TRẦM HƯƠNG TỰA CỐ NHÂN – Phiên ngoại 2
Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:55:34
Lượt xem: 1
[Yến Song – Phiên ngoại]
Từ biệt trong lễ cưới, lần tái ngộ đã là hai năm sau. Ngày hôm đó là tiệc “bắt đồ” của con gái Lý Tư tiểu thư.
Quận chúa Giang Uyển được thăng chức thành Hữu Thừa tướng, còn Lý Tư tiểu thư là văn thư dưới trướng nàng. Có lẽ không bao lâu nữa, nàng lại sẽ thăng quan tiến chức.
Ánh mắt của chủ nhân trước nay vẫn luôn tinh tường, học trò mà người tiến cử, không ai không làm nên sự nghiệp. Ta mang lễ vật của chủ nhân đến bái phỏng.
Triệu đại nhân bế con nhỏ đến cho ta xem.
Ừm… đứa bé trắng trẻo, bụ bẫm, miệng chóp chép, ngủ rất ngon.
Hỏi đến tên, Triệu đại nhân cười:
“Chúng ta nghĩ rất nhiều cái tên, nhưng mãi chưa quyết định được, cũng muốn nghe thử ý kiến của tiên sinh.”
Ta khẽ chạm vào gương mặt mềm mại hồng hào của đứa trẻ, bất giác nụ cười trên môi càng thêm sâu.
“Chủ nhân đã không còn quan tâm đến chuyện thế tục nữa, ngày ngày tụng kinh thủ hiếu, Triệu đại nhân vẫn nên tự mình quyết định thì hơn.”
Lý Tư tiểu thư cùng Giang Uyển quận chúa từ xa đi tới.
“Thầy tặng gì cho hài tử vậy?”
Quận chúa giục ta lấy ra cho nàng xem.
Lý đại nhân cũng có vẻ hiếu kỳ.
Là một bộ văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên đều là hàng thượng phẩm từ danh gia đại sư chế tác, cùng với đó, một chiếc khóa vàng, hàm ý bình an.
Lý đại nhân nắm lấy chiếc khóa vàng, chăm chú nhìn hồi lâu, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Thầy vẫn khỏe chứ? Bao giờ có thể đến thăm người?”
Ta đáp:
“Chủ nhân vẫn như cũ, thích yên tĩnh, ngày ngày làm bạn với sách, cũng không thấy cô đơn.”
Lý đại nhân cụp mắt nhìn chiếc khóa vàng, khẽ đáp:
“Ừ, giúp ta gửi lời cảm tạ thầy.”
Ta sợ tiếp tục nói chuyện sẽ sơ hở điều gì, bèn lập tức nhập tiệc, ăn uống vui vẻ. Vui vẻ đến, vui vẻ rời đi.
Thê tử của chủ nhân, tên là Phương Tư Huệ.
Sau khi trở về, ta dừng lại bên mộ phần hợp táng của họ, dập đầu.
“Chủ nhân, ta đã thay ngài nhìn thấy A Tư cô nương rồi.
Nàng cùng Triệu lang quân ân ái như thuở ban đầu, quan lộ hanh thông.
Nàng và Quận chúa đã dâng tấu lên Hoàng thượng, đề cập đến chuyện nữ tử khó được chữa bệnh.
Hiện nay, các y quán và nữ đại phu chuyên biệt đã bắt đầu được kiến lập.
Không biết hai nàng còn có thể tạo ra bao nhiêu sự tích nữa.
Lễ vật của hài tử cũng đã đưa đến, nhờ chủ nhân đã chu toàn mọi thứ.
Tân hoàng chính sự phi phàm, dân gian ngợi ca khắp chốn.
Tiểu công tử và tiểu cô nương rất ngoan, các tiên sinh dạy học đều nói bọn trẻ tư chất xuất chúng, đọc một lần liền nhớ.
Ngài đã gặp được Tư Huệ phu nhân chưa?
Lần này đừng giữ tất cả trong lòng nữa, có gì muốn nói thì cứ nói đi.
Thôi vậy, ta ở lại đây thêm một lúc.
Qua vài ngày, ta sẽ dẫn thiếu gia và tiểu thư đến thăm ngài.”
Ta lầm bầm tự nói xong, lại xách nước tưới cho đám hoa cỏ trước mộ phần.
Tất cả đều là loài hoa mà phu nhân yêu thích.
Dù không có ta ở đây, cũng có người khác chăm sóc chu đáo.
Nhiều năm trước, mỗi khi chủ nhân gửi thư về nhà, đều luôn hỏi thăm tình hình hoa cỏ.
Có lần ta lén nhìn, tò mò hỏi hắn:
“Sao tiên sinh không hỏi tình hình của phu nhân?”
Chủ nhân thản nhiên đáp:
“Đều do Huệ nương chăm sóc, nếu hoa lá xanh tốt, nàng ắt hẳn vẫn bình an.”
Ta bất mãn, bĩu môi:
“Sao không trực tiếp hỏi phu nhân?”
Chủ nhân khẽ cuộn quyển sách trong tay, quăng một câu:
“Lắm lời!”
Lắm lời thì lắm lời vậy.
Còn hơn là không thể nói một lời nào nữa.
Lời này, hóa ra lại thành sự thật.
—- Toàn văn hoàn—-