“Ti Ti ơi, Ti Ti à, về quê ăn Tết với tôi đi, đi mà, năn nỉ đấy!” Vương Bình lắc tay tôi, giọng điệu nũng nịu như trẻ con.
Vương Bình là bạn cùng phòng đại học, nói là cùng phòng cho oai chứ thực ra có ở chung với nhau ngày nào đâu. Ngay ngày đầu nhập học, tôi đã kiếm cớ quen sống một mình rồi thuê nhà trọ gần trường, ký túc xá chỉ để ngắm cho vui với tống sách vở vào cho đỡ chật nhà.
Tôi thì tính tình lầm lì, lại thêm khoản ở riêng nên chẳng thân thiết với ai, với cả Vương Bình cũng chỉ xã giao chào hỏi cho có lệ.
Ấy vậy mà nghe đâu tôi mồ côi từ bé, không họ hàng thân thích, Tết nhất cũng định ru rú trong phòng trọ, cô ta lại nhiệt tình rủ về quê ăn Tết cùng. Người ta có lòng tốt, lại mời tận mấy lần, từ chối mãi cũng ngại.
“Về nhà cậu có phiền gì không?” Tôi cắn môi hỏi.
Mấy năm nay tôi sống khép kín, một phần vì bản thân giao tiếp kém, một phần vì tôi cũng có vài tật xấu nho nhỏ… Ở một mình cho nó tiện.
“Phiền gì mà phiền! Nhà tôi rộng thênh thang, tha hồ ngủ riêng, không xâm phạm tí riêng tư nào của cậu đâu, hihi!” Cô ta giơ ba ngón tay lên, nửa đùa nửa thật cam kết với tôi.
Thôi thì người ta nói vậy rồi, khó mà từ chối được nữa. Với lại, tôi cũng đã hai mươi tuổi đầu rồi mà chưa có đứa bạn nào là người sống cả.
Thấy tôi gật đầu, cô ta mừng quýnh, ôm chầm lấy tôi, vừa nhảy tưng tưng vừa hét tướng lên. Tôi thấy trong mắt cô ta có tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, linh cảm chuyến đi này chẳng lành, kiểu gì cũng có chuyện.
Quê Vương Bình ở tận một vùng núi Tây Bắc xa lắc xa lơ, đường sá đi lại thì gian nan vô cùng. Tàu hỏa, xe khách, rồi cuối cùng là xe ba gác, đủ loại phương tiện. Càng đi, cảnh vật ngoài cửa sổ càng hoang vắng.
Cô ta hành lý gọn nhẹ, chỉ xách mỗi cái túi bé tí. Nhìn tôi lỉnh kỉnh với vali to tướng, sau lưng còn đeo thêm ba lô leo núi, cô ta cười: “Cậu định chuyển nhà à?”
Tôi cười trừ, cũng đúng, trong vali với ba lô toàn là “gia đình” của tôi cả.
Dọc đường, vali xóc nảy va đập, khóa kéo bung ra, mấy chục con búp bê đủ kích cỡ, hình dáng sống động như thật lăn lông lốc ra ngoài.
Cô ta tò mò ngó vào, mắt tròn xoe như sắp rơi ra ngoài. Cô ta nhặt lên một con búp bê gầy nhẳng, mặt mày xanh xao, mặc áo dài trắng, đội mũ trắng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cái… cái này giống Bạch Vô Thường quá!”
Rồi cô ta lại chỉ vào con búp bê nhỏ hơn trong tay tôi, đang mặc áo đen, đội mũ đen: “Còn cái này là Hắc Vô Thường hả?”
“Trời đất, trong vali cậu toàn thứ này á?”
Thấy Hắc Vô Thường như đang mỉm cười, tôi giật mình, vội giằng lại con búp bê trong tay cô ta, nhặt hết mấy con búp bê dưới đất nhét vào vali, kéo khóa cẩn thận rồi nói: “Chỉ là sở thích cá nhân thôi.”
Cô ta lẩm bẩm: “Sở thích quái gở thật,” nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Vật vờ mãi đến xế chiều, cuối cùng chúng tôi cũng đến được một ngôi làng nhỏ biệt lập với thế giới bên ngoài.
Nhà cô ta nằm lưng chừng núi, gồm mấy gian nhà ngói. Khói đen lượn lờ quanh nhà, trời trên núi đã lạnh, bước vào nhà lại càng lạnh hơn, tôi rùng mình.
Giữa gian nhà chính đặt một quan tài sơn đen sì sì. Bên cạnh có mấy người đang đốt vàng mã.
Tôi thấy hơi lạ, mai đã là Giao thừa rồi, bày ra thế này là sao? Cũng đâu nghe nói nhà cô ta có tang. Mặc dù tôi chẳng kiêng cữ gì, nhưng người thường người ta kiêng lắm, nhà có đám ma mà lại rước bạn bè về, kỳ cục quá.
“Đây là bạn con, Điền Ti Ti ạ.” Vương Bình giới thiệu tôi với người nhà, rồi chỉ cái quan tài, nói nhỏ: “Anh trai tôi đấy.”
Mấy người đang đốt vàng mã dừng tay, quay ra nhìn tôi từ đầu đến chân. Một ông cụ tóc bạc phơ đưa cho tôi một tập tiền vàng: “Lại đây quỳ xuống đốt vàng mã đi.”
Tôi: “?”
Xin lỗi chứ cái này tôi chịu. Người nằm trong quan tài chắc cũng chẳng dám nhận đâu.
Thấy tôi từ chối thẳng thừng, mặt mũi mấy người kia hơi sầm xuống.
Vương Bình vội chạy ra giảng hòa, rồi đưa tôi ít đồ ăn, sắp xếp cho tôi một phòng ở phía Đông. Cơ mà, trong bát có thứ bột trắng trắng, liếc qua là biết có vấn đề.
Xem ra kiểu gì cũng có chuyện đây.
Không sao, tôi thổi phù một cái, đồ ăn được làm sạch ngay, ăn vào chắc cũng chẳng hại gì.
Ăn xong, tôi dặn đi dặn lại Vương Bình là trước khi trời sáng đừng gọi tôi, càng không được vào phòng. Mặt cô ta hơi phức tạp nhưng cũng gật đầu.
Căn phòng này kỳ quái thật, tường dán toàn chữ Hỷ đỏ chót, ga giường, chăn gối cũng đỏ rực, mà đồ đạc trong phòng lại toàn bằng giấy trắng.
Đầu giường còn có hai hình nộm giấy, một trai một gái.
Mà tôi cũng chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm, gần mười giờ rồi, họ chắc đang sốt ruột chờ. Không xuống, khéo lại leo lên tìm!
Tôi vội lấy trong vali ra hai tượng Hắc Bạch Vô Thường, đặt lên đầu giường, vái một cái: “Làm phiền hai vị rồi, khi về tôi sẽ đốt rượu Lô Châu Lão Giáo với thuốc lá Hoàng Hạc Lâu cho hai vị!”
Hắc Bạch Vô Thường kiểu như bĩu môi, mặt mày uể oải.
Tôi nghiến răng: “Được rồi, đốt Mao Đài với Hoa Tử cho hai vị nhé!”
Thấy họ cười toe toét đến tận mang tai, chậc chậc, đòi hỏi cũng cao ra phết!
Giờ thì yên tâm rồi, tôi nằm vật xuống giường, nhắm mắt cái là vào một thế giới khác.