Châu Chi Mai cố tình không nghe điện thoại của Heveto.
Một tiếng trước, cô đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái đến từ Trung Quốc nội địa, cả hai cùng tuổi, có nhiều chủ đề chung, liền trao đổi thông tin liên lạc. Đã lâu rồi Châu Chi Mai không nói nhiều tiếng Trung đến vậy, cô nhận ra khả năng tiếng Trung của mình đang giảm sút nghiêm trọng. Có những câu cô thậm chí không thể diễn đạt trọn vẹn bằng tiếng Trung, trong lời nói ít nhiều xen lẫn tiếng Anh.
Khi chuông điện thoại vang lên, tâm trạng phấn chấn của Châu Chi Mai như một quả bóng căng phồng bị kim chích vỡ.
Heveto dường như luôn có cách kéo Châu Chi Mai từ giấc mộng trở về thực tại, sự tồn tại của anh nhắc nhở cô rằng: hiện tại, cô không thể thực sự là chính mình.
Châu Chi Mai không nghe máy, cũng không dám từ chối cuộc gọi. Cô đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi ném vào trong túi xách.
Anh không ở trong nước, có vở kịch nào thì cũng đợi cô về nhà rồi cùng anh diễn tiếp.
Nhưng điều Châu Chi Mai không ngờ đến là Heveto đã trở về nước.
Không chỉ về nước, mà còn đứng chờ cô ngay dưới khu chung cư.
Châu Chi Mai không biết Heveto đã đợi ở đây bao lâu, việc anh xuất hiện ở đây vốn dĩ đã là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Khí thế mạnh mẽ và sự hiện diện của Heveto vốn đã không thể bỏ qua, huống hồ còn là giọng nói lạnh lùng, áp đảo của anh.
“Bonnie, lại đây.”
Thi Khải Thuỵ khó mà rời mắt khỏi Heveto, nhưng điều khiến anh tò mò hơn là quan hệ giữa Châu Chi Mai và người đàn ông này.
“Người đó là bạn em sao?” Thi Khải Thuỵ hỏi.
Còn chưa đợi Châu Chi Mai trả lời, bỗng nhiên vang lên tiếng súng, chấn động đến điếc tai.
“Đoàng! Đoàng!”
“Đoàng! Đoàng!”
Không ai biết tiếng súng phát ra từ đâu. Nếu là trong nước, có lẽ người ta sẽ nghĩ là pháo hay pháo hoa, chẳng ai sợ hãi. Nhưng ở đây thì khác, những người đi bộ chậm rãi trên phố lập tức trở nên hoảng loạn khi nghe thấy âm thanh đó.
Thi Khải Thuỵ cũng theo phản xạ nhìn quanh, muốn kéo Châu Chi Mai tìm nơi trú ẩn, nhưng có người nhanh hơn anh một bước.
Heveto sải bước tới, nắm lấy tay Châu Chi Mai, kéo cô về phía chiếc xe.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Châu Chi Mai vẫn chưa hoàn hồn, tim đập dồn dập, không hẳn sợ hãi, chỉ cảm thấy không chân thực.
Heveto mím môi, ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi nơi hỗn loạn này.
Châu Chi Mai đã ở đây khá lâu, từng nghe tiếng súng, nhưng chưa bao giờ nghe ở khoảng cách gần như vậy. Ở đất nước này, chín mươi chín phần trăm hộ gia đình đều có súng, nhưng cô thì không. Cô luôn cảm thấy những vụ xả súng cách mình rất xa.
Heveto lái xe rời khỏi khu trung tâm, hướng về vùng ngoại ô phía Bắc.
Châu Chi Mai dần lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Heveto. Bên cạnh anh không có trợ lý hay vệ sĩ, chuyện này thực sự quá hiếm thấy.
Từ trước đến nay, dù là khi nào, Heveto cũng không dễ dàng lộ diện. Anh là người kín tiếng, dù sắp tiếp quản toàn bộ tập đoàn QC nhưng vẫn hiếm khi nhận phỏng vấn, càng không có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào. Trên mạng, ảnh chụp chính diện của anh ít đến đáng thương, ngay cả khi xuất hiện, bên cạnh nhất định sẽ có trợ lý và vệ sĩ bảo vệ.
Sự cẩn trọng của Heveto không phải không có lý do.
An ninh ở thành phố Phái Tân thực sự đáng lo ngại, nhất là vào ban đêm.
Với người bình thường, chuyện bị cướp, bị tống tiền, bị trấn lột, bị đập phá xảy ra như cơm bữa.
Còn với những nhân vật có tiếng tăm, mức độ nguy hiểm lại càng tăng lên vài cấp độ, bao gồm nhưng không giới hạn ở các nguy cơ bị bắt cóc, bị ám sát.
Không lâu trước đây, trong một cuộc vận động tranh cử tổng thống, một ứng viên quyền lực đã bị tấn công bằng súng ngay tại buổi diễn thuyết. May mắn là nhờ đội an ninh đặc biệt bảo vệ, người đó không bị thương.
Vụ nổ súng này cũng được xác định là một “âm mưu ám sát bất thành”.
“Sao anh lại tới đây?” Châu Chi Mai nghi hoặc nhìn Heveto.
Heveto lái xe bằng một tay, mắt nhìn thẳng phía trước, không đáp lời.
Trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Châu Chi Mai phồng má, rất biết điều mà không hỏi nữa.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô thấy Heveto tự mình lái xe. Đường bằng phẳng, anh lái rất ổn định, tốc độ không nhanh không chậm, duy trì đều đặn.
Hôm nay Heveto ăn mặc có phần thoải mái hơn thường ngày. Không còn vẻ nghiêm túc và chỉnh tề như mọi khi, trong xe chỉ có một chiếc áo khoác jacket kiểu công nhân thay vì áo vest nhàm chán. Cả người mặc đồ đen, dưới chân là đôi bốt Martin, toát lên một nét lười biếng pha chút bất cần.
Với ngoại hình của anh, dù có khoác lên mình một chiếc bao tải, trông vẫn đẹp.
Châu Chi Mai đã sớm muốn thử xem, nếu Heveto thay đổi phong cách ăn mặc thì sẽ trông thế nào?
Anh vẫn còn rất trẻ, có thể tràn đầy sức sống, có thể phong trần, có thể bùng nổ hormone, miễn là anh chịu thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau.
Nếu có thể, Châu Chi Mai thực sự muốn biến Heveto thành một mô hình figure, mỗi ngày mặc một bộ đồ khác nhau để chơi trò biến hóa.
Đáng tiếc, thứ cô nhìn thấy nhiều nhất vẫn là áo tắm và vest.
Tất nhiên, khi anh không mặc gì trông còn đẹp hơn.
Tính ra, đã gần hai tuần rồi họ chưa gặp nhau.
Đây không phải lần xa cách lâu nhất giữa hai người. Heveto rất bận, có lẽ anh cũng không hứng thú với cô đến mức ấy, nên việc một tháng mới gặp một lần vốn là chuyện bình thường.
Châu Chi Mai không thể cứ thụ động chờ đợi, cô biết rõ bản thân cần phải chủ động một chút. Dù Heveto không liên lạc với cô, cô cũng phải giữ liên lạc với anh. Như một thú cưng điện tử, cô duy trì hình tượng dịu dàng ngọt ngào của mình, nói những lời âu yếm, cung cấp đủ sự tiêu khiển cho anh.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Châu Chi Mai rung lên, là tin nhắn của Thi Khải Thuỵ hỏi cô có an toàn không.
Châu Chi Mai không muốn rước lấy rắc rối không cần thiết, liền trả lời rằng mình vẫn an toàn.
Dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cô đã đại khái hiểu được tính cách của Thi Khải Thuỵ.
Con trai của một gia đình giàu có ở vùng duyên hải Trung Quốc, tính tình đơn thuần, nhiệt tình. Nếu có du học sinh nào trong giới cần giúp đỡ, cậu luôn là người đầu tiên đứng ra.
Đúng lúc này, xe của Heveto dừng lại.
Bên cạnh chính là ranh giới giữa thị trấn và vùng ngoại ô, trên đường xe cộ không còn tấp nập như trong thành phố, quang cảnh có phần hoang vắng.
Châu Chi Mai tắt màn hình điện thoại, ngay giây tiếp theo, cổ tay cô bị Heveto nắm chặt, mạnh mẽ kéo cô vào lòng anh.
Khi nụ hôn của Heveto sắp rơi xuống, Châu Chi Mai đưa tay che miệng mình lại.
Heveto hơi nheo mắt vì hành động chống cự của cô, dưới ánh đèn đường, anh nhìn rõ khuôn mặt cô, vốn đã mang sẵn chút hiệu ứng dịu dàng tự nhiên.
Hôm nay, Châu Chi Mai chỉ trang điểm nhẹ, cô lười đánh kem nền, chỉ kẻ chân mày và mắt đơn giản, trên môi bôi một chút son dưỡng màu hồng nu.de, ngoài ra không có gì khác.
Trước khi Heveto kịp lên tiếng, Châu Chi Mai đã nhanh chóng làm mặt tội nghiệp: “Anh hung dữ quá, suốt dọc đường không nói chuyện với em, lúc nãy em sợ muốn chết.”
Trong lòng cô đã có cân nhắc.
Nếu Heveto không quan tâm cô, thì đã sớm bỏ mặc cô lại rồi, đâu cần đưa cô lên xe rồi còn lái xa như vậy.
Nhưng rõ ràng, Heveto đang giận.
Lý do tức giận cũng chỉ có hai khả năng: cô không nghe máy, hoặc cô đi cùng một người đàn ông khác.
“Bonnie, em đang cố tình chơi trò khôn lỏi với tôi à?”
Làm sao Heveto không nhìn thấu tâm tư của cô được, anh buông cô ra, rất có khả năng giây tiếp theo sẽ bắt cô cút xuống xe.
Trong xe tràn ngập bầu không khí ngột ngạt, hơi thở lạnh lẽo của Heveto khiến người ta không dám đến gần.
Châu Chi Mai vẫn đang ngồi trên đùi Heveto, cô dụi mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên người anh, khẽ nói: “Heveto, em nhớ anh, nhưng điều em không muốn thấy là một anh lạnh lùng như thế này, rõ ràng anh không phải như vậy.”
Heveto mạnh mẽ nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình: “Nói xem, tôi như thế nào?”
“Anh yêu em!” Châu Chi Mai quả quyết, dù biết điều này là không thể, cô vẫn phải khiến mọi thứ trở nên hợp lý, “Anh quan tâm em, sẽ lo lắng khi em không nghe điện thoại của anh, cũng sẽ tức giận khi thấy em đi cùng người đàn ông khác, đúng không?”
Heveto mím môi không trả lời.
Châu Chi Mai tiếp tục: “Hôm nay em đi Chinatown tham gia một bữa tiệc, ăn rất nhiều món ăn Trung Quốc. Lý do em đi chính là vì anh vừa ở Trung Quốc. Em đã nghĩ, liệu anh có từng thử những món ăn này không? Nếu có, em cũng muốn thử!”
Đầu ngón tay của Heveto lướt từ cằm cô đến đôi môi, không thể phủ nhận, cô có một đôi môi rất đẹp. Môi đỏ hồng, như bôi một lớp mật ong, không chỉ những lời cô nói mà ngay cả khi nếm thử, cũng luôn ngọt ngào.
“Điện thoại không phải em cố ý không nghe, có thể lúc đó em đang ở trong nhà vệ sinh nên không thấy. Còn về người đi cùng em, cậu ấy tình cờ ở cùng khu chung cư nên cùng nhau về thôi. Anh cũng biết mà, nơi này an ninh không tốt.”
Cuối cùng, Heveto lên tiếng: “Còn gì nữa?”
“Còn nữa!” Châu Chi Mai cười ngượng ngùng, “Còn nữa là… em cũng yêu anh!”
Cô vừa nói dứt câu liền chủ động hôn lên môi Heveto. Dù anh có muốn hay không, cô vẫn có cách khiến anh phải động lòng.
Dưới màn đêm, trong bóng tối, cứ mạnh dạn mà hôn đi.
Đã lâu rồi Châu Chi Mai không nếm trải cảm giác khao khát. Cô nhắm mắt, hai tay ôm lấy vai Heveto, tưởng tượng anh là người yêu cô đã lâu ngày không gặp.
Một khi đã đắm chìm vào một tình cảnh nào đó, mọi thứ sẽ trở nên chân thật và tự nhiên hơn.
Sự chủ động của Châu Chi Mai nhanh chóng bị đảo ngược. Heveto dùng một tay giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Nụ hôn của anh gấp gáp, cuồng nhiệt, như thể muốn nuốt trọn cô. Nếu đây là trên giường, có lẽ anh sẽ bóp lấy cổ cô.
Tư thế này thường khiến anh trông có vẻ hung dữ, như thể muốn b.óp ch.ết cô vậy. Nhưng thời gian dài bên nhau, Châu Chi Mai nhận ra, anh sẽ không bao giờ thực sự làm tổn thương cô.
Tiếng hôn và tiếng thở gấp không thể kiềm chế của Châu Chi Mai vang vọng trong khoang xe, xua tan đi bầu không khí căng thẳng ban đầu, thay vào đó là một sự mê hoặc khó cưỡng.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, Heveto muốn cướp đi toàn bộ hơi thở của Châu Chi Mai, khiến cô không thể thở nổi. Trước đây cô không dám tránh né, nhưng lúc này không thể không lùi lại, nếu không cô sẽ bị ngạt mất.
Heveto buông cô ra, trán anh chạm vào trán cô, giọng trầm thấp: “Bonnie, lúc hôn không được tránh. Nếu chịu không nổi, thì cắn tôi.”
Châu Chi Mai chớp mắt, nghe vậy liền ghé tới, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của Heveto một cái, nét mặt tinh nghịch: “Như thế này sao?”
Khóe môi Heveto hơi nhếch lên, sau đó lại hôn cô lần nữa.
Chỉ khác là lần này, anh không để cô có cơ hội cắn môi mình. Anh hôn cô rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ, lướt qua khóe môi, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Châu Chi Mai chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào một vòng xoáy, không thể thoát ra được.
So với nụ hôn mãnh liệt lúc trước, có lẽ điều khiến cô rung động hơn chính là khi cô khẽ hôn lên khóe môi Heveto với nét mặt đầy e thẹn. Như một mối tình học sinh thuần khiết và đẹp đẽ, cô khẽ ghé vào tai anh thì thầm: “Em rất thích dáng vẻ của anh hôm nay.”
Heveto nhướng mày: “Dáng vẻ nào?”
Châu Chi Mai nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướt qua hàng mày và đôi mắt anh: “Thích dáng vẻ anh quan tâm đến em, thích dáng vẻ anh dịu dàng khi hôn em, thích dáng vẻ anh rũ bỏ vest và khoác lên mình một bộ đồ thoải mái.”
Nói xong, cô lại hỏi ngược lại: “Vậy còn anh? Anh có thích dáng vẻ của em bây giờ không?”
Dáng vẻ của cô lúc này thế nào ư?
Tốt nhất là cô nên tự soi gương xem thử mình lúc này quyến rũ đến mức nào, như một chú hồ ly tinh, dùng chiếc đuôi mềm mại quấn chặt lấy người đàn ông dưới thân.
Bị hôn đến mức đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt ửng hồng, giọng nói ngọt đến như có thể rỉ ra mật.
Cô đúng thật là một người phụ nữ nhiều nước.
Họ chưa từng thử qua chuyện này trên xe.
Châu Chi Mai có chút háo hức muốn thử, nhưng với tính cách của Heveto, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng làm vậy, bởi anh ghét bẩn.
Bầu không khí dần trở lại bình thường, Châu Chi Mai dụi đầu vào lòng Heveto, không chịu rời đi.
“Sao vậy? Em thực sự muốn tôi làm em ngay trên xe à?” Đôi mắt xanh của Heveto dần phủ một tầng d.ục v.ọng, giọng nói khàn hơn ban nãy.
Châu Chi Mai dĩ nhiên cảm nhận được sự tồn tại không thể phớt lờ của anh. Cô cố tình vặn vẹo hông trên người anh.
“Muốn!”
“Vậy thì cứ nghĩ tiếp đi.” Heveto không chiều theo ý cô, khởi động xe, hướng đến căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Châu Chi Mai thầm nguyền rủa trong lòng.
Đồ quỷ ngoại quốc này có thể tiếp tục cứng rắn như vậy, tốt nhất là cả đời đừng động vào cô!
–
Đây là lần thứ hai Châu Chi Mai đến căn biệt thự này. So với lần đầu tiên, lần này cô đã quen thuộc hơn với bố cục nơi đây.
Cô không biết căn biệt thự này có diện tích bao nhiêu, chỉ biết bốn phía được bao quanh bởi những bức tường cao, có một bãi cỏ rất lớn, một hồ bơi riêng và cả tầng hầm.
Heveto sở hữu rất nhiều bất động sản, đúng chuẩn “cáo già có ba hang”, chẳng ai biết tối mai anh sẽ ở đâu.
Bây giờ vẫn chưa quá khuya, mới tám giờ tối.
Heveto vẫn chưa ăn tối.
Hôm nay, trong biệt thự trông có vẻ vắng lặng, không có người giúp việc, không có trợ lý, chỉ có các vệ sĩ đeo súng đứng canh ở cổng và xung quanh.
Vừa vào nhà, Heveto tùy ý vứt áo khoác lên ghế sô pha, sau đó quay sang nói với Châu Chi Mai: “Làm chút gì đó cho tôi ăn đi.”
Châu Chi Mai chỉ vào mình: “Em á?”
“Không phải em, chẳng lẽ là ma?”
Châu Chi Mai: “……”
Được rồi, hóa ra anh ta kéo cô đến đây để làm bảo mẫu.
Tên tư bản chết tiệt này đúng là biết tận dụng mọi thứ đến triệt để!
“Anh muốn ăn gì?” Châu Chi Mai chu đáo hỏi.
Heveto khoanh tay, tựa vào quầy bếp: “Bonnie, anh không gọi em đến đây để em tạo thêm vấn đề cho anh.”
Nói cách khác, tự cô quyết định.
Châu Chi Mai mỉm cười: “Được thôi.”
Vừa quay lưng đi, cô liền lén trợn mắt.
Heveto đúng là gan to thật, không sợ cô bỏ độc vào đồ ăn của anh chắc?
Trước đây, Châu Chi Mai hoàn toàn mù tịt về chuyện nấu ăn, nhưng bây giờ thì khác. Cô tuy không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng những món do cô nấu luôn nhận được lời khen.
Thật ra nấu món ăn kiểu Tây rất đơn giản, thực phẩm nào ăn sống được thì ăn sống, không ăn sống được thì luộc qua nước sôi, sau đó rắc thêm muối hoặc gia vị là xong.
Người M thường ăn gà rán, hamburger, nhưng Heveto thì không thích. Chế độ ăn của anh được cân bằng dinh dưỡng, chủ yếu là protein: trứng, thịt đỏ, thịt trắng, nhưng phần lớn đều là đồ luộc.
Những món đó ăn một hai bữa thì còn được, nhưng ăn lâu dài thì đúng là không có ý nghĩa gì cả.
Lúc còn tiền, Châu Chi Mai thường ra nhà hàng Trung Quốc ăn, cứ chỗ nào ngon là cô đến, giá cả không thành vấn đề.
Sau này khi hết tiền, cô đành tự học nấu ăn, chỉ cần một đĩa trứng xào cà chua là có thể ăn với một bát cơm trắng. Có lần, cô thử nấu món xào nhiều dầu mỡ, kết quả tuy thành công nhưng cũng thành công luôn trong việc khiến chuông báo cháy kêu lên inh ỏi. Cô bị phạt một khoản tiền không nhỏ, khiến cuộc sống vốn đã eo hẹp càng thêm túng thiếu.
Biệt thự này không chỉ có tủ lạnh đầy ắp thực phẩm tươi ngon, mà còn không cần lo lắng về việc khói bếp quá nhiều làm ảnh hưởng đến hệ thống báo cháy.
Vừa hay hôm nay, Châu Chi Mai đã học cách gói sủi cảo và bánh bao từ mấy người bạn Đông Bắc, còn đứng bên cạnh một nhóm người Quảng Đông quan sát cách nấu món Quảng. Bây giờ cô đang rất hào hứng, xắn tay áo, đeo tạp dề, bắt đầu chọn nguyên liệu.
Bắp cải xé tay, tôm hấp dầu, sườn non hấp tỏi bằng nồi cơm điện, canh rong biển trứng. Đối với một người yêu ăn uống như cô, không bao giờ lo thiếu thực đơn trong đầu.
Xét đến việc trời đã khuya, Châu Chi Mai bắt đầu làm đồng thời cả hai bên, trước tiên chần sườn qua nước sôi, thêm gia vị rồi bỏ vào nồi cơm điện hầm nhừ. Sau đó bắt đầu lấy chỉ tôm, chuẩn bị chảo dầu. Tiếp đến là món bắp cải, sở trường của cô, không chỉ bắt cơm mà còn giàu dinh dưỡng, ai cũng có thể làm được. Món cuối cùng là canh rong biển trứng, thậm chí còn không dùng đến một giọt dầu, chỉ cần đun sôi nước, cho rong biển và trứng đánh tan vào là xong.
Châu Chi Mai làm rất nhanh nhẹn, chỉ mất hơn bốn mươi phút đã hoàn thành ba món một canh, bày biện đẹp mắt, hương thơm quyến rũ.
Nếu đặt mâm cơm này trước mặt mấy du học sinh Trung Quốc, đảm bảo họ sẽ thèm đến chết.
Cô đầy tự hào, lấy điện thoại ra định chụp ảnh, nhưng bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Khoan đã.
Món ăn thì hoàn hảo, nhưng cơm trắng đâu?
Châu Chi Mai đứng cạnh quầy bếp, đấm ngực dậm chân. Cái đầu óc chết tiệt này sao lại quên nấu cơm chứ!
Không có cơm trắng, những món cô nấu coi như mất đi linh hồn.
Lúc Heveto tắm xong, mặc áo choàng đi xuống, anh đã thấy Châu Chi Mai với vẻ mặt thất vọng, ủ rũ cúi đầu.
Mái tóc dài vướng víu của cô được buộc gọn, mặc tạp dề, chân trần đi qua đi lại trên sàn gạch men lạnh lẽo.
“Chuyện gì vậy?”
Nghe giọng Heveto, Châu Chi Mai quay đầu lại, đôi mắt cô sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, chạy ngay về phía anh.
“Phải làm sao đây? Em quên nấu cơm cho anh rồi!”
Châu Chi Mai ngẩng đầu nhìn Heveto, với chiều cao của anh, hầu hết thời gian cô đều phải đứng như thế này để nói chuyện với anh.
Còn chưa kịp nói hết câu, Heveto đã dùng một tay ôm eo cô, nhấc bổng cô lên, khiến hai người đối diện nhau.
Người đàn ông vừa tắm xong, trên người phảng phất hương thơm thoang thoảng của gỗ và thảo mộc, nhìn còn hấp dẫn hơn cả đồ ăn trên bàn.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở mát lạnh của Heveto phả nhẹ lên mặt cô: “Bonnie, còn nhớ hình phạt em phải nhận không?”
Tim Châu Chi Mai như lỡ một nhịp.
Không phải chứ, tên quỷ ngoại quốc này sao lại nhớ dai như vậy? Chuyện từ đời tám hoánh rồi mà vẫn nhớ mãi sao?
Cô nói mình đã quên, nhưng Heveto lại không ngại giúp cô nhớ lại.
“Khoan đã!” Châu Chi Mai vội vàng lật ngược tình thế, “Hôm đó em đã mặc suốt cả ngày rồi đấy nhé! Là anh tự cho em leo cây để đi công tác ở Trung Quốc, anh có bằng chứng nào chứng minh em không mặc không? Còn nữa, anh đừng quên, anh vẫn còn nợ em một yêu cầu đấy!”
Heveto nheo mắt lại: “Bonnie, em giỏi lên rồi đấy.”
“Đó là sự thật mà.” Châu Chi Mai vùng khỏi người anh, kéo tay anh đi về phía bàn ăn: “Bây giờ em chỉ có một yêu cầu, đó là anh phải ăn tối đàng hoàng. Giờ đã chín giờ rồi, anh không sợ đói đến đau dạ dày à?”
Heveto lắng nghe giọng nói ríu rít của Châu Chi Mai, hương thơm của thức ăn từ phòng ăn lan tỏa trong không gian.
Từ nhỏ đến lớn, anh trưởng thành trong một căn biệt thự lạnh lẽo, chưa từng cảm nhận được hơi ấm của một gia đình. Những thứ gọi là “nhà”, “hơi thở cuộc sống”, “bến cảng bình yên giúp con người quên đi mọi mệt mỏi” – những mô tả đầy lãng mạn trong những tiểu thuyết nổi tiếng, đối với anh mà nói chỉ là những lời văn hoa sáo rỗng, không có giá trị trải nghiệm.
Anh chưa bao giờ cảm nhận được, cũng chưa từng nghĩ mình cần phải trải nghiệm điều đó.
Châu Chi Mai ấn anh ngồi xuống ghế, đặt trước mặt anh một đĩa thức ăn và dao nĩa: “Dù bận rộn thế nào cũng không được quên ăn. Con người là sắt, cơm là thép, có sức khỏe mới là quan trọng nhất. Mà cái tên John này cũng thật là, sao lại không lo cho anh có gì để ăn chứ?”
Thấy Heveto vẫn không động đũa, Châu Chi Mai quyết định tự mình ra tay, dùng nĩa xiên một miếng sườn, đưa lên sát môi anh.
“Em đang quan tâm anh à?” Heveto mặt không chút biểu cảm, nếu ai không biết, chắc sẽ nghĩ anh đang thẩm vấn một phạm nhân.
Nhìn gương mặt anh với biểu cảm lạnh lùng như sắp nuốt chửng người khác, Châu Chi Mai lặng lẽ đặt nĩa xuống, còn đang suy nghĩ xem nên nói gì để phá tan bầu không khí này thì đột nhiên, một cánh tay vòng qua gáy cô, kéo cô vào lòng anh.
Đồng thời, đôi môi cô bị chiếm đoạt.
Căn biệt thự rộng lớn, dù chỉ có hai người, nhưng không gian như trở nên nóng bỏng.
Nụ hôn quá mạnh mẽ khiến Châu Chi Mai không thể thở nổi. Cô chợt nhớ đến lời Heveto từng nói, nếu không chịu nổi thì cứ cắn anh. Vì thế cô cố tình cắn mạnh vào môi dưới của anh.
Hương vị tanh nồng của máu lan tỏa giữa môi răng.
Tim Châu Chi Mai thắt lại, cô ngập ngừng hỏi: “Em… có làm anh đau không?”
Ngón tay thô ráp của Heveto nhẹ nhàng lướt trên cổ cô, lòng bàn tay anh khẽ siết lấy cần cổ nhỏ nhắn của cô, như thể có thể bẻ gãy nó chỉ trong nháy mắt.
Nhưng điều mà Châu Chi Mai không biết là, Heveto đang cảm nhận nhịp đập của động mạch trên cổ cô.
Nhịp đập ấy khiến anh cảm thấy mọi thứ trước mắt là chân thực, là sống động.