historybs.com - Đọc truyện online

Chương 127: Chương 127

Chương 127:

Nhưng sự cố gắng của hắn lại bị lu mờ hoàn toàn trước khuôn mặt mộc của Thẩm Nam Âm.

Bất kể là trong hoàn cảnh nào, Minh Hoa đạo quân đều thản nhiên, không mừng không giận.

Hắn vĩnh viễn giống như thần linh cao cao tại thượng trên trời, là tín ngưỡng và sức mạnh không thể lay chuyển.

Áo trắng, trâm cài tóc màu đen, tay phải cầm kiếm, còn chưa bắt đầu giao chiến nhưng khí thế hắn tỏa ra đã giống như sóng biển cuồn cuộn ập tới.

Trình Tuyết Ý không khỏi đau đầu.

Hành động của nàng và Hoạ bì yêu lúc này e rằng lại khiến người ta hiểu lầm.

Mặc dù Thẩm Nam Âm không biểu hiện gì, nhưng nhìn Ngọc Bất Nhiễm là biết chuyện lớn rồi.

Lúc thấy nàng phá giải phong ấn Phệ Tâm Cốc, thế giới quan của Ngọc Bất Nhiễm đã bị đảo lộn.

Bây giờ lại phát hiện nàng dường như còn cấu kết với Hoạ bì yêu, vẻ phẫn nộ và đau buồn trên mặt hắn không hề che giấu, bùng cháy dữ dội.

Tất cả những cảm xúc mà Thẩm Nam Âm không biểu đạt ra ngoài đều được Ngọc Bất Nhiễm thể hiện hết.

Điều này làm cho sự lạnh nhạt bình tĩnh của Thẩm Nam Âm càng thêm nổi bật.

Nàng nhớ tới lúc hắn rời đi không chút do dự, cũng không quay đầu lại, đáy lòng dâng lên một tia lạnh lẽo.

Trình Tuyết Ý không nhịn được lẩm bẩm: “Thiên đạo này quả nhiên không ưa ta.”

Cảm giác bị oan uổng, một lần, hai lần, ba lần, nàng đã gần quen thuộc rồi, nhưng hôm nay lại cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt nàng dừng lại ở đan điền của Thẩm Nam Âm, chỉ hơi cảm ứng liền biết hắn bị thương ở chỗ nào.

Chuyện này phải kể từ lúc Thẩm Nam Âm rời khỏi khách sạn.

Cho dù người kia là Thẩm Nam Âm, nàng cũng không yên tâm giao hồn phách của mẫu thân ra ngoài.

Cuối cùng vẫn tự mình tụ tập lực lượng cho hồn phách của mẫu thân.

Thẩm Nam Âm đã làm phần lớn, nàng chỉ cần hoàn thành phần cuối cùng, nói ra cũng không tính là quá vất vả.

Nhưng vì nửa người là ma nên tốn thêm chút thời gian.

Băng Tâm kiếm quyết nàng đã chạm đến ngưỡng cửa của tầng thứ mười, nghĩ đến rất nhanh sẽ tu luyện được, cho dù không tu luyện được, thì sức mạnh của tầng thứ chín cũng đủ để phục sinh một người.

Hồn hỏa của mẫu thân được uẩn dưỡng rất tốt, sau khi khởi trận rất nhanh đã tụ linh, việc phục sinh bà dường như không quá khó khăn.

Trình Tuyết Ý toàn tâm toàn ý, căn bản không để ý đến chuyện gì bên ngoài. Đến khi mọi việc sắp có kết quả, hồn hỏa cháy mãnh liệt trong Bạch Trạch đồ càng ngày càng giống hình người, nàng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Trong lòng nàng hoảng loạn, toát mồ hôi lạnh, không biết là vui mừng nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn.

Trình Tuyết Ý đã từng hỏi mẫu thân không chỉ một lần, nếu có cơ hội ra khỏi Phệ Tâm cốc, liệu bà có quay lại tìm Càn Thiên tông báo thù hay không.

Mẫu thân mỗi lần đều lắc đầu.

Lúc ban đầu, sau khi lắc đầu bà sẽ cười nói mình không hận gì cả, chỉ là cùng sư môn và sư huynh làm những lựa chọn khác nhau, mỗi người tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình thôi.

Về sau, năm tháng trôi qua, gió tuyết ngày càng dày, bà thường xuyên thẫn thờ nhìn về phía phong ấn.

Trình Tuyết Ý hỏi bà đang đợi gì, ban đầu bà nói bà cũng không biết, sau đó bà bị tra tấn đến mức linh lực hao mòn, vì tương lai của nữ nhi, bắt đầu nghĩ cách tạo ra một thông đạo ở Phệ Tâm cốc.

Đến khi Trình Tuyết Ý hỏi lại bà câu hỏi tương tự, câu trả lời của bà đã trở thành: Không đợi gì cả.

Ngày thông đạo được tạo xong, vừa đúng lúc lại là một năm, bà gắng gượng sống sót nhưng bị một đám Ma tộc vốn đã không vừa mắt với bọn họ đánh lén.

Trình Tuyết Ý còn nhỏ, không thể chống lại nhiều người, bà đã dùng chút Kim Đan chi lực cuối cùng để đánh lui bọn họ.

Nhưng bà không qua khỏi.

Lúc lâm chung, bà dặn nàng đừng chấp mê, ra ngoài phải sống tốt.

Nàng không phải Ma tộc thuần túy, trong cơ thể có một nửa dòng máu nhân tộc, nếu che giấu tốt sẽ không bị tu sĩ phát hiện.

Nàng có thể đổi tên, sống một cuộc sống an nhàn ở Tu Tiên giới.

Bà không muốn nàng đi báo thù, càng không hy vọng nàng mạo hiểm đi cứu mình, trước khi nhắm mắt bà dặn nàng nhất định phải đồng ý, Trình Tuyết Ý vừa khóc vừa cười, không ngừng gật đầu đồng ý, nhìn bà an tâm nhắm mắt, ánh mắt lại không nhịn được liếc về phía phong ấn do Lục Bỉnh Linh tự tay đặt xuống, lòng đau như cắt.

Nàng hận Lục Bỉnh Linh đến chết, không thể không báo thù, càng không thể không hồi sinh mẫu thân mình.

Nàng lừa bà, rất sợ bà tỉnh lại sẽ trách nàng.

Nhưng sau khi sợ hãi, càng nhiều hơn vẫn là hưng phấn và vui mừng.

Chỉ cần mẫu thân có thể sống lại, trách nàng thế nào cũng được, mỗi ngày mắng nàng nàng cũng vui lòng!

Chỉ là kết quả lại nằm ngoài dự đoán.

Linh lực của bức Bạch Trạch đồ cạn kiệt, hóa thành những đốm sáng nhỏ biến mất, trở về tụ tập trên người nàng.

Trình Tuyết Ý phun ra một ngụm máu, nhìn hồn phách của mẫu thân vừa mới thành hình người, rõ ràng cảm nhận được hơi thở của sinh hồn, nhưng lại không thấy bà thật sự sống lại.

Thất bại?

Nàng hoảng hốt không thể chấp nhận sự thật này, lập tức muốn tìm Thẩm Nam Âm để hỏi rõ ràng, nhưng vừa ra khỏi cửa lại cảm nhận được khí tức ma linh của Vũ Phù Quang.

Nàng nhớ đã từng nhờ Vũ Phù Quang sắp xếp cho Hàn Lâm đến đây, bây giờ xem ra Hàn Lâm không đến, mà chính hắn lại đến.

Trình Tuyết Ý quá hiểu người đệ đệ này, ở đây có ma linh của hắn mà không có người, vừa nhìn là biết hắn đã làm gì.

Tim nàng đập nhanh hơn, tìm Thẩm Nam Âm còn tốn chút thời gian, nhưng tìm Vũ Phù Quang thì đơn giản hơn nhiều.

Nàng lắc chuông bạc, vừa định thi pháp đã thấy thiếu niên tóc đen áo đỏ đã quay lại.

“A tỷ, ta mang đồ ăn ngon cho tỷ!”

Thiếu niên xách theo một túi giấy nóng hổi, bên trong là bánh bao nhân thịt, vỏ bánh vàng ruộm giòn tan, trông rất ngon.

Mặc dù Trình Tuyết Ý đã tích cốc, nhưng cũng có h.am mu.ốn ăn uống, lúc ở Phệ Tâm cốc, mỗi lần được ăn thịt, nàng đều vui vẻ mấy ngày.

Vũ Phù Quang biết nàng thích gì liền mang thứ đó đến, nhưng nàng không hề vui vẻ chút nào.

“Ngươi giết hắn?” Nàng hỏi thẳng.

Vũ Phù Quang định chối, nhưng hắn đến muộn, a tỷ dường như cũng không tin lý do hắn đã chuẩn bị sẵn, cho nên cuối cùng hắn vẫn thừa nhận.

“Ta thấy hắn có vẻ không ổn, thời cơ ngàn năm có một, liền ra tay diệt trừ hắn.” Hắn thành thật nói: “Độc châm của ta đã làm Kim Đan của hắn bị thương, Kim Đan nhiễm ma khí, lại không có Bạch Trạch đồ để trừ ma, với tình trạng trọng thương như vậy, e rằng sống không quá mười ngày.”

“A tỷ muốn tìm hắn?” Vũ Phù Quang tự cầm một miếng bánh bao, cắn một miếng, hỏi Trình Tuyết Ý có ăn không, thấy Trình Tuyết Ý không phản ứng mới nói tiếp: “Là chuyện hồi sinh mẫu thân hay còn việc gì cần đến hắn sao?”

Nói cách khác, người này còn có chỗ nào để lợi dụng sao?

Nếu không còn, thì giết hắn có gì sai?

Trình Tuyết Ý không thể trách hắn được.

Nàng có thể xóa bỏ toàn bộ thù hận giữa mình và Thẩm Nam Âm, nhưng không thể ép buộc người khác giống mình.

Phù Quang cũng từng bị tra tấn ở Phệ Tâm cốc, hắn có lý do để báo thù cho mình.

Trình Tuyết Ý thản nhiên nói: “Còn có chút việc muốn hỏi hắn, ngươi muốn làm gì ta mặc kệ, ngươi cũng đừng quản ta.”

Vũ Phù Quang dừng lại, sắc mặt trắng bệch, bánh bao nhân thịt cũng không còn thơm nữa.

“A tỷ nói vậy là có ý gì, chúng ta là tỷ đệ ruột thịt, sao tỷ có thể nói mặc kệ ta?”

Trình Tuyết Ý đang định rời đi, nghe vậy quay đầu lại nói: “Ta bảo Hàn Lâm đến, ngươi lại tự mình đến, ngươi cũng không nghe ta, tại sao ta còn phải quan tâm đến ngươi?”

“Phù Quang, trước khi ta rời khỏi Phệ Tâm cốc, ngươi chưa từng tự ý quyết định chuyện gì, năm năm qua, ngươi thay đổi rồi.”

Sắc mặt Vũ Phù Quang thay đổi khó lường, cuối cùng cười nói: “A tỷ thì khác gì? Nếu là trước đây, tỷ có vì một người ngoài mà đối xử với ta như vậy không?”

Trình Tuyết Ý nói rõ ràng rành mạch: “Thẩm Nam Âm không phải người ngoài.”

Vũ Phù Quang nheo mắt.

“Hắn là người ta yêu.” Trình Tuyết Ý nghiêm túc nói: “Thẩm Nam Âm là người ta thích, hắn không phải người ngoài.”

Bánh bao nhân thịt trong tay Vũ Phù Quang rơi xuống đất, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng đang kiên định cho kẻ thù của hắn một danh phận.

“Ta yêu hắn, trước đây lợi dụng lừa gạt hắn đều là bất đắc dĩ, sau này ta sẽ cố gắng bảo vệ hắn, không đối đầu trực tiếp với hắn.” Trình Tuyết Ý nhẹ nhàng nói: “Nhưng ngươi không phải ta, nên ta không ép buộc ngươi chấp nhận hắn. Ngươi làm gì với hắn, đối phó với hắn thế nào, ta sẽ không quản, ngươi cũng đừng mong ta từ bỏ hắn.”

“Việc hồi sinh mẫu thân còn thiếu một chút, ta muốn đi hỏi hắn nguyên nhân.” Trình Tuyết Ý nói rõ: “Nếu độc châm của ngươi thật sự làm Kim Đan của hắn bị thương, ta cũng sẽ tìm mọi cách cứu hắn.”

“Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, chúng ta không liên quan đến nhau.”

Trình Tuyết Ý tự cho là mình đã nói hết, không thể chê vào đâu được, nói xong liền rời đi.

Vũ Phù Quang đứng đờ tại chỗ, nghĩ đến ánh mắt và giọng điệu của nàng khi nhắc đến Thẩm Nam Âm, đột nhiên cười thành tiếng.

Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta.

Không liên quan đến nhau!

Thật nực cười.

Một người trông vô tâm vô tình, tuyệt đối sẽ không thích ai, thế mà lại thật sự thích Thẩm Nam Âm?

Vậy thì gần trăm năm mưu tính và bầu bạn của hắn là gì?

Hắn cứ nghĩ nàng tuyệt đối sẽ không thích ai, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm đệ đệ.

Chỉ cần có thể ở bên nàng mãi mãi, không ai có thể thân thiết hơn bọn họ, vậy hắn cũng chấp nhận. 

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Duyên Tận Kiếp Này
Duyên Tận Kiếp Này
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng…
Khom Lưng
Khom Lưng
Truyện Khom Lưng – Bồng Lai Khách có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu…
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Bích Đào Ở Nhà Bên - Quy Hưu Hồ Quân
Ta muốn cùng phu quân hòa ly. Hiện giờ hắn đã đỗ Thám hoa, đâu còn nhớ đến người vợ tào khang. Hắn muốn cưới công chúa, nạp tiểu thư, thành phò mã, làm rể quý, sao có…
Đế Thai Kiều
Đế Thai Kiều
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm. Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn…
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Trong truyện, qua các thế giới khác nhau, nhân vật nam chính dùng tình cảm cố chấp của mình dần dần lay động được trái tim nữ chính, chữa lành tổn thương tâm lý cho nữ chính, khiến…
Gian Tế
Gian Tế
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm. Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa. “Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot