historybs.com - Đọc truyện online

Chương 7

Lý Văn Kinh đi công tác một tuần, thì anh họ tôi đến gây rối đúng một tuần.

Mưa dầm dề mấy ngày liền, làm lòng người cũng bực bội theo. Giờ thì hay rồi, nghe nói anh họ tôi lại cãi nhau ầm ĩ dưới sảnh. Tôi vừa họp xong, bảo vệ không cản được, để anh ta xông thẳng lên đây.

Mặt anh ta hớn hở: “La Dạng, ngày tươi đẹp của cô đến đây là hết!”

Nói rồi, anh ta quăng điện thoại lên bàn tôi. Một tin tức nóng hổi hiện lên màn hình: đoạn đường núi ở thành phố X bị sạt lở đất đá, hàng chục chiếc xe hơi bị vùi lấp.

Anh họ tôi hả hê ra mặt: “Tôi đã cho người hỏi thăm rồi, xe của Lý Văn Kinh cũng nằm trong đó. La Dạng, cô đúng là loại khắc chồng mà!”

Tôi nhìn chằm chằm vào mấy dòng bình luận đang chạy trên màn hình điện thoại, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Tập hợp nhân sự liên quan, tổ chức quyên góp cứu trợ, liên hệ truyền thông theo dõi đưa tin.”

Anh họ tôi ngớ người ra, mặt mày biến sắc: “La Dạng, cô có còn là con người không? Chồng cô chưa biết sống chết thế nào, cô chỉ lo làm màu thôi hả?”

Tôi dừng lại, mặt lạnh tanh, chỉ thẳng vào camera: “Lưu lại đoạn video vừa rồi cho tôi.”

“Thiên tai ập đến, anh còn ở đó giễu cợt, nếu không muốn tôi công khai chuyện này thì mau ngậm miệng lại.”

Vụ việc này nhanh chóng leo lên top tìm kiếm. Các cơ quan chức năng đã điều động đội cứu hộ đến hiện trường.

Tôi bận tối mặt tối mũi đến tận khuya, mọi người về hết cả rồi. Tôi khoác áo, bước ra khỏi phòng họp. Đèn hành lang tắt gần hết, chỉ còn tiếng bước chân tôi vang vọng.

Tôi đi đến góc khuất, rồi chống tay lên tường, từ từ ngồi thụp xuống, gọi cho Lý Văn Kinh lần đầu tiên kể từ khi tai nạn xảy ra.

Không liên lạc được.

Mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa. Bên ngoài trời lại mưa, hơi nước mờ ảo len lỏi qua khe cửa sổ hé mở, tràn vào phòng.

Thư ký gọi điện đến: “Tổng giám đốc La, phỏng vấn báo chí ba tiếng nữa bắt đầu, bản thảo đã gửi cho chị rồi ạ.”

Tôi dựa vào tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Đứng dậy, tôi trả lời: “Ừ, tôi xuống liền.”

Lý Văn Kinh mất tích ba ngày rồi, ba ngày nay tôi cứ chạy qua chạy lại giữa hai công ty. Hàng xe cứu trợ cứ nối đuôi nhau đến hiện trường, giá cổ phiếu của cả hai công ty thì tăng vèo vèo.

Nhiều người xem xong phỏng vấn thì bàn tán xôn xao:

“Ủa, không phải La Dạng với Lý Văn Kinh là vợ chồng hả? Sao cô ta bình tĩnh dữ vậy? Còn tâm trạng diễn kịch nữa.”

“Quan tâm cô ấy làm gì. Ít ra người ta cũng bỏ tiền bỏ của ra giúp đỡ, không như mấy anh hùng bàn phím chỉ biết chửi bới trên mạng.”

“Ghê thiệt, cô này lạnh lùng quá ha!”

Không chỉ thiên hạ nghĩ vậy, mà đến bố mẹ tôi cũng nghĩ y chang. Họ xem video anh họ tôi làm loạn ở công ty, mặt mày đen xì xì: “La Dạng, con mà dám để chuyện này lộ ra ngoài thì đừng trách bố mẹ từ mặt.”

Tôi tỉnh bơ đáp: “Vậy thì mua lại đi. Con nói rõ rồi, giao cổ phần của bố mẹ cho con.”

Công ty đang trên đà phát triển, họ không còn cách nào khác, cuối cùng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vừa bước ra khỏi nhà, đã thấy Khương Mộc đứng đợi sẵn ở cửa. Trông anh ta phờ phạc: “La Dạng, rốt cuộc cô có thật lòng với Lý Văn Kinh không?”

Hai ngày hai đêm rồi tôi chưa chợp mắt. Tôi đưa túi cho anh ta: “Đợi tôi chút.”

Xong xuôi, tôi tiến về phía trợ thủ đắc lực đang đứng đợi ở xa, dặn dò vài câu rồi quay lại mở cửa xe của Khương Mộc.

“Đưa tôi ra sân bay.”

“Ra sân bay làm gì?”

Tôi bùng nổ, bao nhiêu cảm xúc dồn nén cứ thế tuôn ra: “Im lặng! Đưa tôi ra sân bay! Ngay! Lập! Tức!”

Thư ký đã kể hết mọi chuyện cho Khương Mộc nghe qua điện thoại. Anh ta lo cho tôi nên đã cùng tôi đến hiện trường.

Lực lượng cứu hộ và vật tư của công ty cũng đã đến từ mấy ngày trước. Công tác cứu hộ đang diễn ra rất khẩn trương, ai nấy đều tất bật.

Tôi vừa xuống xe là phi thẳng về phía đội cứu hộ. Trời mưa, đường trơn trượt, tôi ngã lên ngã xuống mấy lần, đầu gối trầy xước hết cả.

Khương Mộc chạy theo sau, kéo tôi lại: “La Dạng, bình tĩnh nào! Tôi vừa nhận được tin, hình như lão Đại vẫn còn sống.”

Tôi đứng khựng lại, quay phắt người, đẩy anh ta một cái thật mạnh: “Sao giờ anh mới nói hả?!”

Chắc đây là lần đầu tiên anh ta thấy tôi nổi đóa, lắp bắp giải thích: “Hiện trường sạt lở nhiều đoạn lắm, biết đâu lão Đại không bị vùi lấp ở phía dưới, mà bị kẹt ở đoạn nào đó thì sao? Tại sạt lở làm đổ cột điện, nên không có tín hiệu mà…”

Tôi nhìn anh ta trân trân, mắt đỏ hoe, gằn giọng: “Đợi Lý Văn Kinh ra, tôi sẽ bảo anh ấy đuổi việc anh!”

Nói rồi, tôi đi thẳng đến chỗ đội vật tư, khoác áo mưa vào, phụ họ phân phát đồ cho đội cứu hộ. Khương Mộc thấy thế cũng lủi thủi lại phụ một tay.

Trời mưa tầm tã, lạnh thấu xương. Tôi mệt quá thì chui vào lều nghỉ một lát, tỉnh dậy lại tiếp tục làm. Dù sao công việc ở hậu phương tôi đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, không sợ có chuyện gì xảy ra.

Thời gian cứ thế trôi qua, ba ngày ba đêm. Bộ quần áo sạch sẽ cuối cùng của tôi cũng bê bết bùn đất.

Bỗng nhiên, đội cứu hộ ở đằng xa hô to: “Có người sống sót! Gọi bác sĩ mau!”

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

Giữa màn mưa bụi, một bóng người cao ráo lách ra khỏi đám đông, leo lên một mô đất cao. Các bác sĩ nhanh chóng chạy tới.

Lý Văn Kinh nhìn về phía tôi. Gần như ngay lập tức, anh nhận ra tôi. Anh lách qua đám đông, khập khiễng đi về phía tôi. Vượt qua một ụ đất nhỏ, anh còn bị vấp ngã, trông vừa tội vừa buồn cười.

Cuối cùng, Lý Văn Kinh cũng đến trước mặt tôi, chưa kịp mở miệng nói câu nào thì…

“Lão Đại!” Khương Mộc từ đâu chạy tới.

Lý Văn Kinh đang dựa vào xe vật tư, thấy vậy liền đá Khương Mộc một cái bằng chân lành lặn. “Mày dám để em ấy tới đây? Muốn chết hả?”

Xong xuôi, anh quay sang nhìn đầu gối tôi sưng đỏ, quát: “Biết đây là chỗ nào không? Sống sung sướng quá rồi…”

Tôi chìa chai nước khoáng đang cầm trên tay cho anh, rồi quay lưng bỏ đi.

“Dạng Dạng…” Giọng Lý Văn Kinh run run, thái độ dịu hẳn, anh lẽo đẽo theo sau: “Đừng đi nữa, toàn bùn đất, bẩn lắm.”

Tôi vừa khóc vừa tức, dẫm mạnh chân xuống vũng bùn, bùn bắn tung tóe lên người Lý Văn Kinh.

Anh đuổi kịp, ôm chặt tôi vào lòng: “Đừng chạy nữa, chân em có đau không?”

Lòng bàn tay anh ấm áp quá, áp vào má tôi, xua tan cái lạnh của cơn mưa. Mắt tôi cay xè, nước mắt cứ thế lăn dài.

Tôi vừa khóc vừa nói: “Em từ nhỏ đến lớn thứ gì mà không có? Sao phải vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy?”

Mấy ngày qua không ăn không ngủ, lo lắng sợ hãi, cuối cùng cũng tìm được chỗ xả hết ra.

Lý Văn Kinh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào tôi: “Xin lỗi… Anh sẽ không để em khổ nữa… Anh sẽ không để em khổ nữa đâu.”

Tôi nghẹn ngào, lồng ngực đau nhói, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo Lý Văn Kinh. Tim anh đập nhanh, từng nhịp như gõ vào xương sườn. Hơi thở ấm áp phả lên đầu tôi, Lý Văn Kinh cúi sát vào tôi: “Dạng Dạng, ngủ đi, nghỉ ngơi đi, được không?”

Anh dìu tôi vào lều, dọn dẹp giường. Anh làm việc rất tỉ mỉ, chưa đầy vài phút đã lót giường mềm mại, êm ái. Lý Văn Kinh ngồi xổm bên giường, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi đẩy anh: “Đi khám bác sĩ đi, không thích đồ gãy chân đâu.”

“Ừ.” Lý Văn Kinh hôn lên trán tôi, đợi tôi ngủ rồi mới đứng dậy, khập khiễng bước ra ngoài.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot