historybs.com - Đọc truyện online

Chương 18 :

Kiều Tân Vĩ không phải là một người ba đúng nghĩa.

Thành tích tốt của Kiều Khương sẽ đổi lấy tiền tiêu vặt, từ lúc tám tuổi cô đã hiểu được một đạo lý: Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Cao Kim Lan thu tay về, hai mắt mỉm cười nhìn ông.

Kiều Khương biết rõ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng vẫn đắm chìm vào đó rất lâu không tỉnh lại.

Kiều Khương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Cao Kim Lan cầm di động định nhấn nút tắt, muốn cô ngủ thêm một lát, ai ngờ không cẩn thận lại ấn vào nút nghe máy, giọng nói của Trình Tất Dự vang vọng trong  phòng bệnh:

“Kiều Khương, con mẹ nó cô cũng giỏi thật, vừa nói chia tay bên này cùng Lý Hiệu Lan, bên kia đã tìm đàn ông, cô coi Lý Hiệu Lan là cái gì? Là một con chó cô nuôi sao? A? cô nói chia tay liền chia tay, có hỏi xem anh ấy có đồng ý hay không? Có coi anh ấy là người không? Lý Hiệu Lan bị cô chơi đùa đến chết cô biết không?” 

Kiều Khương cầm di động, mặt vô cảm đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh.

“Trình Tất Dự, tôi nói rồi, đừng quản chuyện của tôi.”

Cô đi đến bên cửa sổ, cách lớp cửa kính nhìn ánh trăng bên ngoài: “Lẫn lộn sẽ không dậy nổi đâu.”

“Cô là gì chứ!” Trình Tất Dự chửi ầm lên: “Mẹ kiếp cô là cái đéo gì? ở trước mặt tôi ngông cuồng cái gì? Có tư cách gì mà ngông cuồng? ba cô là Kiều Tân Vĩ mà nhìn thấy tôi, còn phải kêu một tiếng Trình thiếu gia, cô là cái thứ gì hả?”

“Địa chỉ.” Kiều Khương lấy một điếu thuốc ra, không châm, đặt lên miệng cắn, giọng nói lạnh lùng:

“Tôi đến cho cậu nhìn xem, tôi là cái thứ gì.”

Lý do đơn giản là Trình Tất Dự uống quá nhiều.

Lý Hiệu Lan đã nằm sấp, trong phòng khách lăn lốc những chai rượu vang đã rỗng, còn có mấy chai rượu trắng, ly cốc bị Trình Tất Dự ném hết đi, họ tu cả bằng chai, như không muốn sống nữa. 

Lý Hiệu Lan vì Kiều Khương, trước mặt Kiều Khương anh biểu hiện hiểu chuyện và rộng lượng, nhưng bên trong vừa không cam lòng lại đau khổ. Trình Tất Dự mắng anh là đồ vô dụng, vì sao lúc Kiều Khương nói tìm được người đàn ông khác, không tức giận, không chất vấn, không chửi cô, ngược lại còn cúi đầu xin lỗi, đã hèn mọn tới như vậy còn không thể làm Kiều Khương quay đầu lại, có còn là đàn ông không?

Lý Hiệu Lan không nói lời nào, chỉ buồn bã uống rượu, anh cũng muốn nổi giận, cũng muốn điên lên, nhưng anh biết, những chuyện đó chỉ làm cô cách xa hơn, anh chỉ muốn đứng ở góc độ của cô, thay cô suy xét, chỉ muốn yêu cô, không muốn bị cô chán ghét, chẳng sợ vì bọn họ đã chia tay, sau này chẳng còn quan hệ nào.

Trình Tất Dự đã vài ngày không liên lạc được với Trương Đông Đao, vì anh ta xuống tay quá nặng, đánh Trần Chúng Thăng đến nhập viện. Trương Đông Đao vốn đang dỗ dành anh ta, cũng không biết ba mẹ của Trần Chúng Thăng nói gì đó, mấy ngày nay cô nàng đều ở viện chăm sóc cho Trần Chúng Thăng, làm Trình Nhất Dự bốc hỏa đến không có chỗ nào phát tiết.  

Lúc Kiều Khương  đến đây, Trình Tất Dự  đứng cũng chẳng vững.

“Kéo lên xe.” Cô nghiêng người, mấy người phía sau đi vào nhà, khiêng Lý Hiệu Lan cùng Trình Tất Dự ra ngoài.

“Cô muốn làm gì?” Trình Tất Dự chỉ vào cô, lung lay mắng:

“Cô là đồ điên, cô muốn làm gì?!”

“Đương nhiên vì cậu say, kéo đi thiến.” Kiều Khương hờ hững nhìn cậu ta.

Trình Tất Dự tỉnh rượu phân nửa, ôm lấy khung cửa hét lên:

“Mẹ nó, cô dám đụng vào tôi một cái xem.”

“Sợ?” Kiều Khương cười lạnh một tiếng, cầm di động mở loa đoạn ghi âm cho cậu ta nghe:

“Cũng ghê gớm đấy, cậu biết đoạn ghi âm này giá trị bao nhiêu tiền không? Đưa cho luật sư của Kiều Tân Vĩ càng đáng giá, đưa cho ba mẹ cậu cũng rất đáng giá, ba mẹ cậu nghĩ rằng cậu đắc tội với tôi, hay vẫn là đắc tội KiềuTân Vĩ, à, gần đây ba cậu muốn được bầu chọn đúng không? Còn rất để ý danh tiếng đúng không?”

 “Kiều Khương!” Trình Tất Dự sợ thật:

“Cô xóa đi, tôi uống say, rượu nói mê sảng thôi.”

“À, phải không?” Kiều Khương thu di động về:

“Nói xem, nếu Trương Đông Đao biết cậu chửi tôi như thế này, chia tay, hay là vẫn cùng cậu ở bên nhau?”

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Trình Tất Dự tức giận la lên:

“Tôi chỉ vì Lý Hiệu Lan,bênh vực kẻ yếu!”

“Bênh vực kẻ yếu?” Kiều Khương khẽ nâng cằm, kiêu căng nói:

“Ờ được, như cậu muốn.”

Trình Tất Dự  và Lý Hiệu Lan bị lôi đến bệnh viện, đau đớn hơn nữa là người anh em còn bị lôi đi súc sạch dạ dày, rồi được sắp xếp ở chung một phòng bệnh, tuyệt hơn nữa, bên cạnh lại chính là phòng bệnh của Trần Chúng Thăng, Trình Tất Dự tức đến cắn chặt hàm sau.

Cuối cùng cậu ta cũng biết, vì sao trong vòng này, đàn ông đều kính nhi viễn chi với Kiều Khương. (*)

(*)Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách. Nói cách khác là nể cô.

Bởi vì cô không phải người.

Cao Kim Lan vẫn nằm trên giường bệnh không ngủ, lúc Kiều Hương đi vào, thấy bà đang nằm cứng ngắc, TV cũng không xem, trợn tròn mắt nhìn trần nhà.

Cô đóng cửa lại đi đến trước mặt bà, hỏi:

“Sao mẹ vẫn không ngủ?”

“Chia tay từ bao giờ?” Cao Kim Lan hỏi.

“Không phải vì mẹ.” Kiều Khương cầm một quả quýt trên bàn, bắt đầu bóc vỏ, lột từng múi nhỏ. 

“Khương Khương.” Cao Kim Lan sốt ruột:  “Hai đứa con làm sao vậy?”

“Mẹ, đừng hỏi.” Kiều Khương buông quả quýt xuống, vẻ mặt uể oải:

“Con rất mệt, không hỏi về chuyện này được không?”

Cao Kim Lan nhìn cô vậy cũng không đành lòng: “Được, mẹ không nỏi, mẹ chỉ muốn con tốt lên.”

Kiều Khương thật không tốt.

Từ nhỏ đã sống rất áp lực, sau khi lớn lên, những cảm xúc nghiêm trọng đó không được phóng thích ra ngoài, hai mắt lúc nào cũng tràn ngập nỗi chán trường.

Cô nhắm mắt, nói về phía Cao Kim Lan: “Con rất tốt.”

Chín giờ sáng hôm sau, Kiều Khương làm thủ tục xuất viện cho Cao Kim Lan, mười một giờ bốn mươi phút, hai người đã trở về biệt thự lưng chừng núi, dì giúp việc đã nấu cơm xong, Kiều Khương chỉ ăn một vài miếng đơn giản, mở TV ra cùng xem phim với Cao Kim Lan. 

Mẹ Miêu rất hay nói chuyện phiếm cùng Cao Kim Lan trên mạng, nghe nói hôm nay bà xuất viện trở về, dẫn theo Miêu Tuyết mang chút trái cây đến thăm.

Lúc Kiều Khương mở cửa, thấy chiếc xe tải màu trắng đỗ trước cửa.

“Yến Chiêu đưa chúng tôi đến.”

Mẹ Miêu thấy cô nhìn chằm chằm chiếc xe kia, cười giải thích với cô:

“Vừa lúc cậu ta muốn đi đưa hàng, tiện đường đưa bọn tôi tới đây.”

Miêu Tuyết cầm một giỏ táo nhìn Kiều Khương cười: “Chào chị.”

“Vào đi.” Kiều Khương gật đầu, nghiêng người cho hai người vào nhà, đóng cửa lại, cô đi vào bếp lấy từ tủ lạnh ra thanh chocolate đưa cho Miêu Tuyết đang ngồi trên sô pha.

Miêu Tuyết cười nói cảm ơn, Miêu Tuyết không quen ăn mấy thứ này, tưởng là một cây kẹo bình thường. Cô bé đang lướt mấy bài hát, nhạc dạo ca khúc vang lên, trong chớp mắt Kiều Khương dừng chân, quay sang nhìn di động cô bé.

Miêu Tuyết ngại ngùng cười cười: “Vừa nghe thấy trên xe của anh Yến Chiêu, rất êm tai, em đang tìm thử.”

Là bài hát tiếng anh.

_________

Ca khúc lần đầu tiên Kiều Khương ngồi xe anh bật đó chị em =))

Mẹ Miêu ở ngoài nói chuyện phiếm với Cao Kim Lan, nói chuyện con nhà mình, con nhà người ta, rồi chuyện Yến Chiêu, nghe nói đã xem mắt với ba cô gái, cô nào cũng thích anh, nhưng anh vẫn chưa vừa ý ai.

Cao Kim Lan cũng thở dài, nói Kiều Khương nhà mình cũng vừa chia tay.

Trước đó mẹ Miêu đã gặp Lý Hiệu Lan, có ấn tượng rất tốt, nghe thấy vậy cũng tiếc thay: “Mấy đứa trẻ bây giờ, duyên phận quá ngắn ngủi.”

Miêu Tuyết đi theo Kiều Khương lên lầu hai, chỗ này có phòng tranh, có phòng tập gym, thư phòng rất lớn, bên trong đều là sách, Kiều Khương thường ngồi trên thảm đọc truyện tranh, đều là truyện hài, nhưng lúc nào đọc mặt cô vẫn vô cảm.

“A đúng rồi, anh Yến đi xem mắt, chị biết chưa?” Miêu Tuyết cầm lấy một quyển sách, sau đó cẩn thận đặt lại chỗ cũ, sợ làm bẩn.

“Phải không.” Kiều Khương không để ý lắm cầm một quyển truyện lên, tùy ý lật xem.

Miêu Tuyết thấy cô không có thái độ gì, không nói tiếp nữa. Dạo này cô bé cảm giác được, tâm tình Yến Chiêu không tốt lắm, mặc dù cùng đối tượng xem mắt ở chung một chỗ, nhưng trên mặt vẫn không thấy vẻ tươi cười.

“Chị sẽ kết hôn với anh kia sao?” Cô bé hỏi.

Kiều Khương ngẩng đầu: “Ai?”

“Người đến nhà em, anh trai đeo kính ấy.” Miêu Tuyết nhắc nhở cô.

Kiều Khương đặt sách về chỗ cũ: “Chị chia tay rồi.”

“A?” Miêu Tuyết ngạc nhiên trợn mắt: “Vì sao ạ?”

“Em cảm thấy vì sao?”

Kiều Khương không cho câu trả lời, từ quầy rượu trong thư phòng lấy một chai vang đỏ, cầm dụng cụ mở, tìm hai chiếc ly chân dài, rót một ít vào đưa cho cô bé một ly.

“Em không biết.” Miêu Tuyết nói cảm ơn, hai tay ôm ly rượu nhấp một ngụm.

Kiều Khương lắc lắc rượu vang đỏ trong tay, nhẹ nhấp một chút, hỏi cô bé: “Em muốn kết hôn?”

“…… Không phải.” Gương mặt Miêu Tuyết đỏ bừng.

“Muốn gả cho anh Yến à?”

“Không phải!” Miêu Tuyết đỏ mặt phản bác: “Không có! Em không có!”

Kiều Khương rót nốt rượu vào trong họng, đưa điếu thuốc lên cắn trong miệng, hỏi cô bé:

“Muốn hút không?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Miêu Tuyết đỏ lên, nghe thấy vậy, lòng cũng hiếu kỳ, gật đầu nhận lấy một điếu thuốc, đặt trong miệng hút một ngụm, vậy mà đã sặc sụa ho khan.

 “Chị có tâm sự sao?” Cô bé bỏ điếu thuốc xuống, day day khóe mắt đỏ bừng vì rượu và sặc: “Hút thuốc đối với thân thể không tốt, rượu cũng không tốt.”

Kiều Khương không nói gì, nhìn bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới nói:

“Đóng cửa vào giúp chị.”

Miêu Tuyết vừa xuống lầu không lâu Yến Chiêu đã lái xe về đón, mẹ Miêu chào hỏi với Cao Kim Lan, ngồi lên xe rời đi.

Yến Chiêu đưa mắt nhìn về phía cửa, không nhìn thấy Kiều Khương đâu, chỉ thấy Cao Kim Lan đứng bên bể bơi vẫy vẫy tay với họ: “Lần sau lại đến chơi nhé.”

Miêu Tuyết phất phất tay: “Vâng ạ, chào dì!”

Trên đường về, mẹ Miêu nhắc đến mấy đối tượng xem mắt của Yến Chiêu, hỏi anh có ý với ai không, anh không muốn nói chuyện này với người lớn, chỉ nói sẽ tìm người thích hợp, cuối năm kết hôn.

Mẹ Miêu gật gật đầu: “Cháu cũng không nhỏ nữa, nên kết hôn rồi, nếu không ba mẹ cũng sốt ruột.”

Nói đến chuyện này, lại nói về chuyện Cao Kim Lan nói con gái bà lớn lên vừa xinh đẹp lại giỏi giang, con rể cũng không tồi, nhưng duyên phận vẫn trêu chọc người, đang êm đẹp lại chia tay.

Ngón tay Yến Chiêu nắm tay lái cứng đờ.

Miêu Tuyết xen miệng, hỏi: “Mẹ biết lý do vì sao không, lúc nãy con hỏi chị ấy, không nói cho con biết.”

“Cái này sao mẹ biết được.” Mẹ Miêu nhớ đến chuyện gì, bỗng nhiên nói:

“Lần trước tới nhà mình, mẹ đã thấy lạ, cậu đẹp trai đeo kính đó đi khắp nơi tìm Kiều Khương, mẹ bảo gọi điện thoại xem sao, cậu ấy ấp úng nói không gọi được, nhưng lúc đó dì Cao gọi cái liền được luôn, hiện giờ nghĩ lại, chắc lúc đó đã chia tay rồi.”

Yến Chiêu nhớ đến kho hàng đóng cửa.

Nhớ đến anh hỏi Kiều Khương câu kia, nhớ đến người phụ nữ đó thản nhiên nói một câu: “Ừm.”

Cô lại chơi đùa anh.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot