historybs.com - Đọc truyện online

Chương 4

“Em vội thế sao? Muốn nhanh chóng tìm bố cho con trai em à?” Lữ Tống ngồi vào ghế lái, mặt đen như đít nồi.

Trên đường, anh gặp một sản phụ vỡ ối nên vội vàng mặc áo blouse trắng để kiểm tra. Thấy không có vấn đề gì, anh gọi cấp cứu. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi bị gã kia sàm sỡ.

Tôi im lặng. Anh nói đúng, tôi thực sự rất vội. Nếu không nhanh chóng tìm được ai đó, chắc mẹ tôi sẽ dọn đến nhà anh ở luôn mất.

Tôi gật đầu.

“Anh cũng vội lắm chứ gì? Cô ở Pháp không phải đang chờ sinh con cho anh sao?”

Lữ Tống quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh như đang nói “em đúng là đồ ngốc”.

“Em đến nhà anh rồi à?”

“Ừ.” Chắc chắn là mẹ anh đã mách rồi.

Tôi vội vàng thanh minh: “Em không bắt nạt mẹ anh, cũng không đòi tiền chu cấp đâu nhé.”

Lữ Tống chẳng buồn quan tâm đến lời giải thích của tôi, anh hỏi: “Lên bằng cách nào?”

“Cầu thang chứ còn gì nữa, khu nhà anh thế nào mà anh không biết à?”

Không hiểu sao, ánh mắt anh nhìn tôi bỗng nhiên đầy xót xa: “Hai bà cãi nhau thì kệ họ, em xen vào làm gì? Em cũng già rồi à?”

Tôi lắc đầu: “Hôm nay anh nói nhiều thế, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Giọng tôi bắt đầu bực bội.

Tôi nào muốn xen vào chuyện của họ, nếu không phải mẹ anh gọi tôi đến đón mẹ tôi về, tôi cũng chẳng phải chứng kiến thái độ của nhà anh.

“Anh muốn nói… anh không yên tâm giao con trai mình cho người khác nuôi.”

“Hay là…”

Chưa để Lữ Tống nói hết câu, tôi đã hét lên: “Anh muốn cướp con trai của em à? Không được! Anh chỉ vui vẻ một đêm mà đòi cướp đứa con em mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, không có cửa đâu! Dừng xe! Dừng xe lại! Dừng xe ngay!”

Lúc về đến nhà, mẹ tôi và con trai đã ngủ say. Căn nhà yên tĩnh. Tôi dọn dẹp qua loa, hâm lại món canh mẹ tôi nấu sẵn trong tủ lạnh, rồi lại tất tả đi xem mắt.

Đời đúng là oái oăm, lại gặp Lữ Tống. Anh đứng khoanh tay trước xe, tóc tai chải chuốt gọn gàng, bảnh bao. Ai mà không biết chắc tưởng anh cũng đi xem mắt ấy chứ. Tôi lướt qua anh, vẫy một chiếc taxi. Càng ít tiếp xúc càng tốt, lỡ đâu anh lại nổi cơn gì, cướp mất con trai tôi thì sao.

“Đứng lại!” Giọng anh vang lên sau lưng.

Tôi giả điếc, bước nhanh hơn.

“Cố Thanh, em không đứng lại thì anh lên nhà đấy!”

Hừ, lại còn dọa tôi. Được thôi, anh thắng.

Thì ra Lữ Tống đi xem mắt con gái của bạn mẹ anh, cô nàng vừa từ Pháp về, nghe đâu thích anh từ nhỏ, vừa tốt nghiệp đã vội vàng liên lạc với mẹ anh. Biết anh đã ly hôn cũng chẳng nề hà, vừa xuống máy bay đã phi thẳng tới quán cà phê.

Tôi vừa xuống xe thì người xem mắt của tôi nhắn tin, kẹt xe, sẽ đến muộn. Tôi tính ngồi trong quán đợi, ai dè chỉ còn đúng một bàn bốn người.

Chưa kịp từ chối, Lữ Tống đã kéo tôi ngồi đối diện cô em Pháp. Anh lịch sự và khiêm tốn: “Dương Cẩm, đây là vợ cũ của tôi, không ngại chứ?”

Trời ơi, sao mà không ngại được? Lữ Tống có phải lần đầu đi xem mắt đâu, sao lại nói câu này? Nhưng tôi nào ngờ, cô em Pháp cũng thuộc dạng trà xanh cao cấp.

“Ôi, chị dâu cũ ạ? Hai năm qua chăm sóc anh vất vả quá, sắc mặt chị không được tốt nhỉ?”

“Anh cũng thật là, chỉ lo làm việc, không quan tâm đến chị dâu cũ, nhìn chị không giống bốn mươi, gần giống mẹ em rồi. Anh sau này đừng như vậy với em nhé.”

Ờm… tôi hai mươi tám tuổi. Không giận, không giận, giận hại thân. Tôi hít một hơi thật sâu, nhấp một ngụm cà phê to. Rồi “phụt” một cái, phun thẳng vào mặt cô em Pháp.

“Á, cà phê này sao… nóng thế?”

“Chị dâu cũ không cố ý đâu, có sao không?”

Tôi rút khăn giấy lau mặt cho cô nàng, giọng điệu đầy mỉa mai. Cố ý đấy, chứ không cố ý thì là gì? Một người sắp ba mươi như tôi làm sao để một nhóc con chọc tức được? Tôi đã sớm nhìn ra mấy vết sẹo rỗ trên mặt cô nàng rồi, dính chút cà phê, coi như tẩy trang vậy.

“Không sao, không sao đâu chị dâu cũ. Chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em vào nhà vệ sinh lau. Chị vừa sinh xong, đầu óc không được minh mẫn cũng là chuyện thường tình mà.” Cô em Pháp vừa nói vừa vặn vẹo khăn giấy, đi vào nhà vệ sinh. Trời ạ, lẽ nào tôi thua rồi sao?

Lữ Tống thì vẫn dán mắt vào điện thoại, bận xem tài liệu gì đó. Từ lúc giới thiệu Dương Cẩm xong, anh chẳng buồn liếc nhìn chúng tôi lấy một cái. Cảnh tượng vừa rồi, chắc anh chỉ thấy tôi phun nước vào mặt Dương Cẩm thôi.

Anh vừa mở miệng định nói gì đó, tôi nhanh chóng chặn họng: “Là anh bảo em ngồi xuống đấy nhé. Cô ấy chọc tức em trước. Anh đừng có diễn trò nam chính bảo vệ trà xanh, không thì em phun cả anh luôn.” Nói rồi tôi liếc xéo anh một cái, chỉ vào ly cà phê còn lại trên bàn.

Lữ Tống đưa tay lấy một tờ khăn giấy… lau lên môi tôi… và cả vết cà phê trên ngực áo.

“Ừ, đầu óc không được thông minh cho lắm. Phun người ta mà lại tự làm bẩn mình.”

“Con trai anh giao cho em nuôi, yên tâm được không?”

Anh lại muốn nói gì nữa đây? Lại định lằng nhằng chuyện giành quyền nuôi con sao? Tôi hất tay anh ra, tự mình vào nhà vệ sinh.

Bởi vì… sữa đang tràn ra. Tôi đã cố tình mặc áo tối màu rồi mà. Nhưng Lữ Tống vừa lại gần, đã nhìn thấy. Ánh mắt anh bối rối, không biết nhìn đi đâu, tay vẫn theo thói quen lau vết cà phê trên áo tôi. Khung cảnh ngượng ngùng đến mức tôi phải chạy trốn vào nhà vệ sinh.

Đúng lúc ấy, người đàn ông xem mắt bước vào.

Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt ái ngại, bàn tay còn vô thức đưa lên che miệng: “Cô… vẫn còn trong tháng ở cữ à?”

Tôi gật đầu.

“Vậy… hay là mình hẹn hôm khác nhé?”

Lại gật đầu.

Lần sau? Làm gì còn lần sau nữa. Biểu cảm của anh ta rõ ràng là đang nói: “Chúng ta không hợp”.

Tôi hiểu, chuyện xem mắt vốn dĩ là chuyện tùy duyên. Chẳng có gì phải bất mãn cả. Điều kiện của anh ta cũng khá, nhà cửa xe cộ thu nhập đều ở mức trung bình khá, ngoại hình cũng sáng sủa. Chắc người ta thấy tôi với anh ta môn đăng hộ đối, thậm chí tôi còn nhỉnh hơn một chút.

Dương Cẩm kéo tôi trở lại bàn, bảo muốn tôi làm nhân chứng cho hai người. Tôi ngạc nhiên, bảo vợ cũ làm nhân chứng đúng là độc nhất vô nhị. Quả nhiên, du học về tư tưởng thoáng thật.

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, nhấm nháp mấy miếng bánh ngọt. Thực ra tôi cũng khá đói, cả ngày chỉ húp vài thìa canh gà mẹ nấu lúc trưa, nên giờ nhìn thấy bánh ngọt thì tôi không cưỡng lại được.

“Chị dâu cũ hảo ngọt nhỉ? Anh em thì khác, anh ấy không chịu nổi vị ngọt đâu.”

Tôi gật đầu cho qua chuyện. Lữ Tống ghét đồ ngọt, đúng là sự thật.

Hồi trước, có lần tôi mang sản phẩm mới của công ty về, bảo anh nếm thử. Anh chỉ nhấp môi một chút, rồi pha loãng với nửa chai nước mới uống nổi. Sau đó, tủ lạnh nhà tôi tuyệt nhiên vắng bóng đồ ngọt. Không phải vì tôi không thích, mà là tôi không muốn thấy anh buồn nôn. Anh buồn nôn thì tôi cũng buồn nôn theo.

“Nhưng em thì khác, độ ngọt của em vừa vặn với anh ấy, ngọt mà không ngấy, phải không anh?” Dương Cẩm quay sang Lữ Tống, chống cằm, mắt long lanh như sao.

Ôi trời, màn tán tỉnh sến súa này là sao? Ai mà chẳng biết tán tỉnh chứ. À mà… hình như tôi không biết. Cô nàng lại thắng rồi.

Lữ Tống liếc tôi, rồi gật đầu: “Ừ.”

Hừ, nhìn tôi làm gì? Nhìn cô em ngọt ngào của anh đi kìa. Tôi lườm anh một cái, tiếp tục ăn bánh. Vờ như không quan tâm, nhưng khóe mắt vẫn thấy Lữ Tống mỉm cười, nụ cười thoáng qua rồi vụt tắt.

Rồi bỗng nhiên, đĩa bánh trước mặt tôi biến mất.

“Ủa, sao thế?”

“Anh và cô ấy nói chuyện với nhau, lấy bánh của em làm gì?”

Tôi tròn mắt nhìn theo đĩa bánh, rồi quay sang Lữ Tống, giọng điệu có chút hờn dỗi.

“Ăn nữa là đau bụng đấy.” Anh ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, rồi lại cúi xuống xem điện thoại.

Thôi được rồi, không ăn thì thôi. Tôi lôi điện thoại ra chơi xếp hình. Chưa được bao lâu thì Lữ Tống lại lên tiếng: “Đến giờ rồi, chơi nữa hại mắt đấy.” Nói rồi anh thản nhiên lấy điện thoại của tôi, nhét vào túi mình.

Tôi: …

“Chồng cũ ơi, anh đang xem mắt, em ngồi đây làm kỳ đà thì biết làm gì?” Vô tình liếc sang màn hình điện thoại của anh, tôi thấy những dòng chữ hiện lên:

– Chăm sóc vóc dáng phụ nữ trong thời kỳ ở cữ

– Quản lý tâm trạng phụ nữ sau khi sinh

– Chế độ ăn uống lành mạnh cho phụ nữ sau sinh

– Sau khi sinh con ăn năm cái bánh nhỏ có được không?

Trời đất ơi, anh đang tìm kiếm cái gì vậy? Bắt gặp ánh mắt của tôi, Lữ Tống vội vàng tắt điện thoại. Đúng lúc đó, Dương Cẩm lên tiếng, phá tan bầu không khí kì lạ: “Gần đây có một quán lẩu mới mở… à không… một cửa hàng quần áo, chị đi cùng nhé?”

Không biết cô nàng này lại định giở trò gì nữa. Tôi lắc đầu từ chối. Tôi là vợ cũ, ngồi đây đã đủ lâu rồi, ở thêm nữa chỉ sợ người ta nói ra nói vào.

“Thôi, tôi phải về nhà với con. Hai người lâu ngày gặp lại, cứ tự nhiên.” Nói rồi tôi đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot