Chương 135:
Nhìn hắn nhắm mắt chờ chết, nàng dốc hết toàn lực thay hắn chịu đựng phản phệ của kiếm chiêu, sau đó đẩy mũi kiếm ra.
Đúng vậy, đẩy ra.
Phụt một tiếng, Hồng Trần Kiếm đâm vào đan điền của Vũ Phù Quang. Do Trình Tuyết Ý đã tiết lực trước đó, nên kiếm đâm không sâu lắm, chỉ hơi lún vào một chút, có thể gây nguy hiểm đến Kim Đan của hắn, nhưng khó mà nói có thể trí mạng hay không.
Trình Tuyết Ý không thèm nhìn Vũ Phù Quang lấy một cái, mà mang theo Thẩm Nam Âm rời đi, buông lại vài câu nói từ xa.
“Vũ Phù Quang, ta coi ngươi như người thân, ngươi lại tính kế cả ta. Nhưng cũng nhờ ngươi nhắc nhở ta, nếu không ta cũng suýt nữa quên mất bộ dạng âm hiểm xảo trá của ngươi trước kia.”
“Ngươi biết ta ghét nhất bị người khác lừa dối, nếu đã chọn lừa ta, vậy thì đi tìm cái chết đi.”
Vũ Phù Quang không thể tin nổi nhìn bóng dáng nàng ngày càng xa dần, nàng không chỉ tự mình rời đi, mà còn ra hiệu cho ba tên Ma tộc khác cùng đi. Ba tên Ma tộc đó ngày thường gọi hắn một tiếng thiếu chủ, vô cùng cung kích với hắn, nhưng đến lúc thật sự xung đột với Ma Quân, bọn chúng đều ngoan ngoãn đi theo Trình Tuyết Ý.
Thuần khiết đến mức không thể chê vào đâu được, đây là điều hắn mong muốn, nhưng hiện tại hắn lại không hề vui vẻ nổi.
Vũ Phù Quang quay đầu lại, vô số tu sĩ nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, do chủ nhân không có ở đây nên Hồng Trần Kiếm cũng rút khỏi đan điều hắn để đuổi theo Thẩm Nam Âm, đan điền của Vũ Phù Quang được giải phóng, hắn nhanh chóng hóa thành một đám ma khí bỏ chạy.
Sắc mặt Ngọc Bất Nhiễm khó coi nói: “Truy!”
Truy?
Ừm, truy, truy ai đây?
Mọi người hoang mang nhìn hắn, sau đó thấy hắn không chút do dự đuổi theo Vũ Phù Quang.
Hành động thật bá đạo.
Vậy là truy đuổi Vũ Phù Quang.
Phần lớn người của Càn Thiên Tông bị Ngọc Bất Nhiễm mang đi, Lục Bỉnh Linh ở lại chỗ cũ, từ cuộc đối đầu trước đó, ông đã đã biết Vũ Phù Quang này là nghĩa tử của sư muội, không phải con ruột.
Nghĩa tử, lại còn lừa gạt Trình Tuyết Ý, Lục Bỉnh Linh suy nghĩ một chút liền hiểu ra mọi chuyện.
Tên nghĩa tử này muốn đánh cược xem trong lòng Trình Tuyết Ý, hắn và Thẩm Nam Âm ai quan trọng hơn.
Hôm nay bị vạch trần, e rằng hắn vốn đã chuẩn bị một màn kịch hay, tất cả bọn họ đều là diễn viên phụ của hắn.
Chỉ là phản ứng của người xem có lẽ không như hắn mong đợi.
“Huyết Ma nữ kia sử dụng Vô Niệm Tiền Trần kiếm.”
Chung Tích Ảnh đột nhiên lên tiếng, khiến Lục Bỉnh Linh và các tu sĩ khác chú ý.
“Nếu Quảng Văn Đạo Quân đuổi theo bên kia, vậy bên này nên để chúng ta đuổi theo.” Chung Tích Ảnh nói: “Cho dù không bắt được Huyết Ma nữ, cũng phải cứu Thẩm sư điệt trở về chứ?”
Bà ta nhìn như đang hỏi ý kiến Lục Bỉnh Linh, nhưng thực chất đã quyết tâm làm theo ý mình.
Đến lúc nguy cấp, cứu Thẩm Nam Âm hay nhân cơ hội muốn hắn chết, việc này rất khó phân biệt.
Trong lúc hỗn chiến, đục nước béo cò là dễ dàng nhất.
Chỉ là trong lúc hành động, một thanh kiếm khác được tạo ra cùng lúc với Vô Niệm Tiền Trần trước kia đã chặn đường bà ta.
Chung Tích Ảnh nhìn thấy Vô Phương, đồng tử hơi co lại.
“Thần Nguyện hiến tế Phệ Tâm Cốc, kiếm của nàng đương nhiên cũng lưu lại trong cốc, có người được kiếm của nàng thừa nhận đủ để thấy được đó không phải kẻ hung ác.” Lục Bỉnh Linh chậm rãi nói: “Người được nàng thừa nhận, bổn tọa cũng muốn cho một cơ hội. Ta đồng ý việc hợp tác, không cần phải truy đuổi Trình Tuyết Ý. Đệ tử của ta không phải Phó cung chủ ngươi có thể so sánh, hắn không cần người cứu, tự mình có thể trở về.”
Chung Tích Ảnh nheo mắt: “Pháp Tông có thái độ này, xem ra là tin tưởng phỏng đoán đơn phương của Thẩm sư điệt, hoài nghi ta?”
Lục Bỉnh Linh nói với vẻ hiển nhiên: “Hắn là đệ tử của ta, là đứa trẻ ta nuôi lớn, bổn tọa không tin hắn, chẳng lẽ tin ngươi?”
“Người đâu.” Linh lực của Độ Kiếp đại năng tuôn ra, bao phủ mọi người ở đây: “Giam giữ Cung chủ Vô Dục Thiên Cung lại, trước khi mọi chuyện được làm rõ, bà ta không được đi đâu cả.”
Trình Tuyết Ý mang theo Thẩm Nam Âm và ba thuộc hạ rời đi, chưa đi được bao xa thì dừng lại.
Nàng hùng hổ tiến vào một thị trấn, tìm một khách sạn để nghỉ chân, trực tiếp coi ba thuộc hạ như không khí.
“Quân thượng, chúng ta không tiếp tục trốn nữa à?” Thừa Vụ khó hiểu hỏi.
“Trốn?” Trình Tuyết Ý liếc nhìn nàng: “Ta không phải trốn, chỉ là đi trước một bước, trong từ điển của ta không có chữ trốn.”
Thừa Vụ lập tức đổi giọng: “Quân thượng, chúng ta không ‘đi’ xa hơn một chút sao?”
Khổ Trúc cũng nói: “Nơi này là thị trấn của tu sĩ, tuy rằng chúng ta đã che giấu ma khí, nhưng vừa rồi cứ vậy mà đi vào, khó nói có người nhìn thấu hay không, nếu bị nhìn thấu sẽ rất phiền phức.”
Hàn Lâm nhíu mày: “Lão tặc Lục Bỉnh Linh e là sẽ nhanh chóng dẫn người đuổi theo.”
Trình Tuyết Ý ấn Thẩm Nam Âm vẫn luôn im lặng xuống ghế, quay đầu lại nói với ba người: “Sợ gì chứ? Ta chọn nơi này chắc chắn có dụng ý của ta, các ngươi cứ yên tâm ở lại đây, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn Thẩm Nam Âm: “Đúng không, đại sư huynh?”
Thẩm Nam Âm đón nhận ánh mắt của ba tên Ma tộc còn lại, thần thức đình trệ cuối cùng cũng dần dần khôi phục.
Hắn không nói gì, sắc mặt hơi tái nhợt, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ trầm tĩnh thần thánh, thật sự khác với những yêu ma quỷ quái mà bọn họ thường thấy.
Thừa Vụ rất ghét đối phương, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn quả thật có vốn liếng để khiến Quân thượng mềm lòng.
Chỉ là ——
“Quân thượng, vậy Thiếu chủ thì sao…” Thừa Vụ có chút do dự: “Thiếu chủ lừa gạt Quân thượng đúng là tội đáng chết vạn lần, nhưng nếu bị tu sĩ bắt được, e là sẽ càng bất lợi cho Quân thượng.”
Vũ Phù Quang chết rồi cũng chả sao, chỉ sợ hắn không chết mà trở thành điểm yếu để tu sĩ tiếp tục uy hiếp Trình Tuyết Ý.
Hai tỷ đệ bọn họ tuy không phải ruột thịt nhưng đã ở bên nhau mấy chục năm, Vũ Phù Quang biết quá nhiều kế hoạch và tâm sự của Trình Tuyết Ý, bị bắt sẽ rất nguy hiểm.
Trình Tuyết Ý nói: “Hắn sẽ không chết, cũng sẽ không bị bắt, các ngươi cứ chờ xem, không bao lâu nữa hắn sẽ trở về.”
Thừa Vụ nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút, nàng còn muốn nói gì đó, nhưng Trình Tuyết Ý đã nói trước: “Mọi chuyện không khó như các ngươi nghĩ, cứ ngủ một giấc ở đây, đến lúc đi ta sẽ gọi các ngươi.”
Ba người lĩnh mệnh chuẩn bị rời đi, lúc đến cửa, ánh mắt kiêng dè vẫn khó tránh khỏi dừng lại trên người Thẩm Nam Âm.
Trình Tuyết Ý nghiêng người che chắn hắn kín mít, ba tên Ma tộc cũng chỉ có thể nhìn thấy Quân thượng của mình.
Quân thượng bảo vệ Thẩm Nam Âm kỹ càng như vậy, bọn họ biết người này không thể động vào, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, chờ thời cơ hành động.
Nhưng ngay trước khi đóng cửa, Quân thượng lại nói rõ ràng: “Các ngươi cũng đã thấy kết cục của Phù Quang.”
Ba tên Ma tộc chấn động toàn thân.
“Đệ đệ ở bên ta mấy chục năm nhưng ta nói giết là giết, ta là người máu lạnh vô tình, các ngươi đều thấy rồi, đương nhiên cũng nên hiểu rõ, ta có thể mang các ngươi rời khỏi Phệ Tâm Cốc, cũng có thể khiến các ngươi hối hận vì đã đi theo ta.”
Ba tên Ma tộc không dám nhúc nhích, bọn chúng cúi đầu, nhìn Trình Tuyết Ý đi đến trước mặt, đôi ủng màu đỏ từ từ đi qua trước mặt bọn chúng.
“Sau này làm gì nói gì cũng phải động não một chút, đừng tưởng rằng đi theo ta bao lâu, quan hệ thân thiết với ta thì có thể leo lên đầu ta.”
“Đã hiểu chưa?”
Trình Tuyết Ý mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng những người nghe nàng nói đều không hề thoải mái.
Cánh cửa bị nàng đột ngột đóng lại, nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất, nàng quay người lại, mặt không chút cảm xúc nói: “Ta có phải rất thất bại không?”
Thẩm Nam Âm nhìn nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt căng thẳng kia, nàng không còn khí thế bức người như vừa rồi nữa, lông mày khẽ nhíu lại, tay nắm chặt ống tay áo, sự uất ức khó giấu giếm hiện lên trong đáy mắt.
Thẩm Nam Âm đứng dậy, vừa đi được vài bước về phía nàng, nàng đã tức giận đi đến trước mặt hắn.
“Quen biết nhau mấy chục năm, hắn chỉ cần chớp mắt ta đã biết hắn muốn làm gì, biết rõ ta có thể nhìn ra ý đồ của hắn, vậy mà còn ảo tưởng có được câu trả lời làm hắn hài lòng? Thật nực cười.”
Đây là nói về đệ đệ của nàng, Vũ Phù Quang.
Vũ Phù Quang có lẽ biết rõ Trình Tuyết Ý có thể nhìn ra ý đồ phân cao thấp với Thẩm Nam Âm của hắn, nhưng hắn vẫn muốn đánh cược một phen, đánh cược xem mình có quan trọng hơn hay không.
Trình Tuyết Ý đã nhìn ra nhưng không chiều theo ý hắn, Thẩm Nam Âm im lặng suốt dọc đường, kỳ thật cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Hắn khó có thể thoát khỏi cú sốc khi bị lựa chọn, cảm xúc như sóng thần dâng trào, hắn biết lý trí mình sắp mất kiểm soát, vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, lời nói của Trình Tuyết Ý lại như một gáo nước lạnh dội xuống, cứ như thể nàng chọn hắn chỉ là để dạy cho Vũ Phù Quang một bài học, để hắn ta biết đừng hòng uy hiếp nàng.
Sự uất ức và tự nhận thất bại của nàng đều là vì thuộc hạ và đệ đệ, không liên quan gì đến hắn.
Ở chỗ Vũ Phù Quang, hắn là công cụ, ở chỗ nàng, dường như cũng vậy.
Thẩm Nam Âm dần dần bình tĩnh lại, sau một lúc lâu, hắn nói: “Hai người sớm tối ở bên nhau mấy chục năm, sống chết có nhau. Hắn sẽ nghĩ rằng tỷ có thể bao dung sự tùy hứng của hắn, cũng có thể tha thứ.”