Châu Chi Mai không để Heveto đút đồ ăn, cô không thể không thấy rằng tay anh cũng bị thương. Thậm chí, so với vết thương ngoài da của cô, vết thương trên tay anh trông còn đáng sợ hơn nhiều.
Cô cố gắng rời khỏi người Heveto, trong ánh nhìn sắc lạnh như dao của anh, cô tự mình ngồi xuống vị trí xa nhất, lặng lẽ cúi đầu ăn.
Tầng một của biệt thự có hai phòng ăn, phòng ăn này tương đối nhỏ, chỉ có một bàn tròn, khoảng cách xa nhất trên bàn tròn chính là vị trí đối diện. Dù vậy, không thể tránh khỏi, mỗi lần cô ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt ẩm ướt u ám của anh.
Đôi mắt xanh như đại dương của Heveto dường như muốn nhấn chìm Châu Chi Mai, từng đợt sóng lớn cuộn trào rửa qua cơ thể cô, từ đầu đến chân. Dù cách nhau một chiếc bàn, nhưng Châu Chi Mai vẫn cảm nhận rõ ràng Heveto đang dùng ánh mắt ve vuốt làn da của cô.
May mắn thay, sự xuất hiện của bác sĩ Hansen đã tạm thời làm gián đoạn ánh nhìn của Heveto.
Bác sĩ Hansen mang theo một túi thuốc, thở hổn hển bước vào phòng ăn. Có vẻ ông ta đã quen thuộc nơi đây, trước tiên chào hỏi Châu Chi Mai: “Chào cô Bunny nhỏ, giờ này ăn tối hay ăn khuya đây?”
Cũng chưa muộn lắm, mới mười giờ tối.
“Cả hai đều đúng.” Châu Chi Mai chẳng để tâm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, đối mặt với bác sĩ Hansen cô vẫn nở nụ cười, khác hoàn toàn với vẻ mặt khi đối diện với Heveto.
“Ồ, thịnh soạn quá nhỉ?”
“Thử một miếng nhé?” Châu Chi Mai ngọt ngào mời: “Bánh xoài ngon lắm.”
Hansen mỉm cười lắc đầu, ông cởi bỏ chiếc áo khoác dày dặn, vuốt lại mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu, hàn huyên với Châu Chi Mai đôi câu, rồi cuối cùng cũng chú ý tới Heveto, kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu ra nông nỗi này?”
Ra nông nỗi gì?
Dưới ánh đèn vàng cam, Heveto với vẻ ngoài lôi thôi ngồi tựa vào ghế, một tay uể oải đặt lên bàn ăn. Chiếc áo sơ mi đen cổ mở rộng, để lộ cổ và chút cơ ngực rắn chắc, vừa uể oải vừa quyến rũ. Đôi mắt đỏ ngầu chìm trong các đường nét sắc sảo, không quá nổi bật, nhưng trên mặt là những vệt râu lởm chởm, tóc mái rối rũ xuống trán khiến khuôn mặt trong ánh sáng này trông nửa sáng nửa tối.
Trông giống như một thượng tướng thất trận bị bắt làm tù binh, cả người vẫn đầy kiêu ngạo và áp đảo, những thời huy hoàng đã qua.
Bây giờ anh chỉ còn một vẻ ngoài uy phong, thực ra đã sứt mẻ tơi tả, ngay cả chó hoang đi ngang cũng có thể sủa vào anh.
Nghe lời của Hansen, Châu Chi Mai theo phản xạ ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô liền cúi đầu tiếp tục ăn, coi anh như không khí.
Hansen hỏi Heveto: “John nói tay anh sắp hỏng rồi? Sao lại thế? Ai làm anh bị thương?”
Phòng ăn chìm vào im lặng, không có câu trả lời. Không còn cách nào, ông đành đeo găng tay y tế dùng một lần, bắt đầu kiểm tra tay Heveto.
Có vẻ vết thương ở tay trái khá nghiêm trọng, còn tay phải thì không sao.
Hansen cau mày, với chuyên môn của ông, rất nhanh nhận ra đây là do chính anh tự làm.
Ông luôn rõ tình trạng sức khỏe của Heveto, người đàn ông này khỏe mạnh như một con bò Tây Tạng hoang dại. Nhưng ông cũng biết rõ tình trạng tâm lý của Heveto lại cực kỳ đáng lo, giờ đây đã có xu hướng tự làm hại bản thân.
“Vết cắt ở lòng bàn tay trái này đã gần hai cm, lại còn sâu thế này, cần phải khâu lại ngay.”
Heveto chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Hansen vừa kiểm tra tay anh, vừa thở dài nhăn mặt: “Heveto, sắp Giáng sinh rồi, anh có thể để người khác bớt lo lắng một chút không? Đêm hôm tôi lái xe gần 30 cây số đến chỗ hoang vắng này, tôi còn sợ trên đường bị cướp nữa.”
Heveto nheo mắt, tựa vào ghế ăn, thần sắc nhạt nhẽo: “Tôi bảo ông đến sao?”
“Ok, coi như tôi rảnh rỗi, tự chuốc khổ. Được chưa?” Hansen nói, không quên châm chọc, “Đáng lẽ cứ để tay anh nhiễm trùng, hoại tử toàn bộ, cuối cùng phải chặt tay.”
Hai từ “chặt tay” lập tức gợi lên trong đầu Châu Chi Mai một hình ảnh kinh khủng. Cô không quên vị trợ lý bị chặt tay kia, chỉ là luôn không muốn nghĩ đến.
Giờ đây mà nói, người có thể làm ra những việc như vậy, ngoài Heveto còn ai khác?
Châu Chi Mai cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, cầm cốc nước uống một ngụm.
Hansen nói: “Nói trước nhé, tôi không mang thuốc tê đâu.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Châu Chi Mai vừa ngước lên đã thấy vết thương rùng rợn trên lòng bàn tay Heveto. Cô thực sự không biết anh làm cách nào để bị thương như vậy, trông như vết cắt của một vật sắc nhọn, sâu nông không đều, nhìn qua đã thấy đáng sợ.
Vết thương trên mu bàn tay anh cô còn nhớ rất rõ, hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Hansen đầu tiên làm sạch vết thương, quá trình này chẳng khác mấy so với lúc Heveto xử lý vết thương cho Châu Chi Mai trước đó. Có điều, suốt cả quá trình, Heveto không hề nhíu mày, như thể những vết thương đó chẳng phải trên tay anh.
Châu Chi Mai chỉ nhìn qua cũng thấy rùng mình, chẳng lẽ anh không biết đau sao? Thậm chí còn không dùng thuốc tê, cứ thế khâu luôn?
Nhìn Hansen lấy kim chỉ y tế từ hộp dụng cụ ra, Châu Chi Mai đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại.” Ánh mắt bình tĩnh của Heveto lại nổi lên cơn sóng, dán chặt vào Châu Chi Mai.
Châu Chi Mai chẳng buồn để ý đến anh, nhưng muốn lên lầu thì không thể không đi ngang qua anh. Thật ra, bữa ăn này cô cũng chẳng thoải mái chút nào, bởi cô luôn cảm thấy mình bị ánh mắt nặng trĩu của anh theo dõi.
Anh đâu có để cô ăn uống gì, anh chỉ muốn nuốt trọn cô thôi.
Heveto nắm lấy cổ tay Châu Chi Mai, khiến Hansen bên cạnh hét lên: “Chúa ơi! Tôi vừa sát trùng xong! Không thể ngồi yên một chút à!”
Châu Chi Mai cũng giật mình trước cảm giác ướt át dính dáp trên cổ tay mình.
Cô bất giác nhìn anh, không thể tưởng tượng được việc này đau đớn đến mức nào. Đồng thời, cảm giác buồn nôn vừa được cô kìm nén lại trào lên. Trong đầu cô lóe lên hình ảnh bàn tay bị chặt đứt, máu chảy đầm đìa.
Thế nhưng Heveto vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên: “Đi đâu vậy?”
“Tôi có thể đi đâu?” Châu Chi Mai tự giễu, “Anh không cho tôi ra ngoài đúng không? Tôi chỉ có thể về phòng thôi.”
“Ngồi xuống đây.” Heveto dùng thái độ cứng rắn kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hiếm khi Hansen xen vào, lại còn khuyên nhủ Châu Chi Mai: “Bunny nhỏ, cô đừng so đo với anh ta, để tôi xử lý hết vết thương này đã.”
Nể mặt Hansen, Châu Chi Mai ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng cô không ngờ rằng, càng lúc cô càng nhíu mày theo động tác xử lý vết thương của Hansen.
Hoàn toàn là kiểu “sợ nhưng vẫn cứ xem”, giống như cô thích xem phim kinh dị, mặc dù sợ đến chết đi sống lại, nhưng vẫn không cưỡng lại được. Mỗi lần xem những cảnh ghê rợn đẫm máu, cô lại kéo chăn che kín người mình, như thể đó là lớp bảo vệ vững chắc của mình.
Hansen xử lý vết thương rất nhanh, đối mặt với những vết thương đáng sợ ấy mà không chớp mắt, cầm kim chỉ chuẩn bị khâu cho Heveto.
Châu Chi Mai cuối cùng cũng không dám nhìn tiếp nữa, quay mặt sang hướng khác.
Rất nhanh sau đó, Hansen xử lý xong, nhắc nhở Heveto: “Nếu anh không muốn tay mình bị tàn phế, tốt nhất hãy nghỉ ngơi tử tế.”
Heveto tất nhiên chẳng thèm nghe Hansen lải nhải, chỉ bảo ông bác sĩ lắm lời này kiểm tra vết thương trên tay Châu Chi Mai.
“Các người đang chơi trò tình yêu ngược sao? Tự nhiên lại làm tổn thương nhau thế này?” Hansen nhìn hai người với vẻ không thể hiểu nổi, rồi quay sang kiểm tra tay Châu Chi Mai, vừa nhìn vừa gật gù: “Không tệ, vết thương này xử lý khá chuyên nghiệp.”
Hansen cười nói với Heveto: “Cậu học lén tay nghề của tôi phải không? Nhớ trả tiền học phí đấy, tôi tính học phí cao lắm.”
Heveto dường như mất hết kiên nhẫn: “Tốt nhất bây giờ ông khâu luôn cái miệng lải nhải của mình lại đi.”
Hansen cố tình châm chọc Heveto: “Cậu giỏi thế sao không tự khâu vết thương trên tay mình luôn đi?”
Nói xong liền nấp sang phía Châu Chi Mai, than phiền: “Bunny nhỏ, cô xem cậu ta đi, cứ tự cao tự đại cái gì không biết.”
Châu Chi Mai không nhìn Heveto lấy một cái, chỉ nói với Hansen: “Giáng sinh sắp đến rồi, chúc chú Giáng sinh vui vẻ. Tôi chuẩn bị quà cho chú, cảm ơn chú đã chăm sóc tôi trong thời gian vừa qua.”
Thực ra không chỉ riêng Hansen, Châu Chi Mai cũng chuẩn bị quà Giáng sinh cho tất cả mọi người trước khi rời đi, kể cả phần quà của Heveto. Nhưng giờ cô quyết định vứt quà của Heveto đi, chẳng cho anh bất kỳ thứ gì.
“Trời ơi, cô chu đáo quá!” Hansen nhận quà, cười đến híp cả mắt.
“Đó là điều nên làm thôi.”
“Cô cũng vậy, Giáng sinh vui vẻ, nhớ chú ý giữ gìn vết thương nhé.”
Hansen rời đi, trong phòng ăn như đông lại một lớp sương lạnh, sự im lặng lập tức kéo đến cùng cảm giác lạnh lẽo.
Châu Chi Mai không mặc nhiều, biệt thự vốn có hệ thống sưởi, thêm nữa vừa ăn xong nên cơ thể cô vẫn đang nóng hổi. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn rời khỏi không gian chung với Heveto, hoàn toàn vì vừa nhìn thấy anh cô đã thấy phiền, thấy bực, như có ngọn lửa vô lý bùng lên trong lòng.
Dự đoán trước được, vừa chuẩn bị rời đi, Châu Chi Mai liền bị Heveto ngăn lại.
Châu Chi Mai biết có làm gì cũng vô ích, nên cô không vùng vẫy nữa. Cô chẳng nói gì, chỉ nhìn Heveto với ánh mắt lạnh lùng.
Cô với dáng vẻ đẹp đẽ nhưng không còn sức sống, trông chẳng khác gì một bông hoa giả rực rỡ.
Heveto đặt lên bàn một chiếc điện thoại màu hồng, đẩy về phía Châu Chi Mai.
Đó là chiếc điện thoại cô đã để lại trong nhà vệ sinh bệnh viện trước khi bỏ trốn, giờ đây lại được đưa đến trước mặt cô, lành lặn như cũ.
“Sao vậy? Anh lại muốn nghe lén tôi à?” Châu Chi Mai không thèm giả vờ nữa, cô quyết định nói thẳng, không định cho Heveto một chút sắc mặt tốt nào, dù sao cũng đã đến mức cá chết lưới rách rồi.
Heveto nghiến răng: “Chiếc điện thoại này chỉ có hệ thống định vị, không có hệ thống nghe lén.”
“Thật sao?” Châu Chi Mai nhếch môi cười, nụ cười của cô như một đoá hoa ăn thịt người, “Vậy trước đây đúng là anh đã nghe lén tôi rồi?”
Heveto nheo mắt, trong ánh mắt mệt mỏi như có chút chột dạ.
Anh biết cô đang chơi đòn tâm lý, nhưng không quan tâm.
Ít nhất cô vẫn nhìn anh, nói chuyện với anh, vậy thì cô làm gì cũng được.
Châu Chi Mai khẽ cười lạnh: “Chiếc điện thoại này, anh giữ lại mà dùng đi.”
“Bonnie, đừng thách thức giới hạn của anh.” Giọng Heveto lạnh lùng và thẳng thắn, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng anh.
Châu Chi Mai né tránh sự gần gũi của anh, trong mắt chỉ có sự kháng cự và ghét bỏ: “Đừng chạm vào tôi!”
Cô mỉm cười với người khác, nhưng lại ghét phải đối mặt với anh.
Cô đích thân tặng quà cho người ta, nhưng không cho anh chạm vào mình.
“Đừng chạm vào em? Nhưng anh lại muốn em hôn anh ngay bây giờ đấy.” Heveto mạnh mẽ tiến gần, những sợi râu ngắn cọ vào làn da mịn màng của cô, cô né tránh hết lần này đến lần khác.
Trước đây, chẳng phải em rất thích râu của anh sao?
Sao bây giờ lại trốn tránh?
Trong lúc giằng co, dây áo ngủ trên vai Châu Chi Mai trượt xuống, khiến phần mềm mại của cô áp lên cơ ngực rắn chắc của Heveto.
Hơi thở vốn nặng nề của Heveto càng thêm dồn dập, anh cúi đầu xuống ngậm lấy phần căng mọng của cô, dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ. Vị ngọt ngào như xua tan cơn tức giận trong người anh, chỉ còn lại trái tim đang run rẩy mềm mại.
Anh biết rõ, cô luôn không chịu nổi những nụ hôn sâu của anh, lần nào cũng trở nên ướt át.
Anh có rất nhiều cách làm cô còn ướt, điều này chẳng phải chứng tỏ cô thực sự không thể chống lại anh sao?
Em xem đấy, da em bắt đầu nóng lên, nhịp tim em dần nhanh hơn, cơ thể em đang vì anh mà động tình.
Em đang thở gấp, em thích những nụ hôn và sự vu.ốt ve của anh, đúng không?
Châu Chi Mai thở gấp, cố tránh né, nghiến răng đưa tay đẩy Heveto ra.
“Đừng chạm vào tôi! Anh làm tôi thấy ghê tởm!”
“Ghê tởm?” Từ đó như một mũi nhọn đâm vào lòng Heveto, anh dùng tay xoay mặt cô lại, ép cô đối mặt với mình.
Những món ăn còn lại trên bàn bị gạt sang một bên, Heveto giữ chặt Châu Chi Mai trên bàn ăn, cúi xuống tiếp tục m.ơn tr.ớn làn da yếu đuối của cô.
Từ động mạch chính đến phần da mềm mại run rẩy, một tay anh bao phủ bên này, bên kia anh dùng môi chăm sóc, phát ra những tiếng chụt chụt nhẹ nhàng.
Châu Chi Mai càng chống cự về tâm lý, cơ thể lại chẳng biết xấu hổ mà bắt đầu phản ứng, làm cô càng thêm xấu hổ và tức giận.
Trong lúc vội vã, Châu Chi Mai giơ tay lên tát mạnh vào mặt Heveto.
“Bốp” một tiếng vang lên trong không gian phòng ăn.
Cô giờ đã khá quen tay, lần này đánh khá chuẩn và biết tiết chế lực, để không làm đau lòng bàn tay của chính mình.
“Em đánh anh quen tay rồi phải không?” Heveto giữ chặt cổ tay Châu Chi Mai, xác nhận rằng cô không dùng tay bị thương để đánh anh.
“Đúng thế, là anh tự chuốc lấy!”
Một tay bị giữ lại, Châu Chi Mai giơ nốt tay còn lại, trên đó vẫn còn dán băng chống thấm nước. Cô định tát thêm lần nữa, nhưng anh bất ngờ buông tay ra.
Có người so độ nhẫn tâm, có người đấu trí.
Heveto rõ ràng là kẻ bại trận dưới tay Châu Chi Mai, thua đến thảm hại. Nhìn qua thì có vẻ như anh đang trói buộc cô, nhưng thật ra chính cô mới là người đang xiềng xích trái tim anh.
Không phải anh không muốn thừa nhận, mà là không muốn buông tay.
Dù Châu Chi Mai có nói tất cả chỉ là giả dối thì với Heveto, nụ cười của cô là thật, sự mềm mại trên người cô là thật, hơi ấm trong hơi thở của cô là thật, nhịp đập trái tim cô là thật.
Khi hôn nhau, rõ ràng cô đã động tình; khi anh hoàn toàn hòa vào cô, rõ ràng cô đã quyến rũ đến mê hồn, hai mắt long lanh đỏ ửng, cả người run rẩy.
Cô yếu ớt đến mức chỉ biết bất lực cắn lấy vai anh, vùi mình hoàn toàn vào lòng anh, hai người như hòa thành một, không còn ranh giới.
Heveto không quan tâm Châu Chi Mai có muốn hay không, cũng không bận tâm cô đang tính toán điều gì trong đầu.
Anh chỉ cần cô ở bên anh, thế là đủ.
Cảm nhận được sự lơi lỏng từ Heveto, Châu Chi Mai lập tức nhảy xuống khỏi người anh, cao ngạo hét lên: “Đồ đàn ông thối! Đồ điên!”
Nói xong, cô vội chỉnh lại quần áo lộn xộn rồi chạy ra ngoài.
Cô không có hướng đi hay đích đến nào, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, tránh xa Heveto.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hai vệ sĩ đã chắn đường cô.
Phía trước là hai gã vệ sĩ cao to, phía sau là Heveto chậm rãi tiến đến.
“Em lại định chạy đi đâu?”
Châu Chi Mai giống như một con bướm mắc kẹt trong lưới, không cách nào vỗ cánh thoát thân, chỉ còn lại tàn tích nằm rải rác trên mặt đất. Cô bất lực ngã quỵ xuống, ôm lấy đôi chân mình, co người thành một khối nhỏ xíu.
Với khí thế áp đảo, Heveto cúi xuống, bế thốc cô lên: “Em không phải muốn ra ngoài sao? Được, anh sẽ đưa em đi nghỉ mát bên bờ biển.”
“Tôi không muốn!”
“Lại không muốn à?” Heveto dùng tay phải nhẹ nhàng vu.ốt ve gò má Châu Chi Mai, “Em có biết không? Ở đó có một tòa lâu đài cổ trăm năm tuổi. Lâu đài nằm ngay sát bờ biển, phía sau là vách đá và sóng biển. Nếu em muốn trốn thoát, chỉ cần mở cửa ra là sẽ rơi xuống biển ngay.”