”
Kiều Khương nắm chặt dương v*t đang dần dần cương lên, bẻ bẻ ra phía ngoài: “Đau còn có thể cứng?”
Yến Chiêu hít hà một hơi, nắm lấy cổ tay cô nói: “Buông tay, đứt bây giờ!”
“Ờ” Kiều Khương buông tay ra, lấy chút sữa tắm bôi lên người, anh đứng bên cạnh đang xoa xoa cậu nhỏ của mình, có khi còn muốn cúi xuống thổi thổi. Kiều Khương nhìn vậy bật cười, tắm qua loa xong, cầm khăn tắm bọc cơ thể mình, đứng ở bồn rửa tay đánh răng, tầm mắt dừng trên lịch ngày, nhớ đến tối hôm qua, vị muối biển tràn ngập trong khoang miệng, bàn chải điện phát ra tạp âm rè rè, trong đầu lại nhảy ra những hình ảnh lúc Yến Chiêu hôn mình.
Ngày trước phải dùng rượu vang và nicotin mới có thể thoát khỏi cảm xúc bức bối, bị đàn ông hôn một cái đã tiêu tan không còn một mảnh.
Yến Chiêu tắm xong đi đến, hôn hôn sau cần cổ cô: “Anh xuống mua đồ ăn cho em, sau đó phải về đưa hàng.”
Kiều Khương nhẹ gật gật, ánh mắt dừng trong gương, nhìn những vệt cào đỏ hồng của mình lung tung rối loạn trên ngực và lưng anh, vai rộng eo thon, đường cơ cá mập theo hơi thở anh phập phồng lên xuống.
Anh lại quay lại, đôi mắt nhìn vào cô, hôn lên môi: “Anh đi đây.”
Lại là câu này.
Kiều Khương không nói một lời, tầm mắt nhìn theo bóng dáng anh rời đi, cô đi về phòng, cầm di động lên xem tin nhắn. Trương Đông Đao đã gửi một tin bằng giọng nói. “Tối qua có cái tên đen thui trên núi xuống đây, hỏi Trần Chúng Thăng là ai, tí nữa dọa cậu ấy sợ chết khiếp.”
Kiều Khương nhếch nhếch khóe môi, khó trách tối qua lúc Yến Chiêu đến đây lại không hỏi gì đến.
Hai cái đùi bủn rủn nhức mỏi, cô ngồi vào ghế mát xa gần mười phút, lúc này mới mặc quần áo trang điểm.
Yến Chiêu mua rất nhiều đồ ăn, nhưng khối lượng không nhiều, hình như tất cả những món ăn sáng dưới khu chung cư anh đều mua một phần, người chạy vội lên, trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, đặt đồ ăn lên bàn trà.
Kiều Khương mới rời giường bình thường không muốn ăn, nhưng vì tối hôm qua bị đói, hoặc là bị tên chó má trước mặt này ép buộc. Tóm lại, cô ăn canh bánh trôi, bánh gạo nếp, uống thêm hộp sữa.
Đang cho rằng Yến Chiêu mua quá nhiều đồ ăn, không ăn hết sẽ lãng phí, không nghĩ đến lúc cô dừng lại không ăn nữa, anh đem đồ ăn thừa của cô ăn hết không còn gì, quai hàm phồng lên vì nhai, còn có thể ngẩng cổ há to miệng uống thêm một cốc nước.
Trước khi đi, anh đi đến hòm thuốc, thay băng cá nhân cho vết thương ở chân cô.
“Hôm trước anh uống say, có nói gì không?” Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên hỏi.
“Nói.”
Lòng bàn chân Kiều Khương được ngón tay anh vuốt ve phát ngứa, cô rụt rụt chân lại, anh lại dùng sực nắm lấy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô: “Nói cái gì?”
Kiều Khương thuận miệng nói: “Nói anh nhớ Vinh Yến, rất thích Vinh Yến.”
Yến Chiêu: “…… Không có chuyện đó.”
“Sao lại không có chuyện đó?” Kiều Khương nhướng mày.
“Rõ ràng anh…” Anh nhìn cô, con người đen láy bình tĩnh dừng trên mặt cô.
“Rõ ràng… anh thích em.”