Trước khi đầu tôi trở lại bình thường, tôi cứ ngỡ Lý Văn Kinh là anh chồng tuyệt nhất trên đời. Tôi mê anh như điếu đổ, kiểu một giây không thấy là nước mắt ngắn dài.
Trên bàn ăn, tôi bám dính lấy tay áo Lý Văn Kinh như sam, mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi: “Anh lại định bỏ em đi nữa hả?”
“La Dạng, buông tay ra.” Người bị tôi bám dính mặt lạnh như tiền, giật tay một cái, nghe rõ cả tiếng cúc áo vest kêu.
Tôi vẫn ôm chặt cánh tay anh, giọng điệu oán trách: “Anh ngày xưa đâu có nói như vậy, anh nói sẽ yêu em cả đời, không có em anh sống không nổi…”
Màn kịch này diễn ra đều đặn mỗi sáng, cứ hai ba ngày là tôi lại lên cơn, mà trên đời này chỉ có Lý Văn Kinh mới dỗ được tôi.
Lý Văn Kinh nhắm mắt như từ bỏ, thở dài: “Anh đi họp, tối nay sẽ về.”
“Tối nay là mấy giờ? Em sợ ngủ một mình.”
Thấy anh im lặng, tôi bắt đầu mếu máo, nước mắt rơi lã chã.
Lý Văn Kinh nhăn mặt kiểu đau đầu lắm rồi, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Nói đi, lại muốn gì nữa?”
Tôi nghiêng mặt, chỉ vào má: “Anh chưa hôn em.”
Trong gương phản chiếu hình ảnh tôi xinh đẹp, bên cạnh là Lý Văn Kinh cao ráo. Trời ơi, đúng là một cặp trời sinh…
Chưa kịp tự luyến xong, đầu tôi bỗng nhiên lóe sáng. Khuôn mặt tuấn tú trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức. Ký ức ùa về như thác lũ, tôi đứng hình mất 5 giây. Ánh mắt si mê ban nãy giờ chuyển thành kinh hãi.
Khoan đã! Tôi đang làm cái quái gì thế này?
Tôi, La Dạng, CEO của tập đoàn La Thị, oan gia ngõ hẹp, đối thủ một mất một còn của Lý Văn Kinh trên thương trường, giờ lại gọi anh là chồng?!
Toàn thân tôi cứng đờ, định mở miệng mắng cho anh một trận thì thấy Lý Văn Kinh, người lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng, lại nhíu mày cúi xuống hôn chụt một cái lên má tôi.
Nụ hôn như điện giật, chạy khắp người tôi. Rồi anh còn nói, giọng điệu bất lực: “Giờ thì ngoan ngoãn ở nhà được chưa?”
Lý Văn Kinh đi rồi mà tôi vẫn đứng ngây ra đó, chắc phải đến hai mươi phút sau mới hoàn hồn lại được.
Anh… anh vừa hôn tôi á?
Mối quan hệ của tôi và Lý Văn Kinh ấy à, nói thật là gặp nhau thì muốn choảng nhau luôn. Lần gặp trước, tôi còn cười ha hả rủa anh chết sớm nữa cơ. Lý Văn Kinh liếc tôi một cái, lạnh lùng đáp: “Vậy chắc tôi phải kéo cô La đi theo rồi.”
Ai ngờ đâu chỉ nửa tháng sau, tôi gặp tai nạn xe, mất trí nhớ rồi yêu luôn Lý Văn Kinh. Không những thế còn bám dính anh như sam, dọn thẳng vào nhà anh ở luôn. Nghĩ mà thấy nhục nhã ê chề!
Trong căn biệt thự yên tĩnh, tôi ngồi trên ghế sofa, tĩnh tâm suy nghĩ một hồi rồi quyết định: Chuyện tôi khôi phục trí nhớ này tuyệt đối không được để lộ ra. Không thì cả đời này tôi sẽ bị Lý Văn Kinh cười vào mặt mất!
Tôi lục tung vali lên, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại công việc bị giấu kín. Thư ký nghe tôi gọi điện thì suýt khóc: “Tổng giám đốc La, nửa tháng nay chị đi đâu vậy? Lý Văn Kinh suýt nữa cướp sạch hợp đồng của chị rồi!”
Tôi tức điên lên được. Thảo nào nửa tháng nay anh đối xử với tôi dịu dàng khác thường. Thì ra là vừa cười thầm trong bụng, vừa cướp hợp đồng của tôi chứ gì?
“Hợp đồng ở Ngu Thành hôm nay ký phải không?”
Thư ký sốt ruột như kiến bò chảo nóng: “Đúng vậy, chị biến mất nửa tháng, bên Ngu Thành định ký với Lý Văn Kinh rồi.”
Tim tôi thắt lại. Tôi lập tức đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề: “Tôi sẽ chặn Lý Văn Kinh lại. Bảo Ngô Hội, nếu không ký được hợp đồng này thì cuốn gói khỏi công ty!”