Anh hơi thất vọng, nhưng vẫn cố tỏ ra có hứng, nghiêng đầu lại gần.
“Em vẽ xong rồi à?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Đây là lứa ‘cây rung tiền’ đầu tiên của tụi mình đó! Anh là đối tác, nên em cho anh xem đầu tiên luôn!”
Có lẽ là vì tôi nói “tụi mình”, hoặc vì từ “đối tác”, hoặc đơn giản chỉ vì là “người đầu tiên”.
Hòa giơ tay mở cuốn sổ.
Anh sững lại một chút, rồi cứ thế lật từng trang từng trang một.
Xem xong, anh ngẩng đầu, chân thành khen: “Em vẽ đẹp lắm!”
“Nếu em mặc mấy bộ này, anh thấy sao? Có đẹp không?”
Thấy anh chưa hiểu ý, tôi chỉ vào mẫu váy, chớp mắt nhìn anh.
“Đẹp chứ, em mặc gì cũng đẹp.”
“Thế người khác mặc, có đẹp không?”
Anh khựng lại, cúi đầu nhìn quyển sổ một lúc, rồi mới chậm rãi ngẩng lên hỏi: “Em muốn mở xưởng may à?”
Xưởng may á?
“Tạm thì chưa cần đâu, em chỉ muốn mở một tiệm may đo trước.
Xưởng thì tính sau.”
Hòa không ngẩng đầu, tiếp tục lật xem từng trang, cuối cùng lại lắc đầu: “Mẫu mã đẹp đấy, nhưng may không khó.
Mình mà mở tiệm, chừng vài tháng là bị bắt chước.
Nếu mở, tốt nhất mở luôn xưởng, sản xuất hàng loạt, giá thấp, mẫu đẹp—thế là cả thị trấn sẽ lấy hàng từ mình hết.”
Mắt tôi sáng rỡ như đèn pha, lập tức ôm lấy mặt anh, hôn cho mấy phát rõ kêu.
“Cục cưng! Anh giỏi quá trời! Em đúng là số hưởng mới được anh cưới về!”
Trước giờ tôi cứ tưởng Hòa mở được trại heo là nhờ hưởng lộc ba mẹ để lại, ai ngờ đầu óc làm ăn anh cũng thông minh đến vậy.
Quả là… vớ được bảo bối rồi!
Hòa đỏ mặt cái rụp.
“Cục… cưng gì chứ… ngại chết đi được…”
Ngại chết?
Tôi nhìn anh ôi trời ơi chứ rõ ràng là anh thích muốn chết còn gì!
16
Xưởng may khởi động ầm ầm như lửa bén rơm, và tôi thì hoàn toàn không ngờ Hòa lại có nhiều mối quan hệ đến thế.
Chưa đầy ba ngày, anh đã giúp tôi tìm được một xưởng phù hợp.
Hợp đồng ký xong, đặt cọc cũng đã chuyển, vì là người quen của Hòa nên chủ xưởng đồng ý cho đến cuối năm mới phải trả tiền thuê.
Tôi cầm bản hợp đồng, mắt nhìn mà ngẩn người.
Giấc mơ tôi ấp ủ hai kiếp người… vậy mà lại thành hiện thực đơn giản thế này sao?
Tiếp theo là mua máy móc.
Đúng lúc huyện bên có một xưởng từng làm giày và áo khoác chuẩn bị thanh lý thiết bị vì làm ăn thua lỗ.
Vợ chồng chủ xưởng không muốn gồng nữa nên muốn bán lại máy.
Hòa nghe ngóng được, hôm sau đã mượn máy kéo chở tôi qua đó, trả giá rồi dẫn tôi đi thành phố mua vải.
Sau một vòng tiêu tiền như gió, sổ tiết kiệm của tôi cũng… rỗng không.
Nhìn mấy cái máy từng cái một được chuyển vào xưởng, tôi vừa sờ cái sổ trống trơn, vừa cảm thấy lòng cũng trống theo.
“Hòa… tụi mình hết sạch tiền rồi.”
Hòa ôm tôi vào lòng.
“Chỉ là tạm thời thôi.
Biết đâu sang năm, em sẽ khiến nơi này thay da đổi thịt.”
“Anh tin là em làm được sao?”
“Ừ, anh tin.”
Tôi tựa trán vào ngực anh, nghe nhịp tim vững vàng không đổi—không hề nói dối.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng tin rằng… tôi và Hòa thật sự có thể đi với nhau đến hết đời.
17
Ngày khai trương xưởng may, không khí rộn ràng hết sức.
Tôi rút ra hơn 2.000 đồng tiền sính lễ trước kia, Hòa còn giúp tôi vay được một khoản nữa.
Gánh áp lực rất lớn, tôi bắt đầu tuyển công nhân, mỗi ngày đều bám lấy xưởng nghiên cứu không ngừng.
Ông Quốc với bà Mai nghe tin tôi mở xưởng, lại muốn mò tới kiếm chác.
May là bị Hòa bắt gặp, lập tức đuổi về thẳng cánh.
Từ hôm đó, ngày nào tan ca, xưởng may cũng có mấy anh trai bên trại heo đến “xem người”.
Lâu ngày thành quen, lại ghép được mấy đôi.
Ba tháng sau, lô hàng đầu tiên của xưởng may chính thức ra mắt—chỉ có năm mẫu mà cháy hàng khắp tỉnh!
Thành phố bán sạch, mấy huyện lân cận kéo nhau đến lấy hàng.
Tôi bận tối mặt tối mũi, công nhân cũng phải thay nhau làm ngày làm đêm.
Đến nỗi người trại heo sau ca làm cũng phải qua giúp xưởng tăng ca.
Cuối năm, nợ vay được trả hết, tiền thuê mặt bằng cũng xong.
Không chỉ vậy, tôi còn bắt tay được với mấy thành phố và hai mươi mấy huyện xung quanh, xây dựng mạng lưới phân phối.
Đúng lúc tỉnh đang đẩy mạnh phát triển kinh tế, lãnh đạo thành phố nghe tin tôi với Hòa khởi nghiệp thành công, đích thân đến thị sát, còn được lên báo địa phương.
Năm thứ ba, xưởng tiếp tục mở rộng.
Tôi còn bay ra tận Bắc Kinh, tuyển mấy sinh viên tốt nghiệp đại học chuyên ngành thiết kế mang về làm nhà thiết kế chính.
Lại hai năm sau nữa, quy mô xưởng đã đủ để cung cấp cho cả nước.
Trại heo của Hòa cũng phát triển vượt bậc—từ nơi chuyên cung cấp thịt heo, mở rộng sang xúc xích, lạp xưởng, thịt xông khói… thương hiệu cũng bắt đầu nổi tiếng.
Chính là năm đó, tôi thường xuyên mệt mỏi, có lúc còn buồn nôn.
Hòa sợ phát khiếp.
Lần đầu tiên tôi thấy Hòa sợ đến vậy.
Vừa định trêu anh một chút thì đã thấy mắt anh đỏ hoe: “Vũ, anh chỉ có mình em thôi đấy.”
Câu đó làm lòng tôi như bị ngâm vào nước chanh, vừa chua vừa xót.
May mắn là kết quả là tin vui—tôi có thai.
Cơ thể ngày càng khó chịu, công việc vẫn chưa dừng được, Hòa đành chạy đi chạy lại giữa trại heo, xưởng và nhà để chăm tôi.
Bụng càng to, người càng xấu, tính tình cũng càng cáu bẳn.
Tôi vừa gặm táo mèo vừa khóc, vừa giận dỗi quát Hòa: “Anh đừng có mơ em đẻ cho anh đứa thứ hai!”
“Được được được, không sinh nữa!”
Anh chỉ có thể để mặc tôi đánh, vừa nhẹ giọng dỗ dành.
Không biết có phải đứa nhỏ trong bụng nghe được không, mà đêm hôm đó… tôi vỡ ối.
Và sinh được một lần… hai đứa.
Một trai, một gái—long phụng song sinh.
18
“Chỉ vì mày mà danh tiếng cả đời của tụi tao bị vùi dập sạch! Đúng là con gái lớn lên ở quê, chẳng biết điều gì cả!”
Toàn bộ câu chuyện của tôi và Hòa khép lại, trong khi cuộc đời của những người từng tổn thương tôi lại rẽ về hướng khác.
Con Linh cuối cùng vẫn cưới Phúc, nhưng kết cục chẳng mấy tốt đẹp.
Phúc mất việc, lại mang bản tính sĩ diện, thích mơ mộng hão, khiến hai bên gia đình suốt ngày cãi vã, chẳng còn tí hòa thuận nào như trước.
Con Linh chịu hết nổi, cuối cùng bỏ trốn theo một ông chủ lấy hàng từ phương Nam.
Phúc uất ức, cứ cách vài bữa lại đến nhà ông Quốc bà Mai đập phá, chửi mắng, đánh đấm như ăn cơm bữa.
Hai ông bà gọi điện cho con Linh, mong nó đưa mình đi sống chung.
Ai ngờ gọi tới mới biết—nó đã đổi số từ đời nào rồi.
Mãi nhiều năm sau, mới nghe nói con Linh dắt theo một đứa nhỏ từ phương Nam về.
Thì ra cái người đàn ông giàu có kia vốn đã có vợ con đàng hoàng, mấy lời ngon ngọt chỉ là để… chơi bời.
Phúc biết chuyện, lại tìm đến làm ầm đòi tiền bồi thường.
Con Linh thì làm gì có tiền, hai đứa hết đường đành chắp vá sống qua ngày với nhau.
Ngày ngày cãi cọ, đánh nhau, chỉ tội đứa nhỏ sống trong cảnh đó.
Cả hai đứa chẳng đứa nào chịu làm gì, chỉ biết oán trời trách đất, quay sang đổ lỗi cho cha mẹ.
Vậy là bốn ông bà già phải ra ngoài còng lưng làm việc để nuôi hai đứa… thất bại.
Nghiệp quật không chừa ai.
Đúng là đáng đời.
Toàn văn hoàn.
[Hoàn]