historybs.com - Đọc truyện online

Chương 6

Cái lạnh cuối xuân đã tan, gió đêm mát rượi. Nhưng tay Lý Văn Kinh thì nóng ran.

Ánh trăng trải dài trên vai chúng tôi, chẳng ai nói với ai câu nào.

Lý Văn Kinh lên xe, nổ máy.

“Về đâu?”

Tôi đổi giường là mất ngủ liền, nên quăng thẳng chìa khóa nhà cho anh. Lý Văn Kinh không nói gì, lái xe đưa tôi về.

Tôi nhớ hồi xưa, lúc mua căn hộ này, tôi có gặp Lý Văn Kinh ở sàn mua bán. Chúng tôi còn cãi nhau vì một chuyện cỏn con, lúc đó tôi khịa anh: “Khó mà nên cao nhã!”

Giờ thì anh đang đứng dựa cửa nhà tôi, ánh mắt sâu thẳm.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi hơi ngại, hỏi: “Anh đứng đó làm gì?”

Lý Văn Kinh cười khẽ: “Anh đang nghĩ, giờ anh cũng tiến bộ (*) rồi”.

(*) Nguyên văn là 登堂入室, nghĩa đen là bước vào nhà; nghĩa bóng là đạt đến trình độ cao, thành thạo trong một lĩnh vực nào đó.

Tôi lôi từ tủ giày ra đôi dép dùng một lần đưa cho anh: “Anh có biết dùng từ không vậy? Từ đó người ta ví von học vấn hoặc kỹ năng cơ mà!”

Lý Văn Kinh gật đầu, không nói gì.

Tôi thấy lạ: “Này, sao anh không nói gì…”

Bỗng dưng tôi thấy mất thăng bằng.

“Á!” Tôi hét lên, phát hiện mình bị Lý Văn Kinh bế lên đặt trên bàn ăn, hơi thở nóng rực phả xuống từ đỉnh đầu.

Lý Văn Kinh mân mê ngón tay tôi, giọng trầm thấp: “Vậy cô chủ kiểm tra anh xem, kỹ năng có tiến bộ hay không…”

Sống chung lâu, Lý Văn Kinh nắm rõ tính tôi như lòng bàn tay. Anh cũng biết rõ điểm yếu của tôi nằm ở đâu.

Đêm nay, anh chẳng còn vẻ ngoài hoang dại như mọi khi, dịu dàng dẫn dắt tôi hòa vào nụ hôn nồng nàn, triền miên bất tận. Tôi vòng tay qua cổ anh, hai tay đan vào nhau sau gáy, chủ động đáp trả nụ hôn.

“Dạng Dạng, chuyện lần trước em lừa anh vẫn chưa có kết luận đâu đấy.”

Tôi bị anh làm cho nóng hết cả người, trừng mắt nhìn anh.

Lý Văn Kinh thấy vậy liền thôi, cười khẽ cúi đầu xuống, để tôi nắm tóc mai anh: “Không nói nữa, lỗi của anh”.

Đêm dần khuya, mặt nước trong bình hoa gợn lên từng đợt sóng nhỏ. Không khí nóng bức khiến cánh hoa mỏng manh nở bung ra, nhụy hoa thò ra từ những cánh hoa đang mở rộng, yếu ớt đung đưa.

Tôi cắn vào vai Lý Văn Kinh, rên rỉ: “Đồ chó, anh từ từ thôi…”

Giọng Lý Văn Kinh khàn đặc như pha lẫn chất độc, dụ dỗ tôi chìm đắm trong men say: “Anh không có học vấn… em dạy anh…”

“Dạng Dạng, em dạy anh…”

Quyết định kết hôn của tôi và Lý Văn Kinh đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ ban giám đốc công ty anh.

Sáng sớm, trên bàn họp, mọi người đã tranh cãi nảy lửa.

“Cưới La Dạng? Vậy sau này công ty mình họ Lý hay họ La hả?”

“Tôi đánh nhau với La Thị cả đời, tôi không đồng ý!”

“Chủ tịch, cậu muốn cưới cô ta, trừ khi đuổi tôi đi…”

Lý Văn Kinh ném bom: “Tôi đăng ký kết hôn rồi.”

Anh nhìn thẳng vào mặt ông Quý: “Chú nhất quyết muốn đi, tôi đành…”

“Khoan đã!” Ông Quý run bắn cả người, ngồi phịch xuống ghế: “Chuyện này… tính sau đi…”

Mặt Lý Văn Kinh không đổi sắc: “Không tính sau được. Em ấy là vợ tôi, sống chết có nhau.”

Mấy cổ đông mặt đỏ tía tai, hầm hầm như sắp bốc khói.

Lý Văn Kinh nhíu mày: “Tôi có bắt mọi người chôn cùng nhà họ La đâu mà phản đối?”

Tôi xem livestream từ Khương Mộc gửi, phì cười. Phải nói, cưới Lý Văn Kinh là quyết định sáng suốt nhất đời tôi. Anh cân tất, không hề lôi tôi vào mấy vụ rắc rối này.

Bên phía tôi thì không dễ thở như mấy ông già bên Lý Văn Kinh. Anh họ tôi nhân lúc họp, lên giọng dạy đời: “Sao cô lại ăn cây táo rào cây sung vậy hả? Cưới ai không cưới, lại đi cưới đối thủ? Đúng là phụ nữ yêu vào là mất não, chim chuột với người ta rồi không biết suy nghĩ nữa!”

Tôi ném hợp đồng mới ký tối qua cho anh ta: “Tôi thấy anh mới là người mất não đấy. Lợi ích rành rành ra đó không thèm, lại đi tin mấy lời hứa hẹn của nhà họ Chu. Tôi khuyên anh nên giữ cái mông cho kỹ, coi chừng bị người ta bán lúc nào không hay!”

Mặt anh họ tôi đỏ như gấc, đứng phắt dậy giữa bàn họp: “La Dạng! Công ty này không phải chỗ cô muốn nói gì thì nói!”

Tôi cười: “Ủa? Bố mẹ tôi giao cổ phần cho anh rồi à?”

Muốn đối đầu với tôi, anh ta phải có cổ phần trong tay. Nhưng rõ ràng là anh ta không có.

Chạm đúng chỗ đau, anh họ tôi gân cổ lên: “Lấy chồng rồi thì lo mà ở nhà cơm nước, dạy con! Kinh doanh là chuyện của đàn ông, phụ nữ biết thân biết phận thì nên ở nhà cho mát.”

Nghe câu này riết cũng quen rồi, tôi mỉm cười: “Xin lỗi nha, người phụ nữ này sẽ gọi bảo vệ lôi anh ra ngoài.”

Lúc bị lôi ra ngoài, anh họ tôi vẫn còn gào thét um sùm. Mấy cổ đông khác định ra mặt bênh vực.

Tôi cười khẩy: “Các vị chắc chắn tôi không lấy được cổ phần của bố mẹ tôi à?”

Ánh mắt họ bắt đầu lung lay, do dự.

Tôi chống tay lên bàn, nói rõ ràng từng chữ: “Chưa xong đâu, tôi khuyên mọi người nên biết điều một chút. Không thì đừng trách tôi thẳng tay quăng các vị ra đường như rác rưởi.”

Sau khi ổn định nhân viên của hai công ty, hai bên bắt đầu hợp tác.

Hôm nay, Lý Văn Kinh tự nhiên bước vào văn phòng tôi.

Mấy ông chú lớn tuổi lên giọng: “Cậu tưởng đây là nhà cậu à?”

Lý Văn Kinh ung dung ngồi xuống ghế sofa, phong thái cứ như chủ nhân nơi này, không nói gì mà cũng đủ khiến mấy người kia tức điên.

Tôi cười xòa: “Thôi được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với anh Lý.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Tôi đặt bút xuống, hỏi anh: “Có chuyện gì không?”

Lý Văn Kinh đặt bánh kem lên bàn tôi: “Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi ngẩn người, hơi bối rối. Hơn hai mươi năm nay, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, không ngờ Lý Văn Kinh lại nhớ.

Tôi nhìn chăm chú hình vẽ trên bánh. Một quả đào tiên xiêu vẹo, chắc chắn là tác phẩm nghệ thuật của Lý Văn Kinh. Kiểu trang trí này xưa lắm rồi, giờ ít ai làm.

Tôi mở hộp bánh, chỉ vào quả đào: “Anh nghĩ sao mà làm kiểu này vậy?”

Lý Văn Kinh hơi ngại: “Hồi nhỏ… thấy người ta sinh nhật toàn làm vậy. Không đẹp hả?”

“Giờ ít ai làm lắm.”

Lý Văn Kinh ho nhẹ một cái: “Không sao, không thích thì thôi.”

Một lúc sau, anh có vẻ hơi hậm hực, nói thêm: “Anh thấy quả đào là đẹp nhất rồi.”

Tôi hiểu ra ngay, Lý Văn Kinh cũng chưa từng tổ chức sinh nhật. Hồi nhỏ, chắc anh nhìn bánh đào trong tủ kính mà thèm thuồng lắm. Giống như kiểu ánh trăng sáng trong lòng anh, nên anh nghĩ vậy là đẹp nhất rồi.

Tôi cắm nến lên bánh, nói: “Ai nói em không thích. Năm sau nhớ thêm mấy chữ Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn nữa nha.”

Lý Văn Kinh cười: “Được.”

Lý Văn Kinh không hảo ngọt, nên ngồi đối diện cắt bánh giúp tôi. Anh cắt một miếng, tôi ăn một miếng. Ăn bánh xong thì nhận được quà trang sức anh đặt.

Lý Văn Kinh thấy tôi ăn xong, đưa tờ giấy cho tôi: “Ngày mai anh đi công tác.”

“Gấp vậy?”

“Ừ.”

Tôi chợt cảm động: “Chẳng lẽ anh cố tình hoãn đến hôm nay để mừng sinh nhật em?”

Lý Văn Kinh tránh ánh mắt tôi: “Không.”

Lúc này tôi mới tin là Lý Văn Kinh chưa từng yêu đương, nói dối cũng vụng về dễ sợ.

Tôi nhoài người qua bàn: “Lý Văn Kinh!”

“Hửm?” Anh nhìn tôi chăm chú.

Tôi bất ngờ hôn lên môi anh: “Về sớm nha!”

Tai Lý Văn Kinh đỏ lựng lên, không nói gì, quay người đi mất.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot