Trong ấn lượng của Long Thiên, cho đến nay vẫn chưa gặp được người phụ nữ nào thật sự được coi là cùng đẳng cấp với cô con dâu được nhà mình nuôi từ bé kia. Nữ hiệp Hoàng Dung Như phóng đãng không kiểm soát được đứng trước mặt chị gái đó chẳng phải cũng ngoan ngõan như con mèo con, lần đầu tiên gặp đã bị bức cho tức tưởi rồi, hơn nữa Cừu Đông Thanh cũng không làm gì cả, chỉ đứng ở đó thôi nhưng khí chất tự nhiên đó đã đủ để chinh phục nữ hiệp Hoàng. Thế cho nên nữ hiệp Hoàng từ nhỏ không có ước mơ gì đã quyết chí phải trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như Cừu Đông Thanh, đây cũng là nguyên nhân chính để sau này cải tà quy chính thi vào trường đại học Thanh Hoa.
Chiến tranh giữa phụ nữ không giống như đàn ông, bọn họ không dùng vũ lực trực tiếp, nếu có thì chỉ âm thầm như sóng ngầm so chiêu với nhau. Long Thiên không biết Cừu Đông Thanh đã làm gì mà trở thành thần tượng của Hoàng Dung Như, điểm này có lẽ chỉ có Hoàng Dung Như mới biết, nhưng từ nhỏ đến lớn đa số phụ nữ mà anh biết đều như vậy. Đây có lẽ là khả năng lãnh đạo hấp dẫn thiên bẩm thuộc về riêng chị con dâu đó, nếu không thì một người con gái kém anh hai tuổi sao có thể lãnh đạo toàn bộ những nhân vật tinh anh hàng đầu của Tượng Quốc chứ.
Mặc dù Long Lăng Tuyết cũng rất giỏi giang, nhưng so với Cừu Đông Thanh thì luôn khiến người ta cảm thấy kém phần hơn, đây không chỉ là cảm nhận của Long Thiên, mà e là toàn bộ người nhà họ Long đều thấy vậy, có lẽ ngay cả Long Lăng Tuyết cũng tự mình thấy thế, nên ở đâu cũng đối đầu với Cừu Đông Thanh. Những năm tháng đối đầu thẳng thắn có, âm thầm có đó, bản thân bị biến thành bia đỡ đạn như Long Thiên vẫn luôn mờ mịt không hiểu gì, giờ đã trưởng thành rồi mới nhận ra mỗi câu họ nói với nhau, mỗi ánh mắt nhìn nhau đều đầy sự hàm ý, vô cùng tinh tế đáng giá, còn kịch tính hơn những câu chuyện hậu cung của mấy tác giả nổi tiếng nhiều.
Cho nên sau khi Vương Lệ Trân hỏi câu này, Long Thiên ngay lập tức không biết phải trả lời sao, đương nhiên anh biết đây là một câu hỏi phụ, nhưng từ nhỏ đến lớn đã hình thành thói quen rằng hình tượng của Cừu Đông Thanh đã ăn sâu vào tâm trí anh rồi, đương nhiên anh có thể nói dối, nhưng như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì. Tình huống thực tế nếu như so sánh giữa Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân, thì cô không giống như chị gái con dâu được nhà mình nuôi kia, lúc thì lạnh lùng, lúc thì rất quyến rũ, đó là chưa kể còn thiếu một cô Diệp Yêu Tinh.
Sự chần chừ nhất thời đã khiến Vương Lệ Trân nhạy bén nhận ra được suy nghĩ thật sự của Long Thiên, trong nháy mắt đã mất đi hứng thú tiếp tục hỏi, cô thấy tiếc rằng tại sao mình lại tự hỏi một câu ngu ngốc như vậy chứ. Bình thường Vương Lệ Trân coi thường nhất là loại phụ nữ như vậy, kết quả là bản thân mình lại có ngày như thế, cũng làm ra những việc ngu xuẩn.
Lẽ nào sự thật là phụ nữ thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu ngốc hết sao?
Nhân viên phục vụ vừa khéo xuất hiện đã phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, sau khi hai phần bò bít-tết được đặt lên bàn, Long Thiên vội vàng chuyển chủ đề, còn tiện tay rót rượu cho Vương Lệ Trân, hai người tự ngầm hiểu không nhắc đến người phụ nữ đó nữa.
Trong lúc đó, có bốn người từ ngoài cửa đi vào, một nam ba nữ, ba người nữ là Hạ Tiểu Man người đã cãi nhau với Long Thiên ở ngoài cửa và Tần Ỷ Thiên có nụ cười rất dễ thương, người còn lại đi bên cạnh người đàn ông, rõ ràng là một mỹ nhân nhưng có lẽ cố tình khiêm tốn ẩn mình nên dường như có cảm giác như không tồn tại vậy.
Người đi đầu tiền không phải ai khác mà chính là một người trong Bắc Hải Tam Tú, mới hai lăm tuổi đã sở hữu tập đoàn Tần Thị lớn mạnh, là một trong những người trẻ dưới ba mươi tuổi kiệt xuất nhất ở Bắc Hải, cũng là anh trai của Tần Ỷ Thiên, Tần Tung Hoành, đối thủ lớn nhất của tập đoàn Vương Thị.
Không thể phủ nhận đám nam thanh nữ tú này rất dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đặc biệt là Tần Tung Hoành khí chất nho nhã kia, sự nho nhã của anh ta dường như có thể hạ gục bất cứ người phụ nữ từ mười mấy tuổi đến một trăm tuổi, mấy người phụ nữ trong nhà hàng vừa thấy anh ta đã mê đắm hết cả rồi.
Hạ Tiểu Man cố ý đi phía sau, vẻ mặt bất mãn nói: “Tớ mời anh Tung Hoành dùng bữa, người phụ nữ kia còn đi theo làm gì, chẳng có chút ý tứ gì cả!”
Tần Ỷ Thiên khó xử cười nói: “Chị Ảnh Tử là vệ sĩ của anh tớ, anh ấy đi đâu cũng đều đi theo”.
“Đi ăn tối cũng phải đi theo, cứ làm như tớ sẽ hạ độc không bằng?”, Hạ Tiểu Man bực bội nhìn theo bóng lưng của Ảnh Tử nói.
“Tiểu Man, tớ khuyên thật cậu một câu”, Tần Ỷ Thiên có chút không đành lòng nói: “Anh tớ làm như vậy cậu còn chưa hiểu sao?”
“Không hiểu, tớ chẳng hiểu gì cả, cũng không muốn hiểu, Thiên Thiên, cậu phải đứng về phía tớ đấy!”, Hạ Tiểu Man trừng mắt nhìn Tần Ỷ Thiên một cái, nhanh chóng bắt kịp Tần Tung Hoành đi phía trước.
Tần Ỷ Thiên cười khổ lắc đầu, cô ta biết bạn thân mình đã hết thuốc chữa rồi, chỉ mong anh trai mình có thể dùng cách khéo léo nhất để từ chối, ít nhất cũng không phải để cô ta cảm thấy tổn thương. Nói thật lòng, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng có người con gái nào bên cạnh cô ta là không thích người anh trai ưu tú kia của mình cả, nhưng chỉ có mỗi Hạ Tiểu Man là kiên trì nhiều năm như vậy.
Hạ Tiểu Man vẫn ý thức được điều này, khó khăn lắm mới hẹn được người trong mộng Tần Tung Hoành đi ăn cùng, cô ta cũng không muốn con ruồi kia sẽ đến làm phiền mình, đang định giả vờ như không nhìn thấy thì không ngờ Tần Tung Hoành đã nghe thấy lời Hạ Tiểu Man nói, cũng thuận thế nhìn theo, đôi mắt phượng đẹp đẽ đột nhiên lộ ra một tia nghiền ngẫm.