Tôi ngủ như chết vậy.
Lúc tỉnh dậy, trời đất tối om, mưa bên ngoài lều cũng tạnh rồi. Cựa quậy một cái, thấy mình đang bị ôm chặt cứng, mấy sợi tóc cứng cứng cứ cọ vào gáy tôi.
Vừa lúc tôi tỉnh thì Lý Văn Kinh cũng tỉnh luôn. Anh theo bản năng siết chặt tay, giọng khàn khàn: “Sao thế?”
Tôi cũng chẳng biết anh lên giường từ lúc nào, buột miệng hỏi: “Chân anh sao rồi?”
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, mấy hôm nữa là khỏi.”
Tôi xoay người, ôm anh.
Lý Văn Kinh cứng đờ người, hơi bất ngờ, lẩm bẩm: “Dạng Dạng, em định làm gì đấy?”
Tôi giữ tay anh lại, luồn tay vào trong áo anh. Lý Văn Kinh không dám nhúc nhích, ôm eo tôi, hơi thở nặng nề trong bóng tối nghe càng rõ.
“Không được… đừng như vậy…” Giọng anh cứ như đang dụ dỗ tôi vậy. Đúng lúc anh sắp không nhịn được nữa thì tôi dừng lại.
“Xong rồi.”
“Xong rồi?” Lý Văn Kinh nghiến răng.
Tôi rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Không có vết thương nào khác là em yên tâm rồi.”
Lý Văn Kinh không nói dối tôi. Hôm sau chân anh đã đỡ hơn nhiều.
Đợi đến khi đội cứu hộ rút lui, tôi và Lý Văn Kinh mới lên máy bay về nhà.
Nhớ lại lần trước về nhà, tôi và Lý Văn Kinh cãi nhau ở sân bay, nên lúc ra khỏi sân bay, tôi cố tình kéo Lý Văn Kinh đi đường khác.
Anh theo sau, cười: “Em còn mê tín nữa à? Hay là em có gì giấu anh đấy?”
Tôi bịt miệng anh lại, leo lên xe.
Chiều tối, sắp về đến nhà thì trời lại mưa. Vì không kịp trú mưa nên cả tôi và Lý Văn Kinh đều ướt như chuột lột. Đúng lúc shipper giao hàng đến, Lý Văn Kinh ôm đồ giúp tôi, rồi chúng tôi cùng vào nhà.
Tôi vào phòng tắm lau tóc, Lý Văn Kinh đứng ở lối vào, mở gói hàng giúp tôi. Lúc tôi cầm khăn bước ra, thấy anh quay lưng về phía mình, đứng im ở cửa.
“Cái gì vậy?” Tôi tò mò đi tới.
Góc nhìn thay đổi, thứ Lý Văn Kinh đang cầm trên tay hiện ra rõ mồn một. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thứ nóng bỏng ấy buông thõng xuống, nằm gọn trong bàn tay của Lý Văn Kinh. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng hồi lâu.
Tôi xấu hổ quá, quay đầu bỏ chạy. Ai ngờ bị anh túm eo kéo lại, ấn xuống ghế sofa. Lý Văn Kinh cười khẽ: “Cô chủ, em có chuyện giấu anh thật…”
Tim tôi đập chậm lại một nhịp. Anh nắm lấy tay tôi, ép lên người mình: “Nhưng anh không ngờ lần này lại là phần thưởng. Mặc cho anh xem, được không?”
Dưới đầu ngón tay tôi là nhiệt độ nóng bỏng của Lý Văn Kinh. Như hạ quyết tâm, tôi đột nhiên kéo cà vạt của anh, xoay người người đè anh xuống: “Anh ngoan ngoãn thì mới có phần thưởng.”
Lý Văn Kinh nuốt khan: “Được, em muốn đối xử với anh thế nào cũng được.”
Đêm xuống, căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo. Tôi che mắt anh, chủ động hôn.
Lý Văn Kinh mồ hôi nhễ nhại, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Dạng Dạng… cho anh nhìn em…”
Tôi giữ chặt tay anh: “Trả lời câu hỏi, anh thích em từ bao giờ?”
“Lâu lắm rồi.”
“Lâu là bao lâu?”
“Không nhớ rõ nữa, có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ là… lần đầu tiên bị em mắng là chó hoang…”
“Còn nữa, tại sao không cho em gặp người nhà anh?”
Lý Văn Kinh ngửa cổ, hít một hơi thật sâu: “Em gái anh? Không được.”
“Tại sao không được?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Nó thích con gái.”
Nhân lúc tôi còn đang ngớ người, Lý Văn Kinh nhanh như chớp gỡ bịt mắt ra. Anh lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ chịu đi theo lẽ thường.
Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã thấy mình bị anh bế xốc vào phòng ngủ.
“Dạng Dạng…” Giọng anh khàn khàn: “em mặc bộ này đẹp lắm.”
Tôi tức điên lên: “Anh đúng là đồ…”
“Chó hoang.” Lý Văn Kinh nói nốt câu tôi chưa kịp nói, ánh mắt nóng rực. Anh cầm tay tôi đặt ra sau tai, để tôi nghịch mái tóc đen ngắn ngủn của anh. Rồi anh cúi xuống hôn tôi: “Ngoan nào, mắng anh thêm vài câu nữa đi, vuốt ve anh đi.”
“Chó hoang…”
Lý Văn Kinh ghé sát tai tôi, thì thầm vài câu.
Mặt tôi đỏ bừng, tôi hét lên: “Anh… anh im đi! Đồ vô liêm sỉ…”
Lời trách mắng yếu ớt của tôi chỉ khiến Lý Văn Kinh bật cười. Tiếng cười ấy vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, khiến chân tôi bủn rủn.
Ngoài cửa sổ, trăng treo ngược trên nền trời. Gió thổi vào phòng, cuốn bay những tờ giấy trên bệ cửa. Đó là di chúc của Lý Văn Kinh mà tôi tìm thấy trong két sắt, kể từ ngày cưới, tôi đã trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản của anh.
Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lý Văn Kinh.
Hôm đó ở sân bay, gió rất to, chiếc khăn tay của tôi bay thẳng vào lòng anh. Lý Văn Kinh nhặt lên, gấp gọn gàng thành hình vuông rồi đưa cho tôi. Tôi chẳng buồn nhìn, cứ thế bước ngang qua anh. Đó là lần đầu tiên tôi thể hiện thái độ với Lý Văn Kinh, rằng tôi ghét anh.
Tôi cứ nghĩ anh đã vứt khăn tay đó đi rồi. Nhưng lúc này đây, dưới ánh trăng trong vắt, chiếc khăn tay nằm dưới tấm kính của tủ đầu giường. Tấm kính sạch bóng, không một hạt bụi.
Lý Văn Kinh nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt tôi, lại cười khẽ, rồi ngậm lấy môi tôi.
Tiếng gió vi vu, mang theo lời thì thầm của anh, văng vẳng giữa đêm dài vô tận: “Ngoan, anh mãi mãi trung thành với em.”
Giống như một con chó hoang khó thuần, trung thành với sự dịu dàng.
Đánh giá truyện