“Tống Dịch!” Tôi bật khóc, nước mắt cứ thế trào ra như suối. Mở mắt, nhìn vào khoảng không mờ mờ trước mặt, lòng vẫn còn thổn thức với giấc mơ vừa rồi.
Bỗng nhiên, vai trái tôi nhói lên một cái, đau điếng. Tôi giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. Thì ra Tống Dịch đang vùi mặt vào vai tôi, giọng anh nghẹn ngào: “Vừa rồi em gọi tên Tống Tinh Trì. Đây là hình phạt.”
…
Tôi ngơ người ra một lúc. Mãi một hồi sau mới hiểu ra chuyện gì. Chắc là tôi nói mớ trong lúc ngủ, gọi tên Tống Tinh Trì.
Nhớ lại cảnh anh bị bắt nạt trong mơ mà không hề phản kháng, tôi vừa giận vừa thương: “Bây giờ anh mới biết tức giận hả? Sao hồi đó anh không làm vậy?”
Tống Dịch nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Đồ ngốc! Làm gì có chuyện em nỡ bày trò hại anh chứ? Sao anh không nhận ra?” Tôi bực bội nói. “Cho dù anh không nghĩ như vậy, mà em thật sự trở nên xấu xa, làm anh tổn thương, thì anh cũng phải phản kháng chứ!”
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về cho tôi bình tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi em mơ thấy chuyện trước kia à?”
“Ừ.” Tôi ủ rũ gật đầu. “Xin lỗi anh, Tống Dịch.”
“Không phải lỗi của em. Đừng nói xin lỗi nữa.”
“À, lúc nãy anh nói em gọi tên Tống Tinh Trì, là vì em mơ thấy cậu ta ép em uống rượu. Em chửi cậu ta thôi, chứ không có gì đâu. Anh đừng hiểu lầm nhé.”
“Anh không hiểu lầm đâu. Giờ anh phân biệt được rồi. Em thực sự rất yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi.” Mắt anh sáng lên niềm vui. “Duyệt Duyệt, anh cũng vậy.”
Lời tỏ tình bất ngờ làm mặt tôi đỏ bừng. Tôi vội rúc vào lòng anh, tránh ánh mắt của anh.
“Duyệt Duyệt,” anh nói: “trước đó, em có quay về một lần đúng không? Hôm đó em tỉnh lại ở bệnh viện, cử động được một lúc rồi lại thiếp đi, em còn nhớ không?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên là nhớ. Hôm đó trông anh buồn lắm. Em muốn dỗ anh mà không nói được.”
Anh ôm tôi chặt hơn, thở dài: “May mà lần đó em trở về. Nếu không, anh đã chẳng thể cưới được em rồi.”
Chúng tôi kể cho nhau nghe bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Tống Dịch kể, lúc tôi vừa tỉnh lại sau tai nạn, cứ lạnh nhạt với anh như người dưng nước lã. Rồi ba tôi lại đề nghị chuyện liên hôn, anh mới biết tôi với Tống Tinh Trì có hôn ước từ bé.
Anh cứ tưởng tôi muốn giữ khoảng cách với anh là vì chuyện này. Anh lại gần tôi, rụt rè hỏi tôi có thể không cưới Tống Tinh Trì được không, còn len lén ngoéo tay tôi nữa. Ai dè lại bị “tôi” hất tay ra, ghét bỏ ra mặt. Đó là giấc mơ đầu tiên của tôi.
Sau đó, “tôi” lại thân thiết với Tống Tinh Trì, dù gì hôn lễ cũng sắp diễn ra rồi. Anh buồn lắm, nhưng chẳng biết làm sao.
Mãi đến khi “tôi” uống rượu đến mức phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày, trùng hợp hôm đó tôi trở về một lát, và có hành động muốn gần gũi anh. Biết Tống Tinh Trì đối xử với tôi không tốt, anh mới bàn với bà Tống, sắp xếp một cuộc trao đổi, để cuối cùng người cưới tôi lại là anh.
Đám cưới diễn ra chóng vánh. “Tôi” thì tức tối vì bị ép cưới, càng ngày càng ghét anh, chỉ muốn ly hôn, rồi lại cứ quấn quýt lấy Tống Tinh Trì. Mãi đến khi Tống Tinh Trì hết chịu nổi, nói nếu “tôi” dám nhảy lầu thì cậu ta mới chấp nhận “tôi”. Không ngờ “tôi” lại làm thật. Nhưng vì sợ độ cao nên ngất xỉu, nhờ vậy tôi mới có cơ hội quay về.
Nghe anh kể, tôi mới thấy những hành động bất thường của “tôi” trong mắt anh lại rất logic. Tôi thở dài, kể lại cho Tống Dịch ba giấc mơ của mình.
Anh quả quyết: “Người đó chắc chắn ở quanh ta.”
Tôi cũng đồng ý: “Hình như cô ta thích Tống Tinh Trì. Dù bị cậu ta sỉ nhục đủ kiểu, cô ta vẫn có vẻ thích thú, đúng là bệnh hoạn. Không biết có phải cô ta máu M không?”
Tống Dịch nhíu mày: “Nhưng trước khi ba em đề nghị liên hôn, cô ta đâu có qua lại gì với Tống Tinh Trì.”
Tôi suy nghĩ: “Vậy sao sau đó cô ta lại thay đổi? Lại còn nói chuyện chị dâu với em chồng rất thú vị, cùng nhau trêu chọc anh. Hay là cô ta chỉ ghét anh thôi?”
“Duyệt Duyệt, cô ta nhắm vào em.”
“Cô ta mượn thân xác của em để làm những chuyện đó. Ban đầu chỉ là tổn hại danh tiếng của em. Nhưng sau đó, nào là uống rượu đến xuất huyết dạ dày, nào là nhảy lầu… Nếu em thật sự nhảy xuống thì…”
Anh không nói hết câu, nhưng tôi hiểu. Sống lưng tôi lạnh toát.
Tống Dịch đặt tay lên lưng tôi, an ủi: “Đừng sợ, anh nhất định sẽ tìm ra cô ta.”
“Ừ.” Tôi rầu rĩ đáp, dụi đầu vào ngực anh.
Tống Dịch vỗ về tôi một lúc lâu, tôi mới bình tĩnh lại. Tôi lại đưa tay ngoéo tay anh: “Em không sao rồi.”
“Vậy mình làm chuyện khác nhé.” Ngón tay anh bắt đầu cựa quậy.
Tôi giật mình: “Trời sắp sáng rồi đó!”
“Duyệt Duyệt, mình cưới nhau lâu rồi mà đây mới là lần đầu tiên. Em thương anh chút đi.”
Nghe anh nói vậy, tôi cũng mềm lòng.
…
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, xoa cái eo đau nhức, tức đến nghiến răng.
Trời ơi, có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi không?
Hu hu hu.