15.
Hôm sau, Triệu Hành Giản dẫn ta đến Thái học báo danh, không ngờ lại vướng vào một phen rắc rối.
Thái học chia làm bốn viện lớn: Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, mỗi viện lại đem học sinh phân chia thành mấy khu.
Sau khi xem thư tiến cử, vị chấp sự dẫn ta đến Địa Cửu Trai để đăng ký, Triệu Hành Giản thì thuộc Địa Tam Trai.
Vì nha hoàn không được vào Thái học, nên hộp đựng bút mực của ta đều do Triệu Hành Giản xách hộ. Hắn chẳng hề than nặng, còn vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh nơi đây.
Mới vài ngày thôi mà đã như thông thuộc cả ngọn ngành Thái học.
“Tan học ta dẫn ngươi đi dạo hiệu sách, hiệu sách ở Kinh thành lớn hơn ở Thanh Thủy hương nhiều.”
Ta thầm nghĩ: cần gì hắn nói, ta ở đây mười chín năm còn lạ gì. Dù vậy, ngoài miệng vẫn ngọt như mía lùi:
“Vâng, cảm tạ sư huynh!”
Hai chúng ta vừa nói vừa cười, men theo hành lang uốn lượn. Ta vừa bước chân trái ra thì chợt nghe bên tai có tiếng gió vù vù. Chưa kịp phản ứng, Triệu Hành Giản đã chắn trước mặt ta.
“Bốp!” — một tiếng rõ to.
Hắn khẽ rên một tiếng, suýt thì ngã ngửa. Một quả cầu mây lăn lông lốc trên đất.
Dưới hành lang, năm sáu công tử áo gấm cười rộ cả lên.
“Ôi, Triệu đại tài tử, xin lỗi nha, không thấy ngươi đứng đó!”
Người nói là một gã béo, cười sặc sụa như thể đắc ý lắm.
Ta cau mày, liếc xéo đám người kia, rồi vội kiểm tra thương tích của Triệu Hành Giản.
Cầu mây đánh thẳng vào xương gò má hắn, vùng da ấy đã bắt đầu sưng đỏ, có khi còn bầm tím.
Ta bảo hắn cúi xuống, lục trong túi đeo bên người ra thuốc tiêu bầm rồi nhẹ tay thoa lên.
“Chắc đau lắm, bôi cái này sẽ đỡ hơn chút.”
Hắn nhíu mày vì đau nhưng ánh mắt vẫn mang ý cười:
“Không đau.”
Lúc này, đám gây chuyện cũng đã tiến lại gần. Tên béo lên tiếng: “Đại tài tử, đưa quả cầu cho tụi ta đi.”
Ta vừa nhìn rõ gương mặt của kẻ đó thì thầm kêu “xui rồi.” Không ai khác chính là Vương Minh, tên tiểu bá vương nổi tiếng.
Hắn là con trai của Tĩnh Vương, là kẻ chẳng học hành gì, lại còn háo sắc.
Năm đó trong yến hoa thưởng của công chúa, Tạ Thính Trúc được mời, có dẫn ta theo. Lúc nam nữ phân bàn, ta có uống chút rượu, ra ao xem sen.
Không biết từ đâu, Vương Minh xuất hiện, khăng khăng nói ta là nha hoàn của hắn, còn toan kéo ta đi.
Bọn nha hoàn giải thích, Tạ Thính Trúc cũng vừa tới. Khi ấy chàng chỉ mới là thám hoa mới đỗ, không có chỗ dựa, Vương Minh chẳng coi ai ra gì, còn dám nói:
“Mỹ nhân trong thiên hạ đều giống nhau, nhận nhầm cũng thường thôi.”
Cuối cùng, dĩ nhiên là Tạ Thính Trúc cho hắn một trận ra trò.
Nhớ lại chuyện xưa, tay ta khẽ siết lại thành nắm đấm.
Vương Minh giờ cũng đã thấy rõ mặt ta.
Hắn mắt sáng rực:
“Ồ? Nữ lang này từ đâu ra? Đẹp quá chừng!
Ngươi là muội muội của Triệu Hành Giản sao?
Hay để ta đưa đi dạo một vòng làm quen?”
Ghê tởm!
Ta tung cú sút, quả cầu như có mắt, bay thẳng trúng chỗ hiểm của hắn.
“Ngươi muốn c.h.ế.t à!”
Vương Minh ôm hạ thể, giận tím mặt, chỉ ta mà chửi:
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Công tử thứ lỗi, ngài bảo đưa cầu cho ngài, tiểu nữ không cẩn thận, lực hơi mạnh.”
Ta giả bộ chẳng biết thân phận hắn, cúi đầu dè dặt nói.
Triệu Hành Giản lúc này đã chắn trước mặt ta.
“Xin lỗi là xong hả? Ta—”
“Điện hạ.” vị chấp sự lúc này mới lên tiếng,
“Hai vị này đều là người được Tạ Thái phó tiến cử,
Vài ngày tới còn được triệu kiến vào cung, mong điện hạ nể mặt lão thân mà nhường một bước.”
Vương Minh tuy không cam tâm, nhưng cũng không dám làm càn thêm. Ta cúi đầu nhịn cười, nắm tay áo Triệu Hành Giản, chạy theo vị chấp sự.
Sau khi an toàn, ta hỏi hắn vì sao Vương Minh lại ghét hắn như vậy.
Hóa ra, hai hôm trước có bài kiểm tra trong Thái học, Vương Minh mua một bài luận hay để nộp, nhưng cuối cùng vẫn không được điểm cao bằng bài viết tại chỗ của Triệu Hành Giản.
Phu tử phát hiện hắn gian lận, còn mỉa:
“Có đổ cả ngàn vạn lượng vàng ra, cũng chẳng mua được tài văn chương thật sự.”
Vương Minh uất ức, giờ đợi dịp trả đũa.
Ôi, Thái học là nơi thánh hiền, mà Vương Minh như vậy cũng vào được, đúng là bất công.
“Ngươi thật không đau à?”
“Thật mà.” Triệu Hành Giản cười rạng rỡ,
“So với cú dẫm chân hôm qua của ngươi, chỗ này chẳng là gì.”
Hắn còn đùa được, chắc không sao thật. Lúc nãy ta lấy cầu đánh trúng hắn, hơi quá tay, nhưng nhịn thì cũng tức, thôi thì cứ thế đi có gì mà sợ!
Tạ Thính Trúc từng đánh hắn vẫn bình an vô sự, Vương Minh nếu dám gây sự, ta cũng có cách đối phó!
Quả nhiên, chiều đó học cưỡi ngựa b.ắ.n tên, lại chạm mặt hắn. Không ngờ Thái học dạy môn cưỡi ngựa kỹ lưỡng như vậy. Ta không mặc đồ cưỡi ngựa, đành chọn con ngựa nhỏ hiền lành, cưỡi lên nhìn mọi người phi nước đại ngoài sân.
“Cẩn thận đấy cô nương, té gãy chân thì ta đau lòng lắm.”
Vương Minh và đám tùy tùng ghìm cương ngựa, chặn trước mặt ta.
Hắn cầm roi ngựa, nở nụ cười gằn,
“Này, Triệu đại tài tử bị phu tử gọi đi rồi, không tới cứu cô đâu.”
Ta muốn phi ngựa tránh đi, nhưng đường bị chắn.
Vương Minh cười gằn:
“Cô nương để ta dạy cho, nhé?”
Đám tùy tùng còn cười lớn:
“Cô có phúc lắm đó, được điện hạ để mắt tới, cần gì học hành, làm thế tử phi là đủ!”
“Học mấy thứ này làm gì? Đi chơi với điện hạ vui hơn!”
Đối mặt với sự ép buộc ngang ngược ấy, ta nhanh chóng suy tính: giữa ban ngày, Vương Minh chắc không dám làm gì quá phận.
Hắn chỉ muốn trút giận cho hả, nhưng hắn quyền thế lớn, ta không thể gây sự trực diện.
Đánh không được, phải dùng kế. Ta lập tức cúi người thi lễ:
“Bái kiến Thế tử cùng các vị công tử. Thế tử nói nữ tử học cưỡi ngựa b.ắ.n tên là vô dụng,
Nhưng Triều Dương Trưởng Công chúa từng cưỡi ngựa thống lĩnh quân đội vạn người, Cứu Tiên đế thoát khỏi nguy nan, xin Thế tử cân nhắc lời nói.”
Triều Dương Trưởng Công chúa là một truyền kỳ. Tuy là nữ nhi, nhưng lập được công lớn, góp phần tạo nên vương triều này. Quả nhiên, Vương Minh bị nghẹn họng, không dám chê tổ tông nhà mình.
Ta thừa cơ nói tiếp:
“Thần nữ không dám so với công chúa,
Cưỡi ngựa thì hơi khá một chút.
Thế tử biết đánh mã cầu chứ?
Chi bằng chỉ giáo cho tiểu nữ một phen?”