Ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn lần hai, Kỷ Minh Khải đứng ở cửa Cục Dân chính đặt giấy chứng nhận vào tay tôi rồi nói: “Về nhà phải cất ngay vào trong két sắt nhớ chưa.”
“Có cần lén nói mật khẩu cho anh không? Nếu lỡ một ngày nào đó anh hối hận-“
Kỷ Minh Khải véo mũi tôi một cái: “Hay là để anh đổi mật khẩu đi, người có khả năng hối hận cao hơn là em đó.”
Tôi ôm lấy cổ Kỷ Minh Khải: “Anh phải tự tin vào bản thân mình chứ.”
Xung quanh còn có mấy đôi khác ra vào Cục Dân chính, Kỷ Minh Khải ngại ngùng không dám hôn tôi giữa chốn đông người bèn nắm lấy tay tôi.
“Kỷ Minh Khải này, tại sao anh lại thích em vậy? Em với anh chẳng khác gì thiên nga trắng và vịt con xấu xí, xoá bộ lọc tình yêu trong mắt anh đi, anh nghiêm túc nói em nghe lý do anh thích em nào.” Tôi nắm tay lại vờ làm một cái micro giơ lên trước mặt Kỷ Minh Khải.
“Lý do hả? Chẳng có lý do gì cả.”
“Lẽ nào vì em cứ luôn lượn lờ bên cạnh anh sao?”
“Từ góc độ tâm lý học mà nói, hai người có quỹ đạo cuộc sống càng giao nhau thì càng dễ yêu đối phương.” Kỷ Minh Khải đan tay vào tay tôi nói tiếp: “Trong tâm lý học còn có một hiện tượng gọi là hiệu ứng tiếp xúc, đại ý là số lần em xuất hiện trước mặt một người nào đó càng nhiều thì khả năng có được tình yêu của đối phương càng cao. Cho nên điều em vừa nói lúc nãy cũng được tính là một lý do đấy.”
Tôi nghe xong thì có chút buồn bã: “Ý anh là nếu không phải em, đổi thành người khác anh cũng sẽ thích đúng không.”
“Không có nếu như, đã là em rồi mà, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì đó là em.”
Tôi muốn nói tiếp nhưng lại bị Kỷ Minh Khải ngắt lời, hắn nhìn thẳng vào tôi: “Em luôn là lựa chọn hàng đầu của anh, cho nên đừng nghi ngờ cũng đừng sợ hãi, anh sẽ không thích người khác đâu.”
Tôi vùi mặt vào ngực Kỷ Minh Khải khẽ thút thít: “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, anh xem tận bốn năm đại học với hai năm kết hôn luôn đó.”
“Xin lỗi em, nhưng chúng ta của sau này vẫn sẽ còn rất nhiều rất nhiều thời gian.”
Tôi gật đầu, càng siết chặt lấy Kỷ Minh Khải hơn.