historybs.com - Đọc truyện online

Chương 2

Thế là tôi lên chuyến bay sau Lý Văn Kinh, đáp xuống Ngu Thành. Dự án này vốn dĩ do phó tổng giám đốc Ngô Hội phụ trách, khuôn mặt lạ lẫm của tôi lúc này lại là một lợi thế.

Trong buổi tiệc tối hôm đó, tiếng ly rượu chạm nhau leng keng. Tôi đứng trước tấm kính lớn, ngắm nghía bộ váy đuôi cá màu vàng nhạt trên người, lòng tự dưng thấy vui.

Bộ váy này, à cả bộ trang sức nữa, đều được mua bằng thẻ của Lý Văn Kinh hồi tôi mất trí nhớ, tốn gần mười triệu lận. Ngay cả vé máy bay lần này cũng là quẹt thẻ của anh luôn, chắc chắn Lý Văn Kinh biết tôi đã đến Ngu Thành rồi.

Tôi đứng ở cửa, mắt đảo một vòng quanh đám đông nhưng không thấy Lý Văn Kinh đâu. Đang định quay ra thì bỗng “bịch” một cái, lưng tôi đụng phải một thân hình rắn chắc. Mùi hương gỗ quen thuộc, lạnh lùng mà quyến rũ, lập tức bao phủ lấy tôi.

Giọng nói của Lý Văn Kinh, lạnh tanh pha chút mỉa mai, vang lên bên tai: “Cô La diễn đủ chưa?”

Tôi ngẩn người ra đúng một giây rồi lao ngay vào lòng anh: “Chồng ơi, em nhớ anh lắm!”

Do lao quá mạnh nên một mảng lưng trần của tôi lộ ra, thu hút không ít ánh mắt tò mò.

“Ai vậy?”

“Hình như là vợ của tổng giám đốc Lý đó.”

Lý Văn Kinh khựng lại, mặt lạnh tanh, lấy áo khoác che kín người tôi rồi ôm eo tôi vào phòng chuẩn bị đồ ăn.

Mông tôi chạm vào cạnh bàn, khiến mấy thứ đồ dùng trên bàn kêu loảng xoảng. Lý Văn Kinh nhìn tôi, ánh mắt tối sầm lại: “La Dạng, em định làm gì?”

Anh chỉ gọi cả họ lẫn tên tôi khi tôi mất trí nhớ. Xem ra tôi lại lừa được anh một lần nữa rồi.

Tôi nghịch cà vạt của anh, mắt nhìn đi chỗ khác, lí nhí: “Không có gì đâu, chỉ là… nhớ anh thôi…”

“Nói thật.”

Vẻ mặt cười toe toét của tôi xìu xuống, mắt rưng rưng: “Người ta nói anh ở Ngu Thành có bồ, em đến xem thử…”

Mặt Lý Văn Kinh lạnh tanh, đáp: “Không có chuyện đó.”

“Anh nói dối!” Tôi giận dỗi đá anh một cái: “Vừa nãy em thấy anh nói chuyện với một người phụ nữ, anh hết yêu em rồi!”

“…”

Lý Văn Kinh nhíu mày: “Đó là đối tác.”

Tất nhiên tôi biết đó là đối tác, phó tổng giám đốc tập đoàn Minh Hoa ở Ngu Thành, họ Diêu. Tôi quay mặt đi, chu miệng lên: “Không tin! Trừ khi tối nay anh đưa em đi cùng!”

Lý Văn Kinh chắc bị tôi làm phiền đến phát cáu rồi: “Được.”

Tối đó, tôi khoác tay Lý Văn Kinh, lượn lờ như con bướm xinh đẹp, cười nói rôm rả với mấy người của tập đoàn Minh Hoa. Mấy lần Lý Văn Kinh đang nói chuyện làm ăn cũng bị tôi chen ngang. Cuối cùng anh ngồi im re một góc, mặt mũi tối sầm nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.

Vừa tan tiệc, tôi bị Lý Văn Kinh lôi xềnh xệch về phòng. Cánh cửa đóng cái rầm, xung quanh tối om. Ngón tay Lý Văn Kinh mơn trớn cổ tôi: “La Dạng, sao anh không phát hiện ra em dễ gần gũi thế này nhỉ?” Giọng anh trầm trầm, trong bóng tối nghe càng quyến rũ.

Tối nay tôi uống hơi quá chén, đầu óc lâng lâng, dựa vào lòng anh mà nũng nịu: “Tại em không muốn anh nói chuyện với người phụ nữ khác thôi…”

Tôi rùng mình một cái. Trời ơi, quê quá! Mất trí nhớ xong tôi thành ra thế này sao?

Lý Văn Kinh khẽ cười: “Chưa là gì của nhau mà đã ra vẻ ngang ngược rồi.”

Lúc anh đặt tôi xuống giường thì chuông điện thoại réo lên. Ánh đèn nhấp nháy giữa đêm tối chói mắt kinh khủng.

Anh nghe máy, giọng thư ký vang lên từ điện thoại: “Tổng giám đốc Lý, hợp đồng ở Ngu Thành bị người của cô La cướp mất rồi.”

“Ai cơ?”

“Phó tổng giám đốc Ngô Hội bên cô La.”

Căn phòng im phăng phắc. Tiếng tích tắc của đồng hồ ở góc phòng hòa cùng nhịp tim tôi, gõ vào từng dây thần kinh. Tôi giả vờ như không có chuyện gì, lấy chân huých nhẹ anh, nín thở chờ xem Lý Văn Kinh phản ứng thế nào.

Tiếng quần tây sột soạt. Anh cúp máy, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh tanh: “La Dạng, em biết hôm nay anh định ký hợp đồng đó à?”

Tôi vẫn cứ rúc vào lòng anh, hít hà mùi hương thoang thoảng trên người anh, im thin thít.

Anh nắm lấy cằm tôi, nâng lên nhìn một lúc, rồi đột nhiên cười: “Nhớ lại rồi à?”

Tim tôi đập thình thịch, kiểu này mà thừa nhận thì đêm nay toi đời.

Tôi vờ ngây ngô nói: “Chồng ơi, nóng quá…”

Anh nhìn khuôn mặt tôi ửng đỏ vì rượu, đôi mắt sâu hun hút dán chặt vào mặt tôi. Lý Văn Kinh giấu nhẹm đi vẻ thâm sâu khó lường trong mắt, giọng điệu dịu dàng: “La Dạng, em coi anh là đồ chơi hả?”

“Em thích anh… sao lại coi là đồ chơi…”

Nụ cười của Lý Văn Kinh tắt dần, anh cúi xuống cắn lên môi tôi. Nụ hôn mang theo chút tức giận không thể nào xua tan được, cắn đến mức mùi máu tan ra trong miệng.

Mãi đến khi tôi nhăn mặt vì đau, Lý Văn Kinh mới buông tôi ra, tay vuốt ve mái tóc rối bù của tôi, cười lạnh: “Tiếp đi, còn lời nói dối nào chưa nói, chồng đang nghe đây.”

Tôi thở hổn hển, ánh mắt chân thành: “Em yêu anh…”

Rẹt! Bộ váy trên người tôi bị xé toạc đến tận eo. Ánh mắt Lý Văn Kinh lúc này chỉ còn lại sự tàn nhẫn: “Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”

Anh mạnh bạo đẩy tôi vào góc, năm ngón tay siết chặt lấy tay tôi, đan xen vào nhau. Rồi anh cười khẽ: “Anh hy vọng đến ngày em nhớ lại mọi chuyện, em vẫn có thể nói câu này. Nếu không… anh không ngại tự tay kết liễu em.”

Trước đây, tôi luôn xem Lý Văn Kinh là một con chó hoang xảo quyệt. Anh không giống tôi, không xuất thân từ gia đình danh giá mà phải tự mình từng bước bò lên.

Người ta nói, những kẻ ngoi lên từ đáy xã hội thường dùng mọi thủ đoạn để tranh giành tài nguyên. Lý Văn Kinh chính là loại người đó, không chịu nhường nhịn ai một tấc, lúc nào cũng khiến người ta khó chịu.

Tôi nhớ năm đó, vì bị anh cướp mất hợp đồng nên tôi tức giận đến mức buông lời trêu chọc. Lý Văn Kinh vẫn thản nhiên đáp: “Muốn bao nuôi tôi? Sợ là cô La không bao nuôi nổi.”

Thế mà đêm nay, vẻ mất kiểm soát của anh lại khiến tôi cảm thấy thỏa mãn. Đúng là… không tốn một xu mà vẫn được hưởng.

Lý Văn Kinh vốn là người cực kỳ cẩn thận, tỉ mỉ. Đến ngày mọi chuyện vỡ lở, không biết anh sẽ cười nhạo tôi nhiều hơn, hay tôi sẽ cười nhạo anh nhiều hơn đây?

Đang mải mê suy nghĩ, tôi bỗng bị một lực mạnh từ phía sau đẩy tới. Giọng nói trầm ấm của Lý Văn Kinh vang lên bên tai: “Đang nghĩ đi đâu đấy?” Hơi thở ấm áp phả vào da thịt tôi.

Tôi vô thức cắn môi, rồi buột miệng giễu cợt: “Anh… anh chưa ăn cơm à?”

Lý Văn Kinh dừng lại. Một tiếng cười khẽ vang lên, như gợn sóng lăn tăn trong màn đêm.

“Được.”

Chỉ một chữ “được” thôi, không thêm gì nữa. Nhưng sự im lặng ấy lại càng tàn nhẫn, như bão tố đang âm ỉ sôi sục.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, người ngợm ê ẩm. Tôi cắn răng ngồi dậy, mò được điện thoại nằm chỏng chơ dưới giường. Mở tài khoản Wechat phụ, tin nhắn của Ngô Hội hiện lên.

“Tổng giám đốc La, mọi chuyện đã xong.”

“Ngoài ra, Khương Mộc đã về phe chúng ta, có gửi một số thứ.”

Khương Mộc ngày xưa thân với Lý Văn Kinh như anh em ruột, vậy mà nửa năm nay cứ hục hặc, chắc là do chia chác không đều. Tôi cũng đã ngấm ngầm tác động vào Khương Mộc, không ngờ hôm nay có kết quả.

Tôi hỏi: “Thứ gì?”

“Bằng chứng Lý Văn Kinh đánh cắp bí mật thương mại. Lần này chắc chắn tóm gọn được anh ta.”

Đọc xong tin nhắn, tôi chợt nghĩ đây có khi nào là cái bẫy Lý Văn Kinh giăng ra không? Một cái bẫy dành riêng cho tôi?

Nghĩ một lúc, tôi nói: “Gửi vào email cho tôi. Tôi tự kiểm tra.”

Ngô Hội có vẻ sốt ruột: “Tổng giám đốc La, đừng do dự nữa…”

“Làm theo lời tôi.”

Vừa tắt máy, cửa phòng bật mở.

Lý Văn Kinh đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tôi vừa tắt, giọng nhẹ tênh: “Gọi cho ai đấy?”

Tôi giấu điện thoại ra sau lưng, lắp bắp: “Không… không có ai.”

Anh nheo mắt, bước về phía tôi.

Tôi đá vào đầu gối anh, nhăn nhó: “Đau…”

“Đau gì?” Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì.

“Còn hỏi đau gì nữa?” Mặt tôi nóng bừng: “Lần đầu gặp chuyện này, hỏi người khác chút xíu cũng không được à…” Nhớ lại chuyện tối qua, tôi vẫn còn hơi run.

Lý Văn Kinh khựng lại, giọng nói căng thẳng: “Chuyện này mà em cũng đi hỏi người khác được?”

Anh nắm lấy chân tôi, nhẹ nhàng xỏ vào dép: “Xuống giường đi, anh đưa em đi khám.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot