Chương 104:
Trình Tuyết Ý nghĩ nghĩ, dứt khoát nhảy xuống hồ, mặt hồ yên ả của Minh Nguyệt hồ bắn lên bọt nước, bọt nước rơi trên người và mặt Thẩm Nam Âm, rõ ràng hắn chỉ bị dính một chút, nhưng lại như bị dội cả gáo nước, cuối cùng cũng nhìn về phía nàng.
Xuống nước rồi, có nước che chắn, hẳn là không nhìn thấy gì đâu.
Thẩm Nam Âm nghĩ vậy trong lòng, nhưng vừa quay đầu, suy nghĩ của hắn lại một lần nữa bị đảo lộn.
Nước Minh Nguyệt hồ trong vắt thấy đáy, Trình Tuyết Ý chìm trong nước, dáng vẻ ra sao, mặc gì, dưới thị lực tốt của hắn, gần như không bỏ sót chút nào.
Nàng nửa người dựa vào lá sen, hai chân đung đưa trong nước, tóc và quần áo đều ướt sũng, trên má cũng lăn dài giọt nước.
Thẩm Nam Âm kinh ngạc, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, thanh kiếm trong tay lập tức bay ra xa, thiết lập phạm vi trăm dặm thành vùng cấm không được đến gần.
Nếu chỉ là nhìn thấy yếm và quần lót, thật ra cũng không đủ để Thẩm Nam Âm có phản ứng mạnh mẽ đến thế.
Là cái gì đã khiến hắn theo bản năng làm theo ý của Trình Tuyết Ý mà ném kiếm đi?
Là vì dưới lớp váy đỏ của nàng, căn bản không phải yếm và quần lót.
Mà là thứ gì đó không thể diễn tả được.
Khó trách, khó trách bà chủ cửa hàng quần áo nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý, khó trách lúc đi ngay cả cô nương như Trình Tuyết Ý cũng có chút ngượng ngùng, cảnh tượng trước mắt đã giải thích rõ ràng tất cả.
“Trình Tuyết Ý.”
Giọng Thẩm Nam Âm khàn khàn, gọi cả tên lẫn họ của nàng: “Muội mặc cái gì vậy?”
Sợi tơ hồng mềm mại cùng sa y phác họa đường cong ngực và eo vô cùng mềm mại của nàng, chất liệu mỏng manh căn bản không thể che khuất bất kỳ ánh nhìn nào, không thể che giấu bất kỳ sự quyến rũ nào.
Thẩm Nam Âm nhìn thấy tất cả, hắn bước nhanh về phía trước, cởi áo khoác ngoài định choàng lên người nàng.
Trình Tuyết Ý ở dưới nước chỉ chờ khoảnh khắc này, nàng đưa tay kéo Thẩm Nam Âm đang cúi người choàng áo cho nàng xuống nước.
Pháp y không thấm nước, người Thẩm Nam Âm không ướt, nhưng tóc và mắt đều ướt sũng.
Hắn nhắm mắt đứng dậy từ dưới nước, cằm bị Trình Tuyết Ý nâng lên, kéo đến trước mặt nàng.
“Đại sư huynh, huynh đoán được ta mua những thứ này ở đâu, đúng không?”
Giọng nàng ngọt ngào, ngây thơ vô số tội.
Lông mi Thẩm Nam Âm run lên, không kìm được mở mắt ra, ánh mắt dừng trên mặt nàng, hơi thở dồn dập, cả người cứng đờ.
Trình Tuyết Ý nhìn dáng vẻ ướt sũng của hắn như nhìn thấy hoa sen nở rộ trên mặt nước.
Nàng thở dài, ôm lấy cổ hắn, kéo lớp pháp y không thấm nước của hắn ra, nhìn hắn cũng bị nước hồ làm ướt giống nàng.
“Đại sư huynh, bà chủ cửa hàng quần áo nói với ta, cái này gọi là khúc nhạc khuê phòng.”
Nàng xinh đẹp như hoa, cố ý nói: “Bà chủ nói, hễ nương tử nào mặc nó, thì phu quân đều sẽ vui vẻ.”
“Ta muốn biết, đại sư huynh có vui không?”
Thẩm Nam Âm không thể không nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của nàng.
Không thể không đáp lại câu hỏi vừa thẳng thắn vừa tràn đầy tình ý tha thiết của nàng.
“Muội coi ta là phu quân?” Thẩm Nam Âm đưa tay nâng nàng lên lá sen.
Hắn theo sát lại gần, tay chống lên sườn nàng, gằn từng chữ: “Chước Chước, việc muội xem ta là phu quân, còn hơn bất cứ dung mạo nào muội biến thành.”
D.ục v.ọng và tình yêu như lưỡi kiếm sắc bén, đâm thủng mọi lý trí của hắn.
Thẩm Nam Âm tự biết mình đang đi trên dây, kịp thời dừng lại mới là thượng sách.
Nhưng hắn như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, con đường phía trước dù có biển lửa ngập trời cũng chỉ khiến hắn càng thêm cuồng nhiệt, bất chấp tất cả.
Hắn như hạ quyết tâm rất lớn, nói với giọng buồn bã nhưng không hề ủy mị: “Muội đã tốn nhiều tâm tư như vậy, ta sao có thể phụ lòng muội.”
Màu đỏ và màu xanh vốn không tương xứng, người phàm thường nói chúng đặt cạnh nhau thật quê mùa.
Là tu sĩ, Càn Thiên Tông lại lấy màu trắng làm tôn quý, càng hiếm khi thấy những sắc màu sặc sỡ.
Nhưng Trình Tuyết Ý thân khoác sa đỏ, ướt át nằm trên phiến lá xanh biếc, chính là cảnh tượng đẹp nhất mà Thẩm Nam Âm từng thấy trong đời.
Nàng từng hỏi hắn, sống lâu như vậy, hắn thích cảnh sắc nào nhất, có uống rượu hay không, có nghe nhạc khúc nào không, bằng hữu thân thiết có bao nhiêu, đã có người trong lòng chưa?
Khi đó hắn không biết trả lời thế nào, giờ đây đã có đáp án cho tất cả.
Cảnh sắc hắn thích nhất, chính là cảnh sắc có nàng.
Không uống rượu, nhưng nhìn thấy nàng lại như say.
Hắn cũng không nghe nhạc khúc, nhưng mỗi lời nàng nói đều như tiếng trời vang vọng bên tai.
Bằng hữu thân thiết vẫn không nhớ nổi có ai, người trong lòng lại đang ở ngay trước mắt, trong tim, sống động như thật, đưa tay là có thể chạm tới.
Tu đạo trăm năm, thanh tâm quả dục đã thành thói quen, lúc bận rộn cũng chỉ lo việc chính sự. Vì lên núi từ sớm nên tình cảm với phụ mẫu cũng nhạt nhòa, Thẩm Nam Âm chưa từng có cảm xúc yêu hay ghét rõ ràng nào.
Hắn luôn rất bình tĩnh, ai cũng nói hắn là người thích hợp tu đạo nhất. Lúc mới nhập môn, sư tôn cũng từng hỏi hắn có muốn tu Vô Tình Đạo hay không. Tuy rằng sư tôn không tu đạo này, nhưng người đã đọc qua đủ loại đạo pháp, chỉ cần hắn muốn tu luyện, sư tôn cũng có thể dạy.
Thẩm Nam Âm rất may mắn vì mình đã từ chối.
Hắn không hề tốt đẹp như người khác nghĩ.
Dưới lớp vỏ bọc bằng xương bằng thịt cũng chỉ là một trái tim yếu đuối, đập loạn nhịp vì người mình yêu.
Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt nàng, bộ dáng chật vật có chút xa lạ, nhưng hắn không hề né tránh, mà Trình Tuyết Ý cũng sẽ không cho phép hắn né tránh.
Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, hơi thở nóng bỏng, giọng nói trầm thấp: “Chước Chước, sau ngày hôm nay, muội vẫn sẽ ở bên ta chứ?”
Trình Tuyết Ý rất chán ghét vẻ mặt buồn bã của hắn.
Nàng đang hừng hực khí thế, gần như quên mất nhiệm vụ của mình, hắn sao cứ nói mấy lời mất không khí vậy.
Thẩm Nam Âm vốn nhạy bén, chẳng lẽ đã nhận ra gì đó rồi sao?
Nhưng nàng không tin, thân là Tông chủ tương lai của Càn Thiên Tông, làm sao hắn có thể biết rõ có vấn đề mà vẫn để nàng thực hiện được?
Hắn chắc chỉ đang lo được lo mất, sợ sau khi trao thân cho nàng sẽ bị bỏ rơi.
Trình Tuyết Ý nghiêm mặt, dùng vẻ mặt của một nữ nhân có trách nhiệm nói: “Chỉ cần đại sư huynh bằng lòng, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau.”
Chỉ sợ đến lúc đó, người không muốn lại chính là ngươi.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, Thẩm Nam Âm bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười ôn nhu như nước, đẹp hơn cả ánh trăng trên mặt hồ khiến Trình Tuyết Ý động lòng.
Dù sao nàng cũng là nửa yêu ma, không phải hoàn toàn là người.
Ma tộc chân chính rất coi trọng việc sinh sản, mỗi khi đến kỳ động dục, bọn chúng sẽ dùng phương thức này để tê liệt bản thân, giảm bớt đau đớn.
Trình Tuyết Ý đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn, có đôi khi nó còn xảy ra khắp nơi, nàng luôn cảm thán may mắn vì mình chỉ có một nửa huyết mạch Ma tộc, nếu không, chẳng phải sẽ biến thành một con quái vật mất kiểm soát giống đám người kia sao?
Về phương diện này, phụ thân khiến nàng tương đối bội phục, ông luôn rất kiềm chế, không giống đám yêu ma ở Ma đô, chỉ cần chạm vào mẫu thân nàng một ngón tay cũng có thể hưng phấn mấy ngày liền, ngây thơ như chim non.
Nhìn phản ứng của mình trước mặt Thẩm Nam Âm bây giờ, Trình Tuyết Ý lại một lần nữa nhận thức được, mình thật sự khác với Nhân tộc.
Nàng đã quyến rũ đến mức này rồi mà Thẩm Nam Âm vẫn lịch sự nhã nhặn, nàng lại sắp không nhịn được nữa.
Muốn ăn hắn, từng miếng từng miếng một, xé nát rồi nuốt vào bụng, để hai người hòa làm một thể, hương vị đó chắc chắn rất tuyệt vời.
Trình Tuyết Ý thở hổn hển ôm lấy eo hắn, ngón tay nóng bỏng vu.ốt ve cơ bụng hắn, nói nhanh: “Đại sư huynh, huynh đừng cọ xát nữa, huynh có biết ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?”
Nàng thật sự đã chờ đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi, ánh mắt si mê và sâu lắng vô cùng quyến rũ.
Nàng vốn đã xinh đẹp, thần thái này càng khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Thẩm Nam Âm dù sao cũng là nam nhân, cho dù hắn là người lý trí, biết tự kiềm chế, nhưng khi đối mặt với sự khiêu khích liên tục của người mình yêu cũng sẽ bị đánh gục, không còn chút lý trí nào nữa.
Con người luôn kiêu ngạo, lấp lánh ánh sáng kia cúi đầu xuống, chủ động hôn lên môi nàng.
Gió cuốn theo mọi thứ, đôi cánh rung động gãy vụn trong lòng nàng, cả người hắn ướt đẫm vì máu nóng sôi trào nhanh chóng khô lại.
Trâm cài tóc bị Trình Tuyết Ý thô bạo kéo xuống, mái tóc đen dài xõa tung như tấm màn che tự nhiên, che khuất một nửa cảnh tượng hai người quấn quýt si mê hôn nhau.
Thẩm Nam Âm không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng hắn xem kinh Phật, cũng từng đọc qua pháp môn tu luyện của Hoan Hỉ Phật, tuy không tán thành, cũng không hiểu, nhưng hắn đã đọc và ghi nhớ chúng.
Nhưng hôm nay không phải vì song tu, cả hai đều không vận động linh lực, tất cả đều là xúc động nguyên thủy nhất, chỉ muốn dùng phương thức cực hạn nhất của phàm nhân để chiếm hữu lẫn nhau.
Trình Tuyết Ý là nữ tử, lẽ ra nên là bên yếu thế, nhưng nàng lại mạnh mẽ hơn Thẩm Nam Âm.
Nàng rất chủ động, trong lòng muốn hắn gần gũi với mình hơn nữa, liền thẳng thắn dâng hiến bản thân.
Những ngón tay trắng nõn thon dài luồn vào tóc hắn, ấn đầu hắn lại gần mình.
Nàng hơi cong người, ngửa đầu thở d.ốc, để môi hắn chiếm cứ càng nhiều lãnh thổ.
Vẻ đẹp từng bị che giấu trong sơn động đã hoàn toàn bộc lộ dưới cảnh sắc tuyệt vời hôm nay.
Lông mi của Thẩm Nam Âm rất dài, rất dày, khi rung động khiến Tuyết Ý cảm thấy rất ngứa.