historybs.com - Đọc truyện online

Chương 93 "Cháu sẽ phải hối hận".

Long Thiên biết cách xử lý của Vương Lệ Trân có tác dụng nhất định cho cô, cho nên khi mọi người đang công kích Vương Lệ Trân, Long Thiên cuối cùng đã hiểu rõ vị trí của mình hôm nay. Anh vừa không biết đánh golf lại càng không hiểu chuyện kinh doanh, cũng chỉ có thân thủ là êm xuôi nhất, vậy Vương Lệ Trân đưa anh tới chẳng phải để tạo uy thế với đám người kia sao?  

             Một chưởng của Long Thiên không đánh vỡ mặt bàn, cũng không quá đột ngột và bất lịch sự, nhưng chiếc bàn sập xuống đất cũng đủ khiến đám ông chủ bình thường chỉ sống trong nhung lụa kia phải mở mang tầm mắt, cộng thêm câu nói đó lại càng khiến tất cả chấn động.  

             Đập một con ruồi, câu nói rất có ngụ ý, mấy lão hồ ly như đám Đông Cường đã lăn lộn trên thương trường bao năm nay rồi lẽ nào lại không hiểu ý tứ trong câu nói này của Long Thiên sao. Anh đang ví von bọn họ chỉ như đám ruồi bọ, nếu như cứ tiếp tục vo ve thì anh cũng không ngại giáng một chưởng này lên người họ.  

             Bọn họ lúc này mới nhìn chằm chằm vào người thanh niên nãy giờ luôn im lặng, chỉ nhìn bên ngoài thôi thì cũng không thể nhìn ra được có thực lực gì, không giống như giới thượng lưu. Anh mặc một bộ âu phục chẳng ra làm sao, toàn thân đều toát ra vẻ côn đồ lưu manh, khả năng tám chín mười phần là bảo vệ do Vương Lệ Trân thuê về thôi, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống như những bảo vệ chuyên nghiệp. Bắc Hải có rất nhiều cộng sự hay được người ta nhắc đến, ví dụ như Tần Tung Hoàng và Ảnh Tử, Lữ mập và Hoàng Đông Lâm, đây đều là những tổ hợp rất thú vị. Chỉ là bọn họ thật sự không biết người đàn ông xuất hiện bên cạnh Vương Lệ Trân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào.  

             Long Thiên thổi con ruồi đã chết bẹp dí trên tay, sau đó vẫn giữ nụ cười ngây ngô vô hại, có điều ánh mắc sắc bén lại quét trên gương mặt từng người.  

             Long Thiên ra tay như vậy nhưng Vương Lệ Trân cũng không trách mắng anh bất lịch sự, ngược lại còn cảm thấy an tâm vì có người đàn ông như vậy ở bên cạnh mình, giống như cho dù trời có sập xuống thì người con gái yếu đuối như cô cũng không phải chống đỡ nữa. Sự bất an ban đầu của Vương Lệ Trân hoàn toàn tan biến và thay thế bằng sự tự tin ung dung, Mộc Tiểu Nhã đã thấy Vương Lệ Trân của ngày trước trở về rồi, cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.  

             Vương Lệ Trân lấy lại cơ trên, không thèm nhìn Đông Cường nói: “Thật sự không còn đường để quay đầu sao?”  

             Giọng điệu của Vương Lệ Trân vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không vì đám người này gây sức ép mà nhe nanh giơ vuốt, hôm nay cô tới đây kỳ thực chỉ muốn có một câu trả lời mà thôi, dù sao đều là những đối tác đã hợp tác lâu năm, nếu thật sự phải trở mặt với nhau thì cô cũng hi vọng có thể giải quyết một cách hòa bình.  

             Đông Cường có chút ngạc nhiên với thái độ của Vương Lệ Trân, như những gì ông ta nói, nếu như hơn chục cửa hàng thuốc bản địa quy mô lớn rời bỏ tập đoàn Vương Thị, thì tương đương với cắt đứt một phần ba vốn của tập đoàn Vương Thị. Việc này đã đến bước đả thương đến tận xương tủy rồi, mà đối phương thì lại tỏ thái độ bình thản như không, trừ phi là muốn giành lại quyền chủ đạo từ đầu. Nghĩ đến đây, Đông Cường quyết tâm gật đầu nói: “Lệ Trân, hôm nay bọn chú tới không phải để thương lượng với cháu, mà là để thông báo cho cháu biết”.  

             Đối phương muốn giành lại quyền chủ đạo, Đông Cường càng không muốn nhượng bộ, ông ta không tin Vương Lệ Trân thật sự không sao cả, chẳng qua đó chỉ là một chút thủ đoạn kết giao của người làm ăn mà thôi. Hơn nữa, bọn họ bây giờ đã có chỗ dựa rồi, cho dù Vương Lệ Trân không hợp tác với họ thì họ vẫn còn các kênh nhập hàng khác, đối với những công ty nhà thuốc này mà nói thì ai có thể khiến họ kiếm được tiền thì người đó chính là ông chủ tốt, nghĩa khí hay không nghĩa khí, đê tiện hay không đê tiện chẳng có ý nghĩa gì với người làm ăn cả.  

             Vả lại mặc dù công ty dược phẩm Tần Thị không bằng Vương Thị, nhưng cũng là doanh nghiệp lớn số một số hai trong ngành, những năm nay vẫn luôn cạnh tranh gay gắt vị trí số một ở Bắc Hải với Vương Thị. Những công ty kinh doanh nhà thuốc quy mô lớn như Đông Cường đương nhiên là đối tượng để họ tranh giành, đối với tập đoàn Vương Thị mà nói, hơn mười nhà thuốc quy mô lớn bỏ đi gần như là một nhát công kích trí mạng, thậm chí có thể nói với sức mạnh của hơn mười nhà thuốc này, công ty dược phẩm Tần Thị hoàn toàn có thể đè đầu được tập đoàn Vương Thị.  

             Cho nên Đông Cường tự tin Vương Lệ Trân sẽ thua không ngóc đầu lên được, từ trước đến nay ông ta vẫn là một người làm ăn rất xảo quyệt, trừ khi nắm chắc hơn tám mươi phần trăm, nếu không thì hôm nay sẽ không có màn kịch bức vua thoái vị này.  

             Mọi người đều đang đợi câu trả lời của Vương Lệ Trân, vô hình chung có chút đảo lộn, vốn dĩ cục diện trong tưởng tượng của bọn họ không phải như thế này, mà lẽ ra phải là Vương Lệ Trân đến cầu xin bọn họ mới đúng. Thế nào mà giờ lại như bọn họ đang cầu xin Vương Lệ Trân đưa ra quyết định vậy?  

             Vương Lệ Trân dần lấy lại thế thượng phong ban đầu chậm rãi ung dung uống một ngụm cà phê, sau đó lạnh lùng nói: “Các người có thể đi rồi”.  

             Trực tiếp thông báo đuổi khách, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ được đến.  

             Hơn mười lãnh đạo cấp cao ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm của Đông Cường lại càng giống như ăn phải phân, bọn họ đã dự liệu tất cả các trường hợp, nhưng duy nhất chỉ có không ngờ được thái độ của đối phương lại bình chân như vại thế này, thậm chí có thể nói là có chút coi thường.  

             “Lệ Trân, cháu chắc chứ?”, Đông Cường mãi mới có chút phản ứng không ghìm lại được hỏi.  

             Vương Lệ Trân đứng lên, cũng không thèm nhìn Đông Cường, mà nhìn Long Thiên hỏi: “Anh có biết đánh golf không?”  

             Long Thiên thật thà lắc đầu nói: “Không biết, nhưng có thể học”.  

             Vương Lệ Trân nhìn Mộc Tiểu Nhã nói: “Tiểu Nhã, cô đi kiếm mấy bộ đồ thể thao đi, ba chúng ta đánh vài cọc”.  

             Mộc Tiểu Nhã lập tức gật đầu đi làm, ba người rất phối hợp, hoàn toàn không để ý đến đám người Đông Cường.  

             Đám người Đông Cường đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, buổi đàm phán ngày hôm nay đã hoàn toàn đi vào thế hạ phong, mặc dù kết quả không chênh lệch với tưởng tượng của họ bao nhiêu, nhưng thái độ này của đối phương thì quả thật là hoàn toàn trái ngược.  

             Sau khi đám lãnh đạo cấp cao của công ty nhà thuốc rời đi, Long Thiên mới hỏi: “Có cần anh đi dạy dỗ cho mấy tên già đó không, chuyện khiến người khác khuất phục là sở trường của anh đó”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot