32.
Biên thành núi bao nước bọc, ta rong ruổi nửa tháng mới tới. Nơi này trù phú nhờ trà, nguồn thuế phần lớn từ đó mà ra. Vì đường xa hiểm trở, triều đình mới phái người tới giám sát. Lão Lưu mưu mô thật, đúng vào mùa xuân mưa dầm dai dẳng, khiến ta khó kịp quay về kinh, có khi còn bị giáng chức.
Quan nha đơn sơ, đêm đầu tiên mưa rơi xối xả, ta ướt lạnh đến tận xương. Nhưng may mắn thay, sổ sách rõ ràng, không khó tra soát. Chỉ cần hai ba ngày là có thể trở về. Cầu trời thương xót.
Ai dè, mưa vẫn kéo dài, chẳng có dấu hiệu dừng lại. Nước sông dâng cao từng chút một, ta lập tức chỉ huy chuyển toàn bộ sổ sách lên núi.
Biên thành lắm núi, chí ít cũng không lo bị ngập. Nhưng mưa lớn quá, ta đề xuất tiếp tục lên cao. Dân làng vội giữ ta lại, mặt mày hoảng hốt.
“Trên núi có quỷ ăn thịt người!”
Tiếng địa phương của họ vốn đã khó nghe, giờ lại the thé đầy kinh hãi, càng khiến cánh rừng âm u thêm phần quái dị. Ta dừng bước.
Trời âm u, trẻ con dễ bệnh. Ta lấy thuốc ra, hướng dẫn họ uống cùng nước. Dần dà thân quen với vài người, ta mới biết chuyện này không phải trò hù dọa.
Từ hai năm trước, đã có người mất tích bí ẩn. Sống không thấy người, c.h.ế.t chẳng thấy xác. Sau đó, có người kể lại rằng, trên núi xuất hiện quái vật có thể phân thân. Nó tạo ra bảy, tám cái bóng, đuổi theo nạn nhân đến kiệt sức, rồi mới ra tay. Thế là, không ai dám lên núi sâu nữa, chỉ quanh quẩn ở chân núi mà sinh sống.
Lều trại dựng tạm, gió lùa bốn phía. Mưa còn tiếp tục, e rằng sạt lở núi sẽ còn nguy hiểm hơn cả lũ lụt. Chẳng nơi nào an toàn. Ta ngồi trong lều, vừa sụt sịt mũi, vừa hoàn thành công việc dang dở. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng hét hoảng hốt.
Thò đầu nhìn ra, chỉ thấy hơn chục gã đàn ông thấp đậm, tay cầm trường đao, không biết từ đâu xông đến. Người dân tán loạn bỏ chạy.
“Ai động đậy, g.i.ế.c ngay tại chỗ!”
Bất kỳ ai kháng cự đều bị chúng một đao đoạt mạng. Ta lập tức bôi bùn lên mặt, buông sổ sách xuống. Mấy thứ này chẳng đáng giá, cướp bóc không hiểu thì cũng vứt đi thôi.
Cả trăm người tị nạn chen chúc trong lều, nhất thời bọn cướp chưa để ý đến ta. Nhân cơ hội đó, ta lẻn vào đám cỏ cao ngang lưng. Vốn đã ăn mặc như nam nhân để tiện hành sự, giờ lại càng dễ ẩn nấp.
Các nha sai trong nha môn đều đã phân tán đi cứu trợ, chỉ còn lại hai tên quan sai trông coi sổ sách. Chúng vừa thấy cướp đã lập tức co rúm, không dám phản kháng. Mười mấy tên cướp cầm đao, còn dân làng đều là người già yếu, lấy gì đánh lại? Bọn chúng cướp lương thực, tiền bạc, sau đó ra lệnh dân làng tự trói tay chân rồi ném sang một bên.
Quan sát kỹ, ta phát hiện y phục của chúng lộn xộn đủ kiểu, nhưng giày lại giống hệt nhau. Ở đâu mà ai cũng đi giày đồng phục? Chỉ có quân đội. Nhưng quân đội nào lại cướp bóc như phỉ tặc? Lính biên thành không mang loại giày này, vậy đây là đám binh lính đào ngũ?
Ta nhớ không xa đây là Lộ Châu. Tháng trước, Lộ Châu đại thắng quân Oa. Chẳng lẽ bọn cướp này là đám tàn binh Oa Khấu?
Sau khi cướp bóc xong, bọn cướp chọn mấy nữ tử trong đám dân làng, lôi ra ngoài. Tiếng kêu cứu thảm thiết vang vọng, xen lẫn tiếng cười đồi bại của đám giặc.
Máu trong ta sôi trào. Một mình ta không đấu lại cả bọn, nhưng không thể trơ mắt nhìn những cô gái ấy bị làm nhục.
Vậy thì liều thôi.
Ta âm thầm giương cánh nỏ giấu trong tay áo, ngắm vào một tên đang định ra tay với một cô gái. Mũi tên xé gió, nhanh như chớp cắm vào cổ hắn.
Hắn rống lên đau đớn, gục ngã ngay tại chỗ.
“Có địch!”
Đám cướp hoảng loạn, vội vã dừng tay, ba đến năm tên lập tức chạy tới truy tìm kẻ tấn công. Chúng không rành địa hình núi rừng, ta cũng không. Cược một ván xem ai chạy giỏi hơn vậy!
Tiếng chân đuổi theo sát nút, ta gần như nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Có chút hối hận vì đã quá bồng bột.
Cánh nỏ chỉ có ba mũi tên, giờ còn hai. Nếu không đến đường cùng, tuyệt đối không thể dùng bừa. Nhưng kẻ phía sau đã áp sát, lưỡi đao sắc bén c.h.é.m thẳng xuống. Ta lăn một vòng trên mặt đất, lập tức b.ắ.n ra mũi tên thứ hai. Tên cướp bị b.ắ.n trúng mắt, gào thét quằn quại. Ta không kịp nghĩ, lập tức lao đi nhưng tiếng bước chân đuổi đến ngày càng gần. Đám cướp vung đao loạn xạ sau lưng ta. Ta chỉ lo chạy, không để ý đường dưới chân, vấp phải rễ cây, ngã sấp xuống đất. Hàn quang lóe lên. Ta biết, mình không còn cơ hội thoát.
“Phập!”Lưỡi đao chưa chạm tới, một dòng m.á.u nóng phụt ra, b.ắ.n đầy mặt ta. Ta mở mắt, chỉ thấy tên cướp gục xuống, một thanh đao cắm thẳng giữa lưng. Sau lưng hắn, hai bóng người xuất hiện—Trần Dã và Yến Song!
“Hai người…!”
Ta mừng đến phát khóc, quệt đi vệt m.á.u trên mặt:
“Tốt quá rồi, bọn họ có thể được cứu!”
Ta vội hỏi vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây. Hóa ra Trần Dã nhận lệnh truy bắt nhóm lưu khấu này. Còn Yến Song hắn ấp úng hồi lâu, chỉ nói có công vụ, tình cờ gặp Trần Dã. Trần Dã liếc Yến Song, nhưng không nói gì. Ta cũng chẳng hơi đâu truy hỏi.
Bây giờ, quan trọng là cứu người. Ta hỏi bọn họ mang theo bao nhiêu binh sĩ. Trần Dã hiện là tham quân trong quân đội Lộ Châu, lần này dẫn theo mười hai người. Trên đường đã g.i.ế.c mười tên, nhưng vẫn còn mười bảy, mười tám tên chạy đến đây. Diệt địch không khó, vấn đề là làm sao giải cứu dân làng.
Ta đề xuất chia quân làm hai. Ta và Yến Song dẫn dụ địch, tạo cơ hội cho Trần Dã và binh sĩ ẩn nấp, chờ thời cơ ra tay.
Trận chiến sinh tử này, chỉ có thể thắng, không thể bại.