historybs.com - Đọc truyện online

Chương 112 Oai phong quá nhỉ?"

Long Thiên không nhịn được lại bật cười, anh rất thích đáp án này, bởi vì nó hợp tình hợp lý, nếu như chỉ có mấy lần anh hùng cứu mỹ nhân mà đối phương đã chủ động dâng tận miệng thì cũng không hứng thú nữa. Như vậy có khác gì cô con dâu được nhà mình nuôi từ bé hại nước hại dân kia cơ chứ?  

             “Vậy sau này chúng ta cứ giữ khoảng cách của một người bạn cùng nhà là được rồi”, Long Thiên nghiêm túc quan sát Vương Lệ Trân một lượt, sau đó nhe răng ra cười trước mặt cô.  

             Khoảng cách của bạn cùng nhà?  

             Vương Lệ Trân sững sờ chốc lát, đây rõ ràng là đòn có tác dụng ngược với mình, nhìn Long Thiên đang dần dần cách xa, Vương Lệ Trân âm thầm nhăn chiếc mũi xinh đẹp, tự lẩm bẩm nói: “Còn kiêu ngạo hơn cả tôi nữa cơ đấy”.  

             Vương Lệ Trân không đuổi theo, bởi vì lần thứ nhất vào phòng Long Thiên gọi anh dậy, lần thứ hai cùng anh xuống lầu cũng chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi và cảm ơn, lần này còn đuổi theo nữa thì hương vị sẽ biến chất mất. Đây không phải là điều mà nữ hoàng Vương có thể thừa nhận được, cô không muốn gây ra hiểu lầm ai đang ám chỉ ai.  

             Chỉ là nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, Vương Lệ Trân đột nhiên có chút đăm chiêu, cùng ở với nhau hơn một tuần, ngoài hành động đạp cửa vô lý của anh ra thì sau đó dường như đều khá chính nhân quân tử. Ngoài việc miệng lưỡi có hơi độc địa thì cũng không có khuyết điểm rõ ràng nào, hơn nữa tối nào cũng về nhà, không có thói quen xấu đi qua đêm, còn cứu mình hai lần mà không đòi báo đáp gì cả.  

             Người này có lẽ xấu xa đến mức nào cũng không đến nỗi táng tận lương tâm đâu nhỉ?  

             Thế là không đúng lúc cũng không đúng thời điểm, Vương Lệ Trân cảm tính hét lên nói: “Long Thiên, tối nay tôi mời anh ăn cơm”.  

             “Có thịt có rượu không?”, Long Thiên quay người cười tươi hớn hở ngốc nghếch hỏi, bộ dạng vô cùng thật thà chất phác.  

             “Rượu thịt đều thoải mái”, Vương Lệ Trân cười nói, cô đột nhiên phát hiện ra tên này cũng khá đáng yêu.  

             Long Thiên thắng cược một phen ngồi trên chiếc GTR, đợi sau khi Vương Lệ Trân lái chiếc Maserati rời khỏi ga-ra anh mới vỗ nhẹ vào ngực nói: “Chết tiệt, giả vờ quá lố suýt nữa thì toi rồi”.  

             Cuộc đánh cược càng nhiều nguy hiểm thì càng mang lại nhiều lợi ích, Long Thiên thích sự kích thích đó, hơn nữa cũng không nhất định lần nào cũng sẽ có lợi, đối với anh ấy mà nói, những trò xiên xẹo của Tiểu Nam Tử trong mắt người ngoài chẳng qua cũng chỉ là mấy trò mà Tiểu Hổ Tử năm đó để lại mà thôi.  

             Đến công ty, vừa lên đến tầng mười hai đã phát hiện ra tất cả mọi người đang bận rộn hơn bình thường, bởi vì vừa đùa giỡn ở nhà một chút nên Long Thiên đã đến muộn mất nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa lúc này Chu Hòa Phong đang bị một gã đàn ông mắng: “Chơi điện thoại trong giờ làm việc, tổ các cậu làm ăn kiểu gì thế? Tập đoàn Vương Thị chúng tôi không phải nơi để nuôi không mấy kẻ vô dụng như các người”.  

             Gã đàn ông này là một trong ba giám đốc đồng cấp, tên là Triệu Quang Lâm, cái tên rất dị mà con người cũng rất dị. Không chỉ là giám đốc nhân sự mà còn là phó giám đốc kinh doanh do khả năng kinh doanh không tệ. Một mình kiêm nhiệm hai vị trí như Triệu Quang Lâm bình thường chẳng phải đều chỉ để ý đến những người đứng đầu trong công ty thôi sao, anh ta thật sự tự coi mình như một ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch, cho nên vừa lên đến tầng mười hai nhìn thấy Chu Hòa Phong đang chơi điện thoại thì chửi lấy chửi để, thể hiện uy phong của mình.  

             Chu Hòa Phong tội nghiệp bị chửi cho tức đến ói máu nhưng vẫn không dám phản bác một câu, Tào Nghệ lại có chút ngứa mắt nói: “Giám đốc Triệu, anh ở tổ ba mà, chuyện ở tổ hai chúng tôi đâu phiền tới anh đến xen vào chứ?”  

             “Tôi thấy ngứa mắt không được sao? Công ty đang đối mặt với thử thách, các người thì chẳng nhờ vả gì được, tôi thân làm ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch mà còn không thể nói các người mấy câu sao?”, đối với mấy người dù là nam hay nữ mà muốn đối nghịch với Triệu Quang Lâm thì anh ta đều phải đạp họ dưới chân.  

             Tào Nghệ nói thầm mấy câu: “Còn chưa lên chức mà đã ra vẻ cái gì chứ, đúng là đồ tiểu nhân”.  

             Thính giác của Triệu Quang Lâm vô cùng tốt, nghe thấy vậy bèn quát lên: “Tào Nghệ, cô dám ăn nói liên thiên thì mau dọn đồ cút đi cho tôi!”  

             Tào Nghệ tức điên, Chu Hòa Phong sợ bạn gái mình Tào Nghệ sẽ bị thiệt thòi nên lập tức cúi đầu nói: “Giám đốc Triệu tôi sai rồi, xin lỗi anh”.  

             Triệu Quang Lâm hắng giọng, nghiêm khắc nói: “Trước khi tan làm viết một bản kiểm điểm đưa cho tôi, ít hơn ba nghìn chữ thì cút”.  

             “Ồ, người này là ai vậy? Oai phong quá nhỉ?”, Phạm Thái Nhàn vừa đi vệ sinh vào thì nhìn thấy cảnh này nên kỳ quái nói.  

             Người đứng bên cạnh vội vàng kéo tay anh ta lại nói: “Anh Phạm, đây là giám đốc Triệu”.  

             Một giám đốc nhỏ bé anh đây chẳng thèm để vào mắt, vốn dĩ anh ta tới công ty này là để đi làm cho vui, nguyên tắc cuộc sống của anh đây chính là tôi giẫm lên người khác thì được, nhưng người khác muốn lên mặt trước mặt tôi thì không được, vẫn giữ vẻ thản nhiên thờ ơ nói: “Hừ, lại là một tên giám đốc, Vương Thị chẳng có gì nhưng giám đốc thì lại một đống nhỉ”.  

             Nhìn cách ăn mặc của Phạm Thái Nhàn, Triệu Quang Lâm cười lạnh nói: “Ở đây đến lượt một thực tập sinh như cậu lên tiếng sao? Mau chóng cút về làm việc cho tôi”.  

             “Mẹ kiếp, bảo tôi cút sao? Hôm nay ông đây không phát uy thì anh lại coi tôi là một con mèo bệnh mất!”, Phạm Thái Nhàn lập tức nổi điên, ở cả cái Bắc Hải này cũng chẳng có mấy người dám nói năng như vậy với mình.  

             “Anh Phạm, anh bình tĩnh đã”, người bên cạnh vội vàng khuyên ngăn.  

             “Tránh ra!”  

             Phạm Thái Nhàn đẩy người đó ra, trực tiếp xông lên túm lấy cổ áo của Triệu Quang Lâm, kết quả đối phương lại lắc người nhẹ nhàng tránh được, nhân tiện đánh một quyền cực kỳ chính xác vào bụng Phạm Thái Nhàn, Phạm Thái Nhàn chỉ biết dựa vào mấy món võ mèo cào nhào về phía trước, vồ ếch sấp mặt trên sàn!  

             Người mà vừa nãy còn khuyên ngăn bụm miệng nói: “Tôi đang định nói với anh, Triệu Quang Lâm còn là một cao thủ Vịnh Xuân quyền!”  

             Lần này anh Phạm đã mất mặt thật rồi, đang do dự không biết có nên bò dậy hay không thì không ngờ vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Long Thiên xuất hiện trước mặt anh ta, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nói: “Ái khanh bình thân”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người
Khi Giang Mạt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi trong một quán cà phê. Kỳ lạ là cô không còn nhớ gì cả, toàn bộ ký ức đã bị xóa sạch. Ngồi đối diện cô…
Ốc Sên Nhút Nhát
Ốc Sên Nhút Nhát
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm. Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Bạn Cùng Bàn Có Kẹo Không?
Ngao Minh An tính tình có phần kỳ quặc, nhưng sâu bên trong lại là một người nhạy cảm, luôn khao khát được yêu thương (CÔNG) X Lê Thâm Việt một người mà chẳng biết phải giới thiệu…
Lửa Trong Mưa
Lửa Trong Mưa
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn. Cha mẹ tôi, cả…
36 Chiêu Ly Hôn
36 Chiêu Ly Hôn
Kết hôn bốn năm, tôi chưa từng nghĩ tới, ông xã yêu lại nói với tôi, chúng ta ly hôn đi! Được rồi, nếu muốn ly hôn, vậy ly hôn đi! Nhưng vì sao, khi tôi muốn ly…
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh - Khước Nha
Mật Ngọt Trong Tim Anh – Khước Nha là truyện ngôn tình hay về mối tình thầm lặng của Ngu Vãn và Lục Thức. Nhà họ Ngu và nhà họ Giang thân nhau mấy đời. Ngu Vãn từ…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot