Long Thiên có chút chán ghét nhìn Lữ mập dưới chân, lão mập này sao vẫn chẳng thay đổi tí nào như vậy chứ, từ khi anh bảy tuổi đến giờ cứ mỗi lần thấy anh là lại dính lấy như keo chó, gỡ thế nào cũng không ra. Long Thiên hất chân vẻ mặt chán ghét nói: “Lữ mập, ông bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn tưởng mình còn bé lắm à, ông không thấy ghê nhưng tôi thấy ghê lắm!”
Lữ mập đánh chết cũng không buông tay mà càng bám chặt lấy chân Long Thiên, giống như một cô vợ ai oán nói: “Chủ tớ chúng ta lâu ngày không gặp, tôi thật sự rất nhớ cậu, mấy năm cậu bỏ đi tôi cơm không ăn trà không uống, gầy đi mất mấy cân rồi đó”.
Tiểu Nam Tử dường như đã quen với bộ dạng không biết xấu hổ này của Lữ mập, đứng bên cạnh xem trò vui, nhưng tròng mắt của Hoàng Phương Phi lại như sắp rơi ra khỏi con ngươi, vì lí do công việc cô ta cũng không ít lần đến đây tiếp khách, nên đương nhiên biết người đang ôm lấy chân Long Thiên như nhìn thấy cha mẹ kia chính là một nhân vật xã hội đen máu mặt của thành phố Long. Hoàng Phương Phi đã từng gặp Lữ mập vài lần ở quán bar, trên người ông mập này quả thật là có toát lên phong thái của nhân vật trí dũng kiệt xuất, Hoàng Phương Phi khi tiếp xúc với ông ta cũng phải hết sức thận trọng, có đánh chết cô ta cũng không tin Lữ mập trong truyền thuyết giờ lại đang có bộ dạng như cẩu nô tài thế này.
Long Thiên đã quen biết Lữ mập từ lúc anh bảy tuổi, hơn nữa nhờ có anh nên một người xuất thân nghèo khó như Lữ mập mới có cơ hội làm tài xế cho Long Thiên Tượng hơn mười năm, thậm chí ông ta có thể trở về phát triển ở Bắc Hải ít nhiều cũng có công sức của Long Thiên. Có thể lời nói của Long Thiên không được Long Thiên Tượng coi trọng, nhưng đừng quên sau lưng anh vẫn còn một vị lão Phật gia, ở nhà họ Long chẳng phải lời của lão Phật gia chính là tối cao sao, nếu như Long Thiên Tượng dám không đồng ý thì lão Phật gia cũng chẳng ngại đánh con trai mình trước mặt mọi người.
Một người làm quan cả họ được nhờ, có đứa cháu đích tôn được lão Phật gia hết mực yêu thương làm hậu thuẫn, mấy năm nay cuộc sống của Lữ mập có thể nói là rất dễ chịu, cũng là người ngoài duy nhất được ngồi trên bàn cơm đoàn viên đêm ba mươi tết của nhà họ Long. Có thể nói Lữ mập có được thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào Long Thiên. Uống nước thì phải nhớ nguồn, Lữ mập hiểu rõ, nếu như không có Long Thiên mấy năm nay đều nói tốt sau lưng thì đến lần thứ hai gặp Long Thiên Tượng, Lữ mập đã bị đánh gãy tay rồi ném ra ngoài vườn nhà họ Long rồi, làm sao có thể hô mưa gọi gió ở đất Bắc Hải như ngày hôm nay chứ.
“Cơm không ăn trà không uống sao? Lữ mập, nhìn thế nào cũng thấy ông phải tăng lên mười mấy cân ấy nhỉ?”, Long Thiên cười nhạt, động tác dưới chân vẫn không dừng lại.
Lữ mập hơi tủi thân nói: “Cậu chủ à, tôi thật sự đã gầy đi mà, nếu cậu không tin thì tôi lập tức đi cân, nặng thêm một cân thì cắt một cân, nặng thêm mười cân thì cắt mười cân!”
Long Thiên trừng mắt nhìn Lữ mập một cái, lão mập này nói chuyện vẫn thật mắc ói, mỗi lần gặp mình đều hận nỗi không thể cho tất cả mọi người biết ông ta là con chó trung thành của mình. Người bình thường làm vậy đều sẽ cảm thấy nhục nhã, nhưng lão mập này không biết da mặt dày tới mức nào nữa, ngược lại còn có biểu cảm vô cùng vinh hạnh cơ.
“Ông bỏ tôi ra, sau đó đi dọn dẹp đi”, Long Thiên trừng mắt với Lữ mập một cái rồi nói.
Lữ mập nghe vậy mới bịn rịn không nỡ buông chân Long Thiên ra, bộ dạng đó giống như chưa được ôm đủ vậy, Tiểu Nam Tử đứng bên cạnh mắc ói nghĩ, lão mập này đối xử với Long Thiên còn tốt hơn cả với vợ, liệu có phải trước đó đã có âm mưu quấy rối gì với Long Thiên không?
“Tiểu Hổ Tử, cậu trở về sao không nói với chúng tôi một tiếng, nếu không thì lần này tôi đã đưa Tiểu Phong và chị Như Như cùng đến rồi, hai người họ cũng nhớ cậu lắm đấy. Đúng rồi, còn có Tiểu Thanh Cửu, sau khi cậu đi ngày nào cô ta cũng nhắc đến cậu”, Tiểu Nam Tử hớn hở nói, tâm trạng của anh ta thực sự rất tốt, về chuyện anh vợ mình bị Long Thiên cho ăn hành thì sớm đã quên lên chín tầng mây rồi. Trong thế giới của Tiểu Nam Tử, ngoài bố mẹ ra thì Long Thiên là người quan trọng nhất, vợ cũng không bằng được, càng đừng nói đến tên Đoàn Ân Long vẫn luôn không coi anh ta ra gì kia.
Long Thiên cũng vui vẻ nói: “Lần này về Bắc Hải là có nhiệm vụ, Tiểu Nam Tử cậu đừng nói với chị Như Như, tôi sợ cô ta mà biết thì cả cái thủ đô sẽ biết mất, đến lúc đó tôi bị người đưa về giam lỏng thì sẽ hỏi tội cậu đó”.
“Yên tâm, tôi sẽ không bán đứng cậu đâu, cho dù chị Cửu có ép cung tôi, tôi cũng không khai nửa lời”, Tiểu Nam Tử vỗ ngực nói.
Đạm Ngạo Nam một đời kiêu ngạo bất tuân, đối phó với phụ nữ lại càng dễ như trở bàn tay, nhưng duy nhất chỉ có hai người phụ nữ khiến anh ta sợ mất mật đó là bà la sát Hoàng Dung Như và Cừu Đông Thanh nhanh nhẹn dũng mãnh. Tiểu Nam Tử đến giờ vẫn còn nhớ như in hình ảnh một người con gái chỉ cần dùng một tay đã có thể ném anh ta cách xa mười mét, cho nên nếu như để so sánh thì người mà Tiểu Nam Tử sợ nhất vẫn là Cừu Đông Thanh bên ngoài thì có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng thực chất lại là một cao thủ võ lâm, bởi vì lần nào gặp cô ta cũng đều bị ăn đánh.
Anh ta bèn đổi sang dáng vẻ tương đối thoải mái nói: “Ôi, chết tiệt, tôi còn tưởng là ai hóa ra lại là cậu chủ nhà họ Long, bức bối ghê, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi đầu mà thế nào nhìn còn mạnh mẽ trâu bò hơn tôi ngày xưa thế nhỉ”.