historybs.com - Đọc truyện online

Chương 44: Chương 44

“Anh đừng động vào tôi!”

Cả người Châu Chi Mai vẫn đang run lên, không rõ là cô đang sợ điều gì, cô lại chứng kiến được mặt âm u của Heveto một lần nữa.

Hắn đúng là một kẻ điên tự cao tự đại.

Rốt cuộc anh đã chịu kích thích gì mà lại xúi giục cô phạm tội? Bảo cô dùng dao găm để làm hại người khác? Đây là chuyện con người có thể làm ra sao?

Châu Chi Mai nghi ngờ rằng nếu còn ở bên anh thêm một giây nào nữa, có lẽ cô cũng sẽ phát điên mất!

Dù cô có mạnh mẽ đến đâu, vào lúc này vẫn cần thời gian để trấn tĩnh.

Cô vốn được nuôi dưỡng trong môi trường êm đềm từ nhỏ, lớn lên trên mảnh đất Trung Quốc yên bình. Đừng nói đến phạm tội, ngay cả một tên trộm cô cũng chưa từng thấy qua.

Tất cả những điều này đã vượt quá tầm hiểu biết của cô, khiến cô phải thay đổi cách nhìn nhận về thế giới.

Thực tế, suốt những năm qua, cô không ngừng phá bỏ những quan niệm cũ và xây dựng lại cách nhìn của mình. Từ lúc hoảng sợ khi thấy kẻ nghiện trên phố, đến giờ cô đã biết cách tránh xa từ xa. Mỗi khi nghĩ rằng thế giới này đã đen tối đến mức không thể cứu vãn, thì lại có những chuyện càng vượt xa nhận thức của cô xảy ra.

Một đóa hoa bị mang ra khỏi nhà kính, nếu muốn tồn tại thì phải học cách chống chọi với gió mưa. Nếu ngay cả điều này cô cũng không thể vượt qua, có lẽ cô đã chết cả nghìn lần trên những con phố của nước M.

Thật phiền phức, quá mức phiền phức.

Không thể chạy thoát, lại còn bị còng tay, bị ép buộc đối mặt với một kẻ điên.

Nhưng Heveto vẫn không buông tha, chẳng hề quan tâm cô có muốn chấp nhận hay không. Anh quỳ một chân trước mặt cô, một tay giữ lấy cổ chân cô.

Heveto vẫn cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của Châu Chi Mai.

Trong mắt anh, cô thực sự quá nhát gan.

Trước đây không dám chạm vào súng, giờ đến cả dao cũng không dám cầm. Vậy thì anh còn có thể đưa cho cô thứ gì để tự vệ đây?

Với tính cách yếu đuối này, nếu gặp nguy hiểm thực sự, cô phải làm sao để bảo vệ bản thân?

Nếu có kẻ bắt cóc cô, liệu cô có sợ hãi đến mức chỉ biết co rúm một chỗ, thậm chí không dám cầu cứu?

Nếu có kẻ muốn hành hạ cô, cô có thể chịu đựng được không?

Nếu như…

Heveto không dám tưởng tượng hậu quả có thể xảy ra. Anh chỉ biết rằng, một phép thử nhỏ như vậy đã đủ khiến cô kinh hoàng.

“Sợ rồi sao?” Anh khẽ cất giọng vỗ về, nụ hôn ướt át m.ơn tr.ớn da thịt cô, dần đi lên trên.

“Đừng chạm vào tôi!”

Châu Chi Mai giãy giụa dùng hai chân đá, thậm chí còn đá lên mặt Heveto. Nhưng anh không hề để tâm đến việc mình bị cô đá, thậm chí còn áp lòng bàn chân cô lên má. cúi đầu hôn lên ngón chân cô.

Vào giây phút anh ngậm lấy da thịt cô, cả người Châu Chi Mai run lên, đầu óc trống rỗng.

Cô không dám tin nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, anh đang làm gì vậy?

Heveto cong môi, dùng đầu lưỡi tiếp tục li.ếm, kích thích đến mức khiến cả người Châu Chi Mai đều ửng đỏ. Anh nhìn thấy rõ được sự sợ hãi nơi đáy mắt cô dần được thay thế, ít nhất cô không còn sợ như ban nãy nữa.

Rất tốt, quả thật là vật nhỏ không chịu được trước cám dỗ, chỉ động tác nhỏ vậy thôi đã khiến cô phân tâm rồi.

Nụ hôn ướt át của Hẹveto không dừng lại ở đây, anh quỳ trên sàn nhà, từ gót chân cô dần hôn dần lên trên.

Mặc cho Châu Chi Mai có giãy dụa ra sao, nhưng hơi thở cô ngày càng gấp gáp, nhịp thở không chịu khống chế, đại não không còn dung lượng để nghĩ đến những chuyện đáng sợ vừa rồi.

Cô ôm lấy châm mình, vậy anh sẽ cẩn thận đặt chân cô lên vai anh.

Dù cho cô không bằng lòng, đôi chân đạp mạnh lên ngực anh, mắng anh là đồ điên rồi tát anh một cái. Tất cả điều này đều không quan trọng, quan trọng là sự chú ý của cô đã thay đổi.

Chiếc váy trượt lên eo, Heveto đã nhìn thấy dịch lỏng sớm đã tuôn trào.

Heveto chân thành quỳ trước mặt cô, sinh mạng của anh cũng ở ngay phía dưới cô.

Anh dùng miệng m.ơn tr.ớn, dùng môi khẽ m.út, dùng lưỡi trêu chọc làn da mẫn cảm của người phụ nữ.

Anh cảm nhận được sự run rẩy của đôi chân cô, cô bắt đầu thả lỏng, từ từ bước vào trạng thái dễ chịu.

Như mọi khi, anh sẽ khiến cô sướng đến tận trời, để cô quên hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Anh chỉ để cô nhớ đến niềm vui hiện tại.

Châu Chi Mai ngả người nằm trên tấm thảm lông mềm mại, nhìn lên chiếc đèn pha lê treo trên cao. Cô đã mất hết sức để chống cự, ngẩng đầu lên, đường cong mượt mà của cổ cô trong ánh sáng lấp lánh toả ra một lớp ánh sáng long lanh.

Tiếng li.ếm m.út khe khẽ vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, Châu Chi Mai cảm thấy như mình biến thành một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng bay trong không trung, nhưng mỗi khi anh nhẹ nhàng và dịu dàng, cô lại cảm thấy mình lại bồng bềnh một lần nữa.

Cô có nên cảm thấy xấu hổ vì điều này không?

Cô có nên kiềm chế bản năng của mình không?

Cuối cùng, chiếc lông vũ ấy đã hoàn toàn ướt đẫm, rơi nặng nề xuống đất.

Châu Chi Mai nhắm mắt lại, tất cả các giác quan của cô tụ lại rồi bùng nổ, cô không còn sức để nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Heveto vẫn tiếp tục nụ hôn của mình, tiến lên trên, cố gắng phủ lên môi cô, nhưng cô đã nghiêng đầu tránh đi.

Cô chặt chẽ cắn môi, nghiến chặt răng, nhắm mắt lại.

“Ngoan, mở mắt ra.” Heveto nhẹ nhàng vu.ốt ve môi Châu Chi Mai bằng ngón tay ướt đẫm.

Châu Chi Mai như thể đã chết, không động đậy chút nào.

Heveto cúi người ôm cô dậy, hôn lên mí mắt cô: “Em giận rồi à?”

Giận sao?

Châu Chi Mai không biết mình đang có cảm xúc gì, cô thậm chí không cảm nhận được cảm xúc của mình.

Cuối cùng, Heveto đã làm như Châu Chi Mai mong muốn, anh dễ dàng lấy được chiếc chìa khóa mà cô không với tới lúc trước, nhặt lên và đặt vào lòng bàn tay cô.

Châu Chi Mai mở mắt, nhìn vào đôi mắt Heveto, trong ánh mắt anh là một lớp lạnh lẽo lạ thường. Cô theo bản năng nhanh chóng cầm lấy chìa khóa mở còng tay mình.

“Cạch” một tiếng, chiếc còng trên tay cô được mở ra.

Sau đó, cô làm theo những gì mình đã tưởng tượng trước đó, xoay tay Heveto ra sau lưng anh.

Heveto không phản kháng, anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt đầy sự thích thú, đôi mắt anh mang theo nụ cười kỳ lạ. Gương mặt anh từ bỏ vẻ lạnh lùng đáng sợ, thay vào đó là một cơn sóng khao khát mạnh mẽ.

“Bunny, em muốn làm gì?”

Châu Chi Mai dùng hành động để trả lời anh.

Chẳng bao lâu sau, chiếc còng tay đã được khóa vào hai tay của Heveto. Làm xong những gì cần làm, cô đi đến bên cửa sổ, quyết đoán ném chiếc chìa khóa ra ngoài, âm thanh sóng vỗ theo sau khiến nó biến mất không dấu vết.

Châu Chi Mai quay lại, nghiến chặt răng nhìn người trước mặt.

Dù đối diện với vóc dáng cao lớn của Heveto, cơ thể cô vẫn không thể kiểm soát được sự run rẩy, nhưng cô cố gắng ép bản thân nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

Cô chỉ muốn anh bị trói buộc, để cô không bị trói buộc.

Cô tưởng Heveto sẽ phản kháng, nhưng anh lại đột nhiên quỳ xuống ngay trước mặt cô, quỳ trên nền đất.

Chất vải của chiếc quần thể thao đen bó sát vào bắp đùi săn chắc, đôi tay anh bị còng sau lưng, hai vai mở rộng, ngực căng tràn, vai rộng.

Anh ở trong tư thế khuất phục, nhưng ánh mắt xanh của anh lại chứa đầy khát vọng điều khiển sâu sắc.

Anh lại muốn làm gì?

Đừng làm chuyện điên rồ nữa được không?

“Không muốn tát anh à?” Heveto hơi ngẩng mặt lên, yết hầu nhấp nhô.

Châu Chi Mai nhìn thẳng vào đôi mắt của Heveto.

Bây giờ tay anh đã bị trói, anh buộc phải để cô điều khiển.

Đúng vậy, cô thực sự muốn tát anh một cái để anh tỉnh lại.

Heveto vẫn quỳ trên mặt đất, hơi nhướn mày, ánh mắt trong đôi mắt anh lóe lên vẻ khiêu khích.

“Bốp” một tiếng, cô cuối cùng vẫn giơ tay lên và tát mạnh vào mặt anh.

Chẳng bao lâu sau, một vết đỏ in rõ trên mặt Heveto, anh nghiêng mặt sang một bên, đầu lưỡi nhẹ nhàng li.ếm má.

Cảm giác đau đớn như một liều adrenaline mới mẻ, khiến máu anh sôi lên, cảm giác khoái trá làm da đầu anh tê dại.

Heveto từ từ quay lại nhìn Châu Chi Mai, khóe môi anh nhếch lên.

“Em thấy thoải mái chưa?”

Châu Chi Mai không biết mình là đang giải tỏa cơn tức giận hay chỉ đang xả ra cảm xúc, nhưng ít nhất, bây giờ cô không còn sợ hãi như trước.

Cảm giác như thể vừa thoát khỏi nguy hiểm, cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn Heveto đang quỳ trước mặt mình.

Hơi thở của cô vẫn gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống, mỗi lần hít vào, ánh mắt của Heveto lại lóe sáng trong khoảnh khắc. Anh như một con sói đói, lâu rồi chưa được ăn, chỉ cần một chút máu tanh thôi cũng đủ làm anh phát cuồng.

Châu Chi Mai cảm thấy ghê tởm ánh mắt của Heveto, anh rõ ràng đang quỳ trước mặt cô, tại sao vẫn giữ dáng vẻ tự cao như vậy?

“Vậy nếu tôi không giải tỏa được thì sao?” Châu Chi Mai nâng chân lên, mạnh mẽ đạp lên ngực đầy đặn của Heveto.

Cô muốn giải tỏa, muốn xả hết những cảm xúc nén chặt trong lòng.

Nếu việc dẫm lên Heveto có ích, cô cũng không ngại thử một lần.

Heveto hơi cúi mắt, tham lam nhìn chân Châu Chi Mai. Anh cực kỳ yêu thích đôi chân của cô, làn da trên gan bàn chân mịn màng và mềm mại, màu da trắng nõn có ánh hồng nhạt. Những ngón chân cong cong thật đáng yêu, như những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp khiến anh phải thờ phụng.

Thực ra, từng milimét trên cơ thể cô, từng sợi tóc của cô đều làm anh say đắm.

Cô dẫm lên người anh như vậy chỉ càng khiến anh hưng phấn hơn.

“Em không muốn dẫm lên mặt tôi sao?” Heveto vừa như khiêu khích, vừa như dụ dỗ, khóe môi anh vẫn nở một nụ cười mơ hồ.

Ngay lập tức, Châu Chi Mai như Heveto mong muốn, một chân đạp lên mặt anh.

Chẳng bao lâu sau, Châu Chi Mai nghe thấy hơi thở thấp trầm của Heveto, chân cô đặt trên má anh, làn da nhạy cảm của anh có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của cô.

“Không được li.ếm!” Châu Chi Mai nghiến răng cảnh cáo.

Ánh sáng trong đôi mắt Heveto dường như ngay lập tức bị dập tắt, anh nhìn cô, vẻ mặt như có chút bất lực và cũng có chút vô tội.

Gương mặt anh quá sắc nét và nổi bật, đến mức ngay cả khi bị người khác dẫm lên, vẻ lạnh lùng uy nghi của anh vẫn không hề giảm.

Lòng bàn chân Châu Chi Mai từ từ di chuyển dọc theo khuôn mặt của Heveto, đi qua yết hầu nhô lên, những đường nét rõ ràng của nó in trên ngón chân cô. Ngón chân tiếp tục di chuyển xuống, xốc chiếc cổ áo anh lên, chạm vào chiếc xương quai xanh rõ ràng.

Heveto hạ mắt xuống, khóe môi anh nở ra một nụ cười kỳ lạ, dường như đang tận hưởng hình phạt “khác lạ” mà cô mang lại. Nếu cô cần, anh có thể cung cấp cho cô roi da, nến hoặc những món đồ chơi thú vị khác.

Nhưng điều kiện là, cô phải có đủ can đảm để chơi.

Cô có dám chơi không?

Cô có dám quất roi vào người anh không?

“Bốp” một tiếng, dù không khiến da thịt rách nát, nhưng vẫn sẽ để lại những vết máu chói mắt.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này, máu trong người Heveto đã dồn hết vào một chỗ. Anh bắt đầu căng thẳng, cảm giác như có một thứ gì đó sắp vỡ tung ra.

Châu Chi Mai cảm nhận được yết hầu của Heveto di chuyển, rồi lạnh lùng nói: “Không được nuốt nước bọt! Anh biết mình b.iến th.ái cỡ nào không?”

“Đó có phải là lời khen không?”

“Chỉ có người điên mới nghĩ đó là lời khen.”

Châu Chi Mai đã chán ngấy vẻ mặt tự cao tự đại của Heveto, liền dùng sức đá vào ngực anh, “Đừng có để lộ ra cái vẻ mặt này!”

Heveto hơi nhướn mày, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Vẻ mặt nào? Hử?”

“Biết mà còn hỏi.” Châu Chi Mai nghiến răng nhìn Heveto, mắt cô thoáng thấy phần cơ thể bỗng dưng căng lên của anh, ngay lập tức cô dẫm lên đó, “Anh đang thích thú cái gì vậy?”

Heveto hít vào một hơi, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, như thể đang xả hết khí u ám trong cơ thể, yết hầu lăn lên lăn xuống không thể kiểm soát, giống như bị kích thích bởi một liều thuốc kích tình, không thể dừng lại.

“Đúng, chính là ở đây.” Heveto nhìn Châu Chi Mai, đôi mắt anh đỏ ngầu bởi d.ục v.ọng, “Dẫm mạnh lên đi.”

Nếu đã vậy, cô sẽ không khách sáo nữa.

Châu Chi Mai dùng hai chân dẫm mạnh xuống, không quan tâm đến đau đớn hay sự kh.oái c.ảm của Heveto, cô chỉ biết rằng bây giờ là cô đang kiểm soát cảm xúc của anh.

Cô nhìn anh hổn hển thở, cơ ngực anh nhấp nhô, hơi thở nóng bỏng của anh tràn ra từ đôi môi. Đồng thời, cô cũng cảm nhận được hình dáng và nhiệt độ nóng bỏng dưới chân mình.

Khi cảm xúc của Heveto sắp đạt đến đỉnh điểm, Châu Chi Mai quyết đoán rút chân ra.

Cô ngồi cao trên sofa, nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới chân mình, với vẻ mặt vô hại, cười nhẹ: “Sao thế? Còn muốn vui vẻ sao?”

Heveto ngước mặt lên nhìn cô, trong đôi mắt đầy vẻ không cam lòng như một con thú bị nhốt.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Châu Chi Mai đá mạnh vào cơ ngực của Heveto: “Xin lỗi, tôi không chơi với anh nữa đâu!”

Nói xong, Châu Chi Mai đứng dậy, bỏ lại Heveto đang quỳ dưới đất, chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô không ngờ rằng, người đàn ông bị trói lúc trước đột nhiên thoát khỏi chiếc còng tay.

“Cạch” một tiếng, sợi dây giữa chiếc còng bị Heveto kéo đứt.

Vậy ra, tất cả sự khuất phục và trói buộc lúc nãy chỉ là giả vờ?

Châu Chi Mai sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Heveto đẩy ngã ngược lại lên sofa.

Người đàn ông cao lớn như một bức tường vững chắc, ép Châu Chi Mai xuống dưới thân, hơi thở nặng nề của anh phả vào tai cô, mặc cho cô cố gắng vùng vẫy, cũng không thể lay chuyển anh.

Những ngón tay thô ráp dễ dàng vạch ra dấu hiệu của sự kích tình, Heveto cố gắng nhét ngón tay vào miệng Châu Chi Mai, muốn cô nếm thử hương vị của chính mình, nhưng cô nghiêng đầu tránh đi.

“Chuyện gì vậy? Chỉ dùng chân mà đã khiến em ướt như vậy ư?”

“Đừng đụng vào tôi!” Châu Chi Mai nghiến răng chống cự, “Heveto, nếu anh muốn tôi tức giận, cứ tiếp tục đi.”

Cuối cùng cũng xua đi được nỗi sợ trong lòng, khiến cô lại một lần nữa động tình, nhưng Heveto làm sao dám khiến cô giận? Anh hiếm hi thở dài, từ từ buông lỏng vòng tay đang giữ cô.

Cảm nhận được sự thả lỏng của anh, Châu Chi Mai lập tức đứng dậy khỏi sofa, tạo khoảng cách với anh.

“Bây giờ, anh ra khỏi phòng tôi.”

Heveto không có phản ứng gì.

Châu Chi Mai gật đầu: “Được, anh không đi, thì tôi đi.”

“Đứng lại.” Cuối cùng Heveto nhượng bộ, “Em còn sợ sao?”

Châu Chi Mai mím chặt môi, không nói thêm với anh một lời, sắc mặt lạnh lẽo vô tình giống như thứ vũ khí sắc nhọn đâm lên người Heveto từng nhát một.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot