historybs.com - Đọc truyện online

Chương 52 “Là đàn ông thôi”

“Mẹ kiếp! Mày mắng ai đấy?”, gã đầu đinh uống chút rượu, hơn nữa trong nhà có chút tiền nên vẫn luôn hống hách. Gã ta đẩy lão béo một cái rất mạnh, cảm giác như gã ta muốn đánh nhau rồi.   

             Nhưng có đẩy thế nào thì lão béo vẫn không ngã mà gã đầu đinh lại bị kéo về sau. Vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đầu gã ta bị người ta đập mạnh lên cửa sổ. Người này ra tay với tốc độ nhanh vô cùng, dường như trong mấy giây đã có thể đập nát đầu gã đầu đinh.   

             Tên bao vây lão béo vẫn chưa phản ứng lại đã bị một người quất hai cái vào chân. Lúc nhìn kỹ thì mới nhìn ra trên chân mình có một thứ gì màu vàng. Người đó một chân đá tên này lên thùng rác ở bên cạnh, còn một tên khác chặn lại được nhưng sau khi kêu một tiếng thảm thiết thì cánh tay cũng bị vặn ngược lại, chắc là tàn phế rồi. Sau này kể cả có nối lại tay thì cũng không thể vận động bình thường được.   

             Làm ra những động tác này không phải là một người trẻ tuổi mà là một ông lão đã sống nửa đời người rồi. Trên mặt ông không chút biểu cảm nhưng kể cả chỉ đứng ở đó thôi mà toàn thân cũng toát lên vẻ khiến người ta khiếp sợ. Vết sẹo trên mặt kéo dài từ mắt trái đến cằm vô cùng thu hút người khác.   

             Ông lão đột nhiên giết trận này như cao thủ võ lâm trong phim khiến cho đám đầu đinh kia sợ quá mà tản ra luôn, chúng còn không ở lại thu dọn thi thể của anh em mình. Ông lão kia muốn đuổi theo nhưng lão béo lại khoát tay. Rõ ràng là ông lão nghe theo lệnh của lão béo, lão béo vừa khoát tay mà ông ta đứng ở bên cạnh lạnh lùng quan sát.  

             Ba tên ngã trên đất, gã đầu đinh bị thương nhẹ nhất thì tỉnh lại rồi nhìn lão béo đang cười bước lại phía mình mà như nhìn thấy ma. Lão béo từ trên đất nhặt điếu thuốc mà ban nãy gã đầu đinh vứt đi rồi đặt bên miệng gã ta, còn có lòng tốt châm lửa cho gã ta, nói: “Có ai mà không biết Lữ mập này rất dễ nói chuyện. Tôi đã lui rồi mà cậu vẫn còn ức hiếp tôi, như này có phải quá đáng quá không?”  

             Nghe thấy cái tên Lữ mập thì gã đầu đinh sợ đến mức sắp tè ra quần. Nghe nói ông chủ đứng sau KTV Huy Hoàng họ Lữ, hơn nữa cũng là một người béo. Lần này thì đen đủi rồi, sao lại đi dây vào người này chứ?  

             Chắc là sợ quá mức nên gã đầu đinh không dám nói lời xin lỗi, còn Lữ mập đứng lên nói: “Đập nát xe của gã ta, đánh phế chân của gã ta luôn. Chuyện này cứ để đám nhóc con kia đi xử lý là được, nhân tiện nói cho chúng một tiếng, sau này thấy những trò này thì gặp một lần đánh một lần”.   

             Lữ mập là người có thù tất báo, sau khi nói xong thì không thèm quay đầu lại mà đi về phía KTV. Ông lão kia đi theo phía sau, ông ta sớm đã sắp xếp người đi ra thu dọn tàn cục rồi. Đối phó với mấy tên vô dụng này thì đâu cần ông ta phải đích thân ra tay.   

             Đợi sau khi gã đầu đinh kia kêu một tiếng thảm thiết thì Lữ mập mới đưa cho ông lão đi phía sau một điếu thuốc, nói: “Ông Hoàng! Mấy ngày này theo sát Kiều Kiều, con bé bảo ông làm gì thì ông làm cái đó”.   

             Ông lão tên là ông Hoàng kia nhận lấy điếu thuốc rồi gật đầu. Lữ mập vui vẻ nói: “Cảnh giới Huyền Giai rồi?”  

             “Chậm hơn tên khốn Vương Tu Thân kia nửa bước, vẫn ở bên ngoài tông môn”, ông Hoàng nói với vẻ không cam tâm.   

             Hoàng Đông Lâm và Vương Tu Thân đều là tông sư của Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Bắc Hải.   

             “…”.   

             Nói về chuyện ở khách sạn, chuyện xảy ra ở đó cũng một thời gian rồi. Sau khi cô bạn thân của Vương Manh Manh là Quả ớt nhỏ rời đi thì Vương Manh Manh với vẻ mặt háo hức nói: “Lần này anh chết chắc rồi. Cả Bắc Hải đều biết bố của Quả ớt nhỏ là đại ca trong giang hồ, cô ta cũng là con gái mà ông ta cưng chiều nhất. Mã Chí Cao không dám đến làm căng cũng vì điểm này đó. Lần này đắc tội với cô ta thì đợi mấy ngày nữa thi thể bị ném xuống sông cho cá ăn đi”.   

             “Trước khi chết tôi sẽ ôm cô chết cùng”, Long Thiên lắc lắc điện thoại trong tay rồi nói với vẻ mặt bất cần.   

             Anh thật sự không sợ đắc tội với cục cưng của đại ca giang hồ. Ở Quỷ Môn mấy năm, anh cũng đắc tội với khá nhiều người máu mặt, đến công chúa của nước nào đó cũng bị anh làm cho phục sát đất. Long Thiên thật sự không sợ đại ca giang hồ nhỏ bé của Bắc Hải này. Hơn nữa, trước đây Long Thiên Tượng lăn lộn ở Bắc Hải cũng lâu, nếu muốn nghe ngóng chút thông tin về Quả ớt nhỏ thì dễ vô cùng. Ví dụ về thế lực gia đình thì Long Thiên Tượng chưa từng khiến Long Thiên thất vọng.   

             Tất nhiên Long Thiên sẽ không quấy rầy đến bố mình nếu như không cần thiết. Dù sao thì anh cũng biết, mình cách bố cũng không xa. Đến lúc đó, không về Long Thành cũng không được. Nếu như dẫn Vương Lệ Trân quay về mà cô ấy gây chuyện thì đúng là đau đầu rồi. Vì vậy có thể tự mình thì tự giải quyết trước là tốt nhất.   

             Vương Manh Manh biết Long Thiên nắm được điểm yếu của mình nên lúc này cũng không cãi lại. Cô ta yên tĩnh cùng Long Thiên xuống tầng. Hai người lên xe Maserati, Long Thiên ngồi ở vị trí lái. Anh đã ép hết rượu trong người ra nên không bị coi là lái xe sau khi uống rượu.   

             Trên đường tẻ nhạt không có gì làm, Vương Manh Manh tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh là người như thế nào?”  

             “Là đàn ông thôi”, Long Thiên thản nhiên nói.   

             “Vết sẹo trên người anh ở đâu mà có?”  

             “Người đàn ông không có chiến tích thì sao bước chân vào nhà cô được?”  

             “Anh đánh nhau giỏi lắm sao?”  

             “Cũng bình thường”.   

             Vương Manh Manh khinh bỉ nói: “Giỏi đến mấy thì có bằng ông Vương nhà tôi không. Nếu như không phải bố tôi dẫn theo ông ấy ra ngoài thì tôi nhất định sẽ bảo ông ấy dạy cho anh một bài học. Tôi từng chứng kiến võ công của ông ấy rồi, đúng là xuất thần, đánh loại như anh như đánh chơi thôi”.   

             “Là vệ sĩ già của Vương Chấn Đào?”, Lưu Đình Đình nhớ lại hai ngày trước gặp Vương Chấn Đào lần đầu ở sân bay, bên cạnh có một ông lão khiến anh có chút ấn tượng.   

             “Anh gặp rồi à? Có phải sợ bạt mạng rồi không? Từ nhỏ tôi sợ nhất là ông Vương đấy. Cả ngày ông ấy cứ vác bộ mặt đó nhưng cao thủ đều có kiểu đó. Nếu cả ngày cứ vênh váo như anh thì đâu còn phong thái của cao thủ nữa”, Vương Manh Manh đột nhiên chế giễu: “Loại người như anh là ông Vương coi thường nhất đấy, có phải ông ấy dạy dỗ cho anh một bài rồi không?”  

             Nghĩ đến đây, Long Thiên khẽ thở dài: “Haiz! Sớm biết vậy thì tôi đã không ra tay mạnh thế”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot