historybs.com - Đọc truyện online

Chương 30 :

Trợ lý đưa đến tài liệu của các giám đốc khác, cùng vài báo cáo khảo sát, trợ lý của cô đưa cho sếp nhỏ xem, nhưng tối qua sếp nhỏ nghe nói Kiều Khương đến tiệc bán đấu giá từ thiện. Lập tức bảo trợ lý đưa đến tay cô, làm vất vả một ngày giúp mình nhìn xem sao, sau đó viết báo cáo tổng kết cho cậu ta.

Kiều Khương không biết bao giờ người này mới có thể lớn lên, không trả lời tin nhắn, cuối cùng vẫn sai trợ lý của cô mang đến đây.

Cô ngồi trên sô pha, nhìn xung quanh căn phòng, trong không khí còn thoang thoảng mùi rượu vang đỏ, thùng rác có mấy vỏ băng keo cá nhân, đưa mắt nhìn lên, trên bàn trà đặt một túi quýt, bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của Yến Chiêu.

—— “Rõ ràng…anh thích em.”

Cô bóc vỏ một quả quýt, chậm rãi lột từng múi từng múi nhỏ, sau đó nhét cả vào trong miệng.

Còn rất ngọt.

Lấy khăn giấy xoa xoa ngón tay, sau đó cô gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ta làm trước một bản báo cáo nháp, rồi xuống lấy xe đi đến công ty.

Cao Kim Lan nhắn tin đến hỏi cô giữa trưa có về ăn cơm không, một tay Kiều Khương gõ bàn phím, tay kia cầm cà phê lên nhấp một ngụm, sau khi hỏi trợ lý doanh số bán hàng, cầm di động nhắn tin trả lời:

【 Một tiếng nữa con về. 】

Cao Kim Lan nhắn lại: 【 Được, lái xe chậm thôi. 】

“Kiều Tổng, con gái sếp tổng hôm trước đến công ty, cãi nhau với sếp tổng một trận.” Trợ lý ôm notebook đứng một bên, nói đến chuyện này, hơi do dự:

” Cô ta nói…”

“Nói xem.” Kiều Khương dừng động tác, nhấp thêm ngụm cà phê, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên mặt cậu ta: “Mắng chửi tôi?”

Trợ lý: “…… không phải.”

Kiều Khương nhướng mày: “Thạch Tổng biết không?”

“Thạch Tổng không ở công ty, chắc có nghe nói lại.” Trợ lý thật cẩn thận nói: “Cô ta nói sớm muộn cũng đá sếp ra khỏi Hoàng Thân.”

“Ờ.” Kiều Khương lạnh nhạt, tiếp tục gõ bàn phím viết báo cáo.

Trợ lý không đoán được cô nghĩ gì, ôm cứng notebook, dáng vẻ giống như hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột.

Kiều Khương gửi báo cáo vào hòm thư cho Thạch Khang Thành, cầm chìa khóa xe rời đi, trợ lý đi theo phía sau cô hỏi: “Chị muốn đi ăn cơm ạ? Em gọi hay đến tiệm ăn?”

“Tôi về nhà.” Kiều Khương cầm lấy notebook xem qua, xác định về sau không có hành trình nào nữa, đưa lại cho trợ lý:  “Tôi vẫn đang nghỉ phép, có việc gì đi tìm sếp nhỏ, nếu cậu ta không giải quyết được thì lại đến tìm tôi.”

“Vâng ạ.”

Kiều Khương gọi một người lái thay, cô quá mệt mỏi, muốn ngồi ghế sau ngủ một lát, lúc đến biệt thự lưng chừng núi, chưa xuống xe đã nghe thấy giọng nói của Trương Đông Đao:

“Cậu sao thế, mình nhắn tin cả đêm cũng chẳng thấy trả lời.”

Kiều Khương bước xuống nhảy nhảy hoạt động chân cẳng, cầm túi xách ném vào ngực cô nàng, sau đó đi vào: “Ăn cơm rồi?”

“Còn chưa ăn, chờ cậu chứ.” Trương Đông Đao kéo kéo cổ áo cô:

“Cổ cậu bị sao thế?”

Kiều Khương trực tiếp nắm cổ áo kéo hẳn xuống ngực, cho cô nàng xem dấu vết đàn ông gặm cắn, Trương Đông Đao thẹn thùng nhanh che ngực cô lại: “Cậu làm gì?”

“Không phải cậu muốn nhìn à?” Kiều Khương thu tay về, sóng vai đi cùng cô nàng vào trong.

“Ai thế?” Trương Đông Đao rất tò mò: “Tớ còn tưởng người ở đây cơ.”

“Cậu nghĩ là ai?” Kiều Khương đi vào nhà thay giày, chào hỏi mẹ cô, dì giúp việc, còn cả Trần Chúng Thăng đang ngồi trên sô pha.

“Tên đen thui trên núi.”

Trương Đông Đao nhỏ giọng nói: “Cậu không biết, tối qua anh ta lại đây tìm Trần Chúng Thăng, sắc mặt đen đến đáng sợ, người còn cao, cơ bắp to như vậy, nhìn qua còn tưởng muốn đánh người, nhưng cái tên Trần Chúng Thăng cũng ngốc, còn tưởng anh ta tới tìm mình, hỏi anh ta có ý gì, có phải muốn đánh nhau không.”

“Sau đó?” Kiều Khương đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước, vặn ra uống hai ngụm.

“Làm gì có sau đó, tớ chạy ra bắt Trần Chúng Thăng xin lỗi, người kia tâm tình lại vui vẻ, còn cười với bọn mình rồi đi.”

Trương Đông Đao nheo mắt lại, chỉ vào cô nói: “Vì thế tớ đã đoán ra, khẳng định anh ta cho rằng Trần Chúng Thăng đến đây tìm cậu, nên ghen, đúng không hả?”

Trong đầu cô bỗng nhiên xẹt qua câu nói trong điện thoại của Yến Chiêu:

“Kiều Khương, anh đang ghen.”

Cô đóng tủ lạnh, cầm đồ uống đi về phía sô pha: “Tối cho cậu gặp.”

Trương Đông Đao hưng phấn kêu lên: “Thật hả? Là anh ta sao? Trần Chúng Thăng! Tớ với cậu đánh cược!”

“Đánh bạc không tốt.” Vẻ mặt Trần Chúng Thăng lo lắng sốt ruột.

“Cậu có đánh cược không?” Trương Đông Đao mắt tròn xoe trừng cậu.

“…… Đánh cược.” Trần Chúng Thăng lấy ra tờ 100 đồng trong ví, chần chừ hỏi:

“Đánh cược cái gì?”

“Cậu đừng có hỏi nhiều, cứ cược là được rồi.” Trương Đông Đao không có tiền lẻ, rút ra từ ví của cậu ta một 100 đồng nữa, đặt lên bàn trà: “Được, đánh cược cái này.”

Trần Chúng Thăng: “…… đó là tiền của mình.”

Trương Đông Đao: “Cậu có đánh cược hay không!”

Trần Chúng Thăng: “…… có.”

“Có Đông Đao ở đây, đông vui hơn bao nhiêu.”Cao Kim Lan cầm miếng dưa hấu đưa cho Kiều Khương.

Kiều Khương nhận lấy cắn một miếng: “Vâng.”

Cao Kim Lan đang muốn nói chuyện, nhưng nghiêng đầu ho khan, bà đặt đĩa trái cây xuống, vội vã đứng lên chạy về phía cửa sổ, ho xong lại quay trở về. 

Kiều Khương cầm miếng dưa hấu, nhìn bà ho đến cong cả người, biết bà không muốn để cô thấy nên mới chạy xa như vậy, vì thế lúc Cao Kim Lan xoay người về phía này, cô quay đầu nhìn về hướng khác.

Những ngày nằm viện đó cũng vậy, không kêu khó chịu, mà lo lắng Kiều Khương không ngủ được, bảo cô về nhà ngủ nghỉ cho tốt. Ngay cả khi dọn về đây, bà cũng chọn phòng cách phòng Kiều Khương khá xa, sợ tiếng ho của mình ảnh hưởng đến cô.

“Ăn cơm.” Trương Đông Đao đi lại ôm bả vai cô: “Nghĩ cái gì thế?”

Kiều Khương lắc đầu: “Đi thôi, ăn cơm.”

Mắt Trần Chúng Thăng còn ứ máu bầm, nhìn rất doạ người,lúc cậu ta dọn về đây, mẹ cô luộc trứng gà chườm nóng, còn tìm thuốc bôi cho cậu, vừa mới ăn cơm xong, lại kéo Trần Chúng Thăng đến sô pha, lấy thuốc mỡ bôi lên.

Trần Chúng thăng cười vẻ mặt ngu ngơ: “Dì Lan, dì với mẹ con giống nhau, rất tốt với con.”

Cao Kim Lan cười cười: “Cái thằng bé này, mẹ con chắc chắn là tốt hơn dì chứ.”

“Dì Lan, dì đừng khiêm tốn.”

Trương Đông Đao ghé vào sau vai Cao Kim Lan, ôm cổ bà nói: “Dì là người mẹ tốt nhất, dịu dàng hiền hậu, còn rất đẹp nữa.”Cao Kim Lan cười không ngừng: “Hai đứa con miệng ngọt quá.”

Kiều Khương ngồi trên bàn cơm, tay chống cằm, ánh mắt lặng yên nhìn một màn này, dì giúp việc đến thu dọn bàn ăn hỏi cô, sao ăn xong vẫn còn ngồi đây?

Kiều Khương không nói lời nào.

Dì giúp việc lo mình nói gì đó sai rồi, không lên tiếng nữa, cầm khăn lông lau sạch bàn, đi vào bếp rửa chén.

Kiều Khương không muốn quấy rầy hình ảnh tháng ngày yên bình kia, cô ngồi trên bàn cơm nhìn Cao Kim Lan cùng Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng nói chuyện phiếm, tiếng cười rộn ràng truyền đến, cô không qua đó, đứng dậy đi đến toilet tắm rửa, vào phòng ngủ bù.

 Nhờ phúc của Yến Chiêu, cô ngủ rất ngon, không phải uống rượu, không cần uống thuốc, ngủ một giấc tỉnh lại, còn nằm trên giường phát ngốc.

Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng đang ở lầu hai ko biết chơi cái gì, Cao Kim Lan đang xem phát sóng trực tiếp trên di động, Kiều Khương ngồi vào bên cạnh bà, thò đầu qua xem, là một nhà sáu người đang biểu diễn tài nghệ, ông bà cha mẹ, con trai con gái, hoà thuận vui vẻ. 

Cao Kim Lan cười nói: “Con xem, cái đứa nhóc này thông minh quá.”

Kiều Khương nghe thấy cũng chẳng có biểu cảm gì. 

Cô luôn gây mất hứng như vậy, không có cách nào cộng tình, những thứ tốt đẹp ấm áp, trước sau cách cô một trời một vực, cô nhìn thấy được, lại không có được.

Cao Kim Lan buông di động, kéo cánh tay Kiều Khương nói: “Con đừng nghĩ nhiều, mẹ không có ý thúc giục con, mẹ chỉ lo lắng…”

Lo lắng sau khi bà đi rồi, Kiều Khương sẽ chỉ có một mình, có lẽ lại yêu đương vài lần, nhưng kết quả vẫn giống nhau.

“Con rất tốt.” Kiều Khương dựa vào trên vai bà. “Đừng lo lắng cho con.”

Đã rất tốt.

Về sau có thể tốt hay không tốt, không quan trọng.

Cao Kim Lan gật gật đầu: “Được, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Trương Đông Đao từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kiều Khương, chạy như bay đến  hỏi: “Đêm nay bọn mình ăn lẩu đi?”

Kiều Khương không có ý kiến, Cao Kim Lan càng vỗ tay đồng ý, bà thích nhìn bọn trẻ đông vui ăn cơm, càng nhìn càng vui hơn.

Trần Chúng Thăng trên phòng tập gym ở lầu hai hít đất, rồi đến gập bụng, từ trên đó xuống đến nơi, ngồi ở sô pha thở hổn hển.

Trương Đông Đao ghét bỏ nói với Kiều Khương: “Cậu ấy vừa tập tạ tay, có tí vậy mà kêu với mình là tay muốn đứt đến nơi.”

Hai từ muốn đứt giống như luồng tia sáng đánh vào trong não Kiều Hương, ký ức như miệng cống bị mở ra, trong đầu cô hiện ra hình ảnh, dòng nước ấm áp chảy xuống, người đàn ông vai rộng eo thon, gương mặt vừa đen lại cứng rắn, anh thở hổn hển cắn cổ cô, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nói anh ách: 

—— “Buông tay, đứt bây giờ!”

Kiều Khương khẽ nhếch khoé môi, cô lấy di động ra nhắn tin cho gã cho má, chỉ có hai chữ: 【 lại đây. 】

Yến Chiêu thấy tin nhắn này đã là một giờ sau, vườn nhà lão Lý thu hoạch dâu tây, mấy nhà vườn đều đến giúp đỡ, anh cũng đến giúp xếp những thùng dâu lên xe, sau đó về kiểm kê hàng hóa nhà mình, bận bịu nửa tiếng, chuẩn bị đi ra mở nước cho vườn cây, nhìn qua di dộng thấy tin nhắn của Kiều Khương. Anh đọc tin nhắn mà miệng cười ngu ngơ, mẹ Yến ở bên cạnh nhìn không được, hỏi anh: “Xem cái gì đấy, cười như vậy con?”

Như một tên ngốc.

“Không, mẹ, con có việc đi đây, mẹ mở nước giúp con.”

Một tay Yến Chiêu vừa cởi áo thun vừa chạy về phía toilet.

“Con làm gì thế?” Mẹ Yến hỏi.

Yến Chiêu nhanh chóng tắm gội xong, cầm khăn lông lau qua loa đầu tóc, vào phòng chọn quần áo, trong tủ áo thun tất cả đều một màu, anh lấy hết ra ném lên giường, chọn một bộ mình vừa lòng nhất mặc vào.

Mẹ Yến bê sọt đậu tương mới hái vào nhìn thấy Yến Chiêu đang ngồi trước gương cạo râu.

Mẹ Yến: “……”

Bà lập tức sáng tỏ, khẳng định Yến Chiêu muốn đi gặp Kiều Khương, buông sọt xuống lấy túi ra bỏ trái cây vào đóng gói, nhìn qua cảm thấy cái túi này không đủ cao cấp, chạy nhanh đi lấy hộp quà người thân lúc trước tặng, rút hộp ra, cho trái cây vào xong vẫn cảm thấy cái hộp này đựng trái cây có vẻ hơi là lạ, lại bỏ trái cây ra ngoài.

Lúc Yến Chiêu đi ra, chào nói với mẹ: “Mẹ, tí nữa Lý Dũng mang đầu gỗ đến đây, mẹ giúp con dọn vào, phải làm ít đồ, bảo ba đừng có động vào.”

“Uh được.” Mẹ Yến lấy túi bình thường cho trái cây vào, câu nệ nói: “A Đại này, mẹ cũng chẳng có gì cho con mang theo, hay là con đi lên trấn mua gì đó? Nhà mình tìm không thấy cái gì quý cho con mang đi.”

“Không cần.” Yến Chiêu cầm túi trái cây trong tay mẹ Yến: “Cái này là đủ rồi.”

Anh lái xe tải xuống núi, lúc đến nhà Kiều Khương, cách lớp kính ở của sổ sát đất nhìn thấy cô cùng mấy người đang đặt nồi lẩu trên bàn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Trương Đông Đao nhìn thấy anh đầu tiên, cười cười đẩy đẩy Kiều Khương, thấy Kiều Khương không phản ứng, tự mình chạy ra mở cửa.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot