historybs.com - Đọc truyện online

Chương 6: Trung Thu

Ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, Châu Chi Mai chẳng có việc gì làm trong suốt nửa tiếng đồng hồ. Vì cuối tuần bận rộn làm gấp chiếc váy ngắn cho tiểu thư Martha, mấy ngày nay cô có thể ở nhà nghỉ ngơi.

Ánh nắng thật đẹp, làn gió nhẹ nhàng. Vì là mười giờ sáng ngày thường nên khu vực quanh căn hộ có vẻ vắng vẻ. Triệu chứng cảm lạnh của cô đã thuyên giảm, nhưng cơ thể vẫn lười biếng uể oải. Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, cô chẳng ngại lãng phí thời gian mà ngồi thẫn thờ. Cuốn sách để bên cạnh chẳng đọc nổi nữa, cô dứt khoát lấy nó che mặt. Nằm dài trên ghế xếp, hai chân đung đưa lơ lửng, tai đeo tai nghe, nghêu ngao một đoạn rap lạc điệu của Plain Jane.

Căn hộ loft dạng single house của Châu Chi Mai nằm ở khu vực đắt đỏ nhất thành phố Phái Tân, chỉ cách tòa nhà QC trung tâm ở khu phố số một mười phút đi bộ. Ngay cạnh căn hộ là tòa cao ốc từng được sử dụng làm bối cảnh cho bộ phim hành động Hollywood FLY, vì vậy thường xuyên có khách du lịch ghé đến chụp ảnh check-in. Ngoài ra, ngay bên cạnh là trung tâm thương mại, cách một con phố là các siêu thị lớn như Whole Foods, xung quanh có hệ thống tàu điện ngầm rất tiện lợi.

Tất nhiên, bản thân căn hộ cũng không hề tầm thường. Trải qua nửa thế kỷ mưa gió bào mòn, bên ngoài mang phong cách kiến trúc cổ điển, còn bên trong được giữ nguyên nội thất hiện đại.

Châu Chi Mai sống ở tầng áp mái, trong một căn hộ rộng 90 mét vuông với một phòng ngủ và một phòng khách. Vừa bước vào là khu bếp mở phong cách tối giản, phóng tầm mắt ra có thể thấy ngay lối bài trí đầy khéo léo. Căn hộ này có thiết kế điển hình của một căn loft, trần phòng khách cao, có cầu thang xoắn ốc dẫn lên phòng ngủ. So với phòng khách, trần phòng ngủ thấp hơn một chút, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Châu Chi Mai thích nhất là sân thượng riêng sát phòng ngủ. Vì ở tầng cao nhất, cô có thể thỏa thích tựa vào ghế xếp, thư thả thẫn thờ mà không cần lo lắng bị người vô gia cư bên dưới làm phiền hay bị người khác nhìn soi mói.

Trước mắt là cả một bầu không khí đậm chất đô thị.

Sợ bị cháy nắng, cô đội một chiếc mũ rơm đan thủ công lên đầu.

Căn hộ này có giá niêm yết không hề rẻ, cô không nỡ cũng chẳng cần thiết phải mua, chỉ thuê để ở. Nếu không nhờ Heveto, với điều kiện kinh tế lúc đó, cô cũng chẳng đủ tiền thuê căn hộ này. Nhưng Heveto chắc chẳng coi trọng nơi ở nhỏ bé này của cô, từ trước đến nay chưa từng đặt chân đến.

Nghĩ đến Heveto, Châu Chi Mai chợt có chút lơ đễnh.

Thật kỳ lạ, đối diện với những lần cô cố tình khiêu khích, anh vậy mà không hề tức giận. Không tức giận đã đành, thậm chí còn chưa từng có tiền lệ, anh đã ngủ cùng giường với cô.

Châu Chi Mai và Heveto chưa từng ngủ chung, theo đúng nghĩa đen của từ “ngủ”.

Heveto vốn đa nghi, anh sẽ không bao giờ cho phép có người khác nằm bên cạnh mình.

Ai có thể đảm bảo rằng người nằm cạnh sẽ không bất ngờ ra tay khi anh đang ngủ say?

Chuyện này đã có tiền lệ. Anh trai của Heveto, Vogt, suýt chút nữa mất mạng khi ngủ cùng tình nhân. Một con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực Vogt, chỉ cách tim vỏn vẹn một centimet.

Đêm qua, sau khi tắm xong, Châu Chi Mai nằm trên giường, nhìn Heveto đang cởi áo với vẻ nghi hoặc, hỏi: “Chẳng lẽ tối nay anh định ngủ ở đây à?”

Bàn tay đang cởi khuy áo của Heveto khựng lại. “Sao, em có ý kiến à?”

“Tất nhiên là không rồi! Em mừng còn không hết nữa là!” Cô lập tức giơ hai tay về phía Heveto, làm động tác đòi ôm, “Như vậy em có thể ôm anh ngủ rồi! Em sẽ không còn sợ gặp ác mộng mỗi khi ngủ một mình nữa!”

Vì câu trả lời của cô, biểu cảm lạnh lùng của Heveto có chút dịu đi.

Đó là lần đầu tiên Châu Chi Mai ôm Heveto ngủ, cảm giác thật kỳ lạ.

Cơ thể Heveto không lạnh lẽo như vẻ ngoài của anh, ngược lại, nóng như lửa.

Chỉ mới nằm xuống một lúc, cô đã nóng đến mức đạp chăn ra. Trong cơn mơ màng, cô cảm giác được người bên cạnh kéo chăn đắp lại cho mình, nhưng cô chẳng nghĩ ngợi gì mà giơ chân đạp ra lần nữa.

Đến mức đó rồi, vậy mà Heveto cũng không rút súng dí vào đầu cô.

Nếu ví việc chinh phục Heveto như một trò chơi vượt ải, Châu Chi Mai cảm thấy cả đời này cô cũng không thể nào qua ải. Nhưng may mắn thay, cô chỉ có hứng thú với tiền của anh chứ không có ý đồ gì với bản thân anh. Chỉ cần tiền đủ, cô tuyệt đối không có lời oán than.

Nắng gắt khiến người ta thấy nóng bức.

Khát nước, Châu Chi Mai đứng dậy rót cho mình một ly.

Điện thoại đặt bên cạnh đúng lúc này reo lên một tiếng.

Trần: [Một tuần trước, lịch sử chi tiêu của bà ấy xuất hiện tại một cửa hàng xa xỉ ở Xuyên Thành. Theo dõi cho thấy, hôm nay bà ấy sẽ đáp chuyến bay lúc 13:30 đến Hải Thành.]

Đính kèm ba bức ảnh.

Châu Chi Mai đặt ly nước xuống đất, theo quán tính, nước trong ly sóng sánh đổ một chút ra mu bàn tay cô.

Không kịp bận tâm, cô lập tức nhắn tin hỏi đối phương.

Bonnie: [Có cách nào liên lạc với bà ấy không?]

Trần: [Có thể có. Nhưng đó là một mức giá khác.]

Bonnie: [Không vấn đề.]
Bonnie: [Vậy còn ông ấy?]
Trần: [Vẫn như trước, mọi thứ bình thường.]
Trần: [Manh mối liên quan vẫn đang được điều tra, có tin tức tôi sẽ báo cho cô.]
Bonnie: [Cảm ơn.]
Trần: [Nên làm thôi.]
Trần: [Chi phí, vui lòng chuyển khoản trực tiếp.]

Châu Chi Mai chuyển khoản, rất nhanh bên kia đã nhận được.

Trần: [Hợp tác vui vẻ.]

“Trần” là thám tử tư mà Châu Chi Mai bỏ tiền thuê với giá cao, người Trung Quốc, danh tính và tuổi tác không rõ. Thời gian hợp tác giữa cô và Trần không quá dài, nhưng trong số những thám tử từng làm việc cùng, Trần là người đáng tin cậy nhất.

“Ông ấy” trong cuộc đối thoại chính là bố của Châu Chi Mai.

“Bà ấy” chính là mẹ của cô. Không nhắc tên là vì có những cái tên không thích hợp xuất hiện trong khung tin nhắn.

Nửa tháng trước, Trần nói với Châu Chi Mai rằng anh ta đã tìm thấy mẹ cô—người phụ nữ đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ với gia đình sau khi chồng phá sản, bị hãm hại và vào tù, để rồi tìm kiếm một chỗ dựa khác.

Mười giờ sáng ở nước M, tức là mười một giờ đêm theo giờ Trung Quốc, chênh lệch mười hai tiếng.

Đã năm năm rồi Châu Chi Mai chưa về nước, cô cũng chẳng rõ là trăng trong nước tròn hơn hay trăng ở nước ngoài tròn hơn. Nhưng có một điều cô chắc chắn—hôm nay là ngày rằm tháng tám âm lịch.

Nước M tất nhiên không có phong tục Tết Trung thu, còn cô, một cách tình cờ, hôm nay lại được nghỉ một ngày.

Trung thu—một ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc, ngày đoàn viên sum họp. Nhưng Châu Chi Mai lại một mình lưu lạc nơi đất khách, bố bị vu oan ngồi tù, mẹ thì mất tung tích, người trong họ thì ai cũng tránh cô như tránh tà.

Châu Chi Mai nhìn chằm chằm vào bức ảnh Trần gửi đến.

Người phụ nữ trong ảnh có ba phần giống cô, trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc dài uốn gợn sóng, vóc dáng quyến rũ. Nếu không nói rằng bà có một cô con gái hai mươi tư tuổi sống ở nước ngoài, chắc chẳng ai đoán được tuổi thật của bà.

Châu Chi Mai hận mẹ, hận bà đã bỏ rơi bố, bỏ rơi cô, cứ thế mà rũ sạch mọi thứ.

Châu Chi Mai cũng nhớ mẹ, nhớ bà từng chạy theo cô, lo lắng hỏi han từng chút một, nhớ bà từng hết mực nuông chiều cô.

Lòng người phức tạp, cô không biết mẹ mình đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô tin rằng mẹ có nỗi khổ riêng.

Khi cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi vì nắng gắt, Châu Chi Mai từ ban công trở vào phòng. Không lâu sau, cô cầm một túi thức ăn cho mèo, từ trên gác đi xuống.

Trong con hẻm phía sau căn hộ có hai chú mèo hoang, một đen một trắng. Hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy chúng, cả hai gầy trơ xương, bộ lông bết dính xấu xí, kêu meo meo không ngừng, rõ ràng là đói đến cùng cực. Lúc ấy, cô liền vào cửa hàng tiện lợi mua mấy cái xúc xích, bẻ từng chút một ném cho chúng ăn.

Hai năm qua, thỉnh thoảng Châu Chi Mai vẫn mang đồ ăn đến cho chúng. Dần dần, cả hai con mèo ngày càng khỏe mạnh, lông ngày càng mượt mà sáng bóng.

Cô đặt cho chúng hai cái tên vô cùng đơn giản, dễ hiểu: Little Black và Little White.

Nghe thấy tiếng gọi của cô, hai chú mèo từ trong bóng tối chui ra.

Châu Chi Mai rải thức ăn xuống đất, đồng thời ngồi xổm xuống. Thực ra cô rất muốn nuôi một con mèo làm bạn, nhưng chuyện này không được Heveto cho phép.

Anh không chấp nhận trên người cô có mùi động vật, càng không chịu được lông mèo vương vãi khắp nơi.

“Dạo này hai đứa có bị đói không?” Cô đưa ngón tay khẽ chạm vào đầu một chú mèo, vừa như nói chuyện với chúng, vừa như tự lẩm bẩm một mình, “Xin lỗi nha, mấy ngày trước chị bận quá, sau đó lại bị ốm nữa.”

Hai chú mèo cúi đầu ăn, chẳng mảy may để ý đến cô, nhưng cô cũng chẳng để tâm: “Lần đầu gặp hai đứa, hai đứa còn bé tí. Vậy mà chớp mắt cái đã lớn thế này rồi. Hehe, thật ra hai năm qua chị cũng trưởng thành hơn nhiều.”

Nếu năm năm trước, Châu Chi Mai biết rằng lần chia xa ấy sẽ là vĩnh biệt, thì chắc chắn cô đã không nghe lời bố, đến nước M một mình.

Trước khi vào tù, bố cô đã dùng một số mối quan hệ, giúp cô thay đổi thân phận ở nước M và để lại một khoản tiền cho cô.

Bây giờ, Châu Chi Mai ở nước M mang thân phận của một cô gái châu Á bình thường, có gia cảnh trung lưu, bố mẹ đều đã mất, tên là Bonnie.

Cô không còn được hưởng cuộc sống xa hoa, tiêu tiền như nước như trước nữa. Để mưu sinh, cô vứt bỏ lòng tự tôn, gạt đi cái gọi là thể diện. Cô từng làm phục vụ trong một nhà hàng Trung Hoa, nhưng không may, bà chủ nhà hàng không thích cô, cuối cùng chọn một cô gái da ngăm để thay thế.

Châu Chi Mai không vì vậy mà nản lòng, dù sao công việc phục vụ cũng chỉ là giai đoạn chuyển tiếp trong cuộc sống của cô, cô không thể làm công việc này mãi được. Cũng chính từ đây mà bước ngoặt xuất hiện—cô buộc phải tìm một công việc mới, cầm theo bản lý lịch, cắn răng đi nộp đơn và vô tình vào làm tại ERE, trở thành một trợ lý thiết kế.

“Chào chị.”

Có người lên tiếng chào khi cô đang ngồi xổm dưới đất, chăm chú cho mèo ăn.

Thực ra, Thi Khải Thuỵ biết bản thân không nên tùy tiện làm phiền người khác, nhưng cậu đã để ý cô gái trước mặt từ rất lâu rồi.

Nghe thấy tiếng gọi, Châu Chi Mai lập tức cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt châu Á.

Chàng trai có vẻ ngoài sáng sủa, cao khoảng một mét tám, tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trông rất giống một sinh viên của trường đại học gần đó.

Cậu cũng giới thiệu bản thân như vậy: “Hey, tôi tên là Dillon, du học sinh đến từ Trung Quốc.”

“Có chuyện gì sao?” Châu Chi Mai hỏi lại.

“À…chị là người Trung Quốc à?” Thi Khải Thuỵ chuyển sang tiếng Trung. Ở nơi đất khách quê người gặp được đồng hương đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dù cô không phải người Trung Quốc, cậu cũng muốn làm quen.

Thấy cô không đáp lời, Thi Khải Thuỵ đổi sang tiếng Anh: “Vậy chị là người Hàn Quốc? Hay Nhật Bản?”

Châu Chi Mai cúi đầu, khẽ nói: “Tôi là người nước M.”

Thi Khải Thuỵ gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp: “Tôi chuyển đến khu này được vài tháng rồi, thường xuyên nhìn thấy chị. Hai con mèo này mấy hôm nay tôi cũng có cho chúng ăn, chị không cần lo chúng bị đói đâu.”

“Cảm ơn.” Giọng điệu của Châu Chi Mai nhàn nhạt, không tỏ vẻ lạnh lùng từ chối, nhưng cũng không có ý định tỏ ra thân thiện. Lúc này tâm trạng cô khá phức tạp, không có ý định kết bạn.

Thi Khải Thuỵ đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ lên đầu một chú mèo. Thấy vậy, Châu Chi Mai lập tức đứng dậy, lùi lại một bước.

“Xin lỗi, có phải sự tiếp cận của tôi khiến chị thấy khó chịu không?” Thi Khải Thuỵ cảm nhận được sự đề phòng của cô.

Châu Chi Mai không lên tiếng phủ nhận.

Cô biết người này còn có điều muốn nói.

Thi Khải Thuỵ đi thẳng vào vấn đề: “Có thể làm quen với chị không? Tôi muốn kết bạn với chị.”

Nét mặt cậu vô cùng chân thành, không giống như có ý đồ gì khác.

Không đợi Châu Chi Mai trả lời, Thi Khải Thuỵ nói tiếp: “Thật ra ba tháng trước tôi đã muốn làm quen với chị rồi, nhưng tôi cảm thấy làm vậy sẽ quá đường đột. Ngày qua ngày, mỗi lần lướt qua chị, tôi đều muốn chào một câu. Nhưng lần nào cũng vậy, đến lúc tôi lấy đủ can đảm, em đã đi mất rồi.”

Châu Chi Mai hơi bất ngờ nhìn Thi Khải Thuỵ, không phân biệt được cậu đang nói thật hay đùa.

Bọn họ thường xuyên lướt qua nhau sao?

Cô không có chút ấn tượng nào cả.

“Không sao đâu, nếu bây giờ chị chưa muốn làm quen với tôi…” Cậu cười ngại ngùng, gãi đầu nói, “Tôi sẽ cố gắng làm quen với chị vào lần sau.”

Nghe vậy, Châu Chi Mai bật cười, chỉ là kết bạn thôi mà. Cô nói: “Tôi là Bonnie.”

“Bonnie, chào chị!” Thi Khải Thuỵ vui mừng như một chú chó con, nở nụ cười rạng rỡ, “Vậy từ nay chúng ta là bạn rồi! Nếu chị cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi nhé.”

Màn đêm buông xuống, chiếc Rolls-Royce màu đen bóng lướt đi trong cơn mưa đêm. Ban ngày trời vẫn còn nắng ráo, nhưng đến chiều tối, thời tiết thay đổi đột ngột, mây đen kéo đến dày đặc, sau đó mưa rơi tầm tã.

Những hạt mưa xé qua cửa kính xe, dù trong xe không bị ảnh hưởng bởi nước mưa, nhưng bầu không khí lại ngột ngạt đến lạ thường.

Xe đi ngang qua khu phố người Hoa, hôm nay là Trung thu, một ngày lễ quan trọng của cộng đồng người Hoa trên toàn cầu. Dù trời mưa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đèn lồng đỏ rực khắp đường phố.

Ngồi ghế phụ phía trước, John giữ vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cứng nhắc như công vụ: “Hôm nay tiểu thư Bonnie đã quen biết một chàng trai Trung Quốc tên Thi Khải Thuỵ. Hai người cùng nhau cho hai con mèo hoang ăn. Sau đó, tiểu thư Bonnie trở về phòng, không ra ngoài nữa. Bữa tối đặt ở một nhà hàng Tứ Xuyên trong khu phố người Hoa.”

Người đàn ông ngồi ghế sau vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền chậm rãi mở mắt. Đôi mắt xanh thẳm của anh, trong màn đêm tựa hồ phát sáng.

“Tứ Xuyên?” Ngón tay Heveto gõ nhẹ lên ghế da, giọng điệu có chút lơ đãng, “Vị của món đó thế nào?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot