Mẹ tôi là chúa vị kỷ, miễn đạt được mục đích thì chuyện gì bà cũng làm được. Lúc tôi ngủ say, bà bế con trai đến nhà Lữ Tống nhận tổ tông. Mẹ Lữ Tống gọi điện bảo tôi đến đón hai vị tổ tông về.
Tôi đành bắt taxi đến dưới chung cư nhà họ. Đúng là không nằm ngoài dự đoán, chung cư cũ, thang máy lại hỏng. Nhìn cầu thang bộ hun hút, tôi thấy đầu mình như muốn nổ tung. Tôi không yếu, nhưng mới sinh xong một tháng mà phải leo cầu thang bộ thì đúng là cực hình. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt hình sự của mẹ Lữ Tống, tôi cắn răng leo lên.
Hồi ly hôn, đúng là một tấn bi hài kịch.
Nhà tôi kiên quyết, Lữ Tống thì lưỡng lự, còn mẹ anh, vì sĩ diện, ép anh ký vào đơn ly hôn, dù anh chẳng muốn chút nào. Bà còn tuyên bố hùng hồn, hai nhà tốt nhất đừng dính dáng gì đến nhau nữa, gặp nhau mà không nhổ vào mặt nhau là bà đã tử tế lắm rồi.
Mẹ tôi cũng không phải dạng vừa, hai bà đấu khẩu một trận long trời lở đất, bà nào cũng cho mình là đúng. Tóm lại, cuộc ly hôn của tôi và Lữ Tống chẳng hề êm đẹp.
Giờ thì mẹ tôi lại đổi ý, thấy tôi sinh con rồi khó lấy chồng, lại muốn Lữ Tống cưới tôi. Bà còn tuyên bố sẽ cho mấy chục triệu làm tiền học mẫu giáo cho con trai, miễn là Lữ Tống đồng ý tái hôn. Tôi lê từng bước lên tầng 6.
Vừa tới nơi, tôi thấy mẹ tôi đang bế con trai, ra sức khoe với mẹ Lữ Tống. Bà chẳng thèm nhìn, vẻ mặt khinh khỉnh. Đây là bà nội đầu tiên tôi thấy mà không thích cháu nội của mình.
Tôi vừa bước vào cửa, mẹ tôi đã vội vàng gọi tôi lại: “Cố Thanh, mau qua đây xin lỗi mẹ chồng con đi.”
Bà vừa nói vừa nịnh nọt mẹ Lữ Tống: “Thông gia à, hai đứa nó cũng lớn rồi, giờ lại có con rồi, chuyện cũ coi như một giấc mơ, cho qua đi. Làm bố làm mẹ, ai chẳng muốn con cái hạnh phúc. Lúc trước tôi cũng là bất đắc dĩ, chẳng lẽ cả đời không được bế cháu ngoại? Bà nghĩ sao?”
Mẹ của Lữ Tống mặt mày nhăn nhó, lời nói ra cũng chua chát không kém. Lùi lại hai bước, bà chỉ thẳng vào tôi và mẹ tôi, giọng the thé: “Ồ, con của bà là con, con của tôi không phải con à? Con gái bà hại con trai tôi mất ăn mất ngủ, mặt mũi thì nhục nhã ê chề!”
“Giờ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tưởng con trai tôi dễ bắt nạt lắm sao? Đẻ được cháu ngoại bà ra nguyên vẹn là may lắm rồi đấy! Muốn tái hôn? Không có cửa đâu! Trừ khi tôi xuống mồ rồi hãy nói chuyện. Con trai tôi thiếu gì người xếp hàng chờ cưới.”
“Bà tự mà nuôi cháu đi, cháu nội này chúng tôi không nuôi đâu. Mẹ nào con nấy, biết đâu cháu nội cũng thừa hưởng cái tính vô ơn bạc nghĩa của nhà bà, chúng tôi không rảnh mà hầu.”
Mẹ tôi đứng bên cạnh cứ như con kiến bị mắng, vậy mà vẫn cố gắng làm lành: “Ôi, thông gia, bà nói vậy là quá đáng rồi. Lúc đó là tôi ép Cố Thanh ly hôn, tính cách con gái tôi vẫn tốt, là tôi xấu, không liên quan gì đến con gái, bà hãy cho nó một cơ hội nữa đi.”
Tôi nhìn mẹ mà không dám tin vào mắt mình. Muốn gả tôi đi đến mức nào thì cũng không cần phải hạ thấp bản thân đến thế chứ. Người ta đã chỉ thẳng mặt mình mà mắng rồi còn gì. Tôi bước lên, kéo mẹ ra khỏi nhà. Thể diện này mất cũng quá đáng lắm rồi.
Mẹ tôi vẫn lầm bầm xin lỗi suốt dọc đường. Tôi tức đến nghẹn lời, vẫy đại một chiếc taxi, không nói một lời. Mẹ tôi vẫn cứ lẩm bẩm bên cạnh.
Về đến nhà, tôi không chịu nổi nữa, hét lên với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có cần thiết phải làm vậy không? Con đâu phải không tìm được người yêu, bây giờ phụ nữ ly hôn nuôi con một mình rất nhiều, con tự nuôi con được, tại sao mẹ cứ bắt con phải hạ mình như thế?”
Mẹ tôi đặt con vào nôi, nhẹ nhàng kéo tôi ngồi xuống sofa, giọng nói trầm xuống, chất chứa bao nhiêu nỗi niềm: “Nó bị người ta gọi là con hoang, con giải thích sao? Nó bị hỏi tại sao người khác có bố mà nó không có, con trả lời thế nào? Bao nhiêu người đàn ông chấp nhận nuôi con của người khác? Con tìm được mấy người?”
Mỗi câu hỏi của bà như mũi kim đâm vào tim. Tôi lớn lên mà chưa từng gặp mặt bố, chỉ thấy bà dắt tay tôi đi hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, cuối cùng chẳng có kết cục nào tốt đẹp. Nước mắt bà lăn dài trên má, bất lực và xót xa.
Tôi nghẹn ngào: “Mẹ, con hiểu những gì mẹ nói, nhưng mẹ ơi, con cũng muốn có một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ nghĩ sau những chuyện này, nếu con tái hôn với Lữ Tống, liệu chúng con có hạnh phúc không?”
Bà nhìn tôi, môi mấp máy: “Không, nhưng ít nhất… ít nhất cũng dễ dàng hơn.”
Tôi lắc đầu: “Mẹ, làm sao mà dễ dàng được.”
Tôi và Lữ Tống kết hôn không phải vì tình yêu, mà là sự sắp đặt của gia đình. Chuyện đã đến nước này, quay lại chỉ càng thêm đau khổ. Thà tìm một người khác còn hơn.