Kiều Khương bị tin nhắn oanh tạc, Trương Đông Đao nhắn đến, sau khi Trình Tất Dự làm chuyện ngu xuẩn, cô nàng đã viết 800 lời xin lỗi, còn bày tỏ lòng trung thành bằng cách chụp ảnh cô nàng kéo anh ta vào danh sách đen. Lý Hiệu Lan không biết mượn di động của ai cũng nhắn tin xin lỗi, anh nói thật xin lỗi, sau khi tỉnh lại còn đấm cho Trình Tất Dự một cái.
Trình Tất Dự thật thảm —— bị bạn gái chặn, vì giúp anh em tiếc cả mạng sống, nhưng vẫn bị đâm một dao.
Ngoài trời âm u, như là muốn mưa.
Kiều Khương tắt di động, hỏi Cao Kim Lan có muốn ra ngoài đi dạo không, ở nhà chán quá, thuốc cô cũng chẳng muốn hút. Cao Kim Lan cũng có ý này, trước khi đi còn mang ô sợ trời sẽ mưa.
Hai người đi dạo trung tâm trong trấn vùng ngoại thành này, Kiều Khương mua váy cho Cao Kim Lan, phối với đôi giày da, còn mua hai ly trà sữa, mỗi người một ly, vừa uống vừa đi dạo.
Cao Kim Lan nhìn thấy Yến Chiêu trước, chỉ chỉ cho Kiều Khương nhìn, nói: “Người kia có phải Yến Chiêu không? Nhìn quen quen.”
Mắt bà hơi kém, xem điện thoại cần phải đeo kính, nhưng cách xa vậy mà nhìn cái bóng cũng có thể nhận ra được Yến Chiêu, coi như anh cũng có bản lĩnh.
Người đàn ông vẫn mặc một chiếc áo thun màu đen, hai cánh tay có lực săn chắc. Anh đứng ở đây có vẻ không hợp với hoàn cảnh lắm, vai rộng chân dài, thân hình cường tráng, mặt mày thô ráp lãnh đạm. Nắm chặt tay cầm túi đồ, nhìn qua không giống như đi dạo phố, như là giây tiếp theo sẽ đánh đấm với người ta.
Cô gái bên người nhìn cũng có phong cách, mặc váy, trang điểm, tay còn đang cầm ly trà sữa uống, tay khác chỉ chỉ lên trên lầu nói gì đó, Kiều Khương nhìn theo ngón tay cô gái chỉ chỉ, chỗ đó có treo banner, hình ảnh quảng cáo một bộ phim điện ảnh, trên hình là một diễn viên nữ nổi tiếng.
“Là anh ta.” Kiều Khương quay mặt đi, hút một ngụm trà sữa, quá ngọt, còn lạnh.
Cô ném vào thùng rác, đi vào toilet, lúc đi ra đụng phải cô gái lúc nãy bên cạnh Yến Chiêu, cô ta vừa đi vào, tay cầm di động áp lên tai, giọng vẻ áp lực không vui lắm: “Lát nữa bọn tớ đi xem phim, ừm, mua váy, còn có giày, mẹ tớ nói, nếu sau không thành, cũng kiếm lời được giày và quần áo, xem phim xong tớ còn mua…”
“Bạn trai cũ á? Ai nói với anh ta những cái đó, tớ nói chưa yêu lần nào…”
Kiều Khương nhìn xuyên qua gương trên tường về phía cô gái kia, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cô ta che di động đi vào gian bên cạnh: “Không nói nữa, về lại gọi cho cậu…”
Kiều Khương to son môi xong, đeo kính râm đi ra ngoài.
Cao Kim Lan hỏi cô: “Không mua gì nữa à con? Chúng ta đi về hả?”
Kiều Khương nhận lấy mấy chiếc túi mua hàng trong tay bà, chỉ lên lầu: “Đi lên xem phim đi mẹ.”
“Được đấy.”
Cũng đã lâu rồi Cao Kim Lan chưa đến rạp chiếu phim, lần trước được Kiều Khương dẫn đi, dạo này cô bận, ít có thời gian đi cùng bà. Lần đó mới đi làm về chở bà đi xem phim, trên đường còn nhận hai cuộc điện thoại, sau đó bà không đi xem nữa, không muốn làm lãng phí thời gian, và chậm trễ công việc của Kiều Khương.
Rạp chiếu phim ngoại thành cũng lớn, nhưng người xem rất ít. Lúc Kiều Khương dẫn Cao Kim Lan đi vào, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn, hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá kiểu Pháp, một thân màu đen, đeo kính râm cùng thần thái sang chảnh, làm cho cả trai lẫn gái ở đây đều nhìn đến nín thở.
Yến Chiêu cũng ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Kiều Khương một lát, sau đó mới hoàn hồn thu hồi mắt, quét mã trả tiền, cầm hai tấm vé xem phim đi về phía khu ghế sô pha.
Hôm trước đi xem mắt, cũng không biết nói gì, chỉ dẫn theo người đi làm việc, anh chăm chú làm việc, cô gái cầm ô đứng bên cạnh xem anh làm, mẹ Yến nói đầu óc anh quá ngốc, không biết mang con gái nhà người ta đi dạo phố xem phim, anh nói chưa làm xong, không muốn đi.
Ba Yến cầm lấy dép lê ném vào người anh: “Tôi làm giúp anh, nhanh đi rủ con người ta đi dạo phố, nếu không đi tôi coi như không có thằng con này.”
Vì thế, hôm nay Yến Chiêu bị ba mẹ đuổi ra ngoài, hẹn cô gái này đi dạo phố xem phim.
Chẳng có gì thú vị.
Trong miệng cô gái toàn là thần tượng minh tinh, anh nói anh không biết, thích minh tinh là Vương Tổ Hiền, trước kia đã từng mua Poster của cô ấy. Cô gái cười anh là ông già, những năm gần đây, có ai thích Vương Tổ Hiền nữa, mọi người đã sớm đổi thần tượng, cô gái nói vài cái tên, Yến Chiêu chưa từng nghe qua một lần.
Mẹ Yến nói cô gái này hoạt bát đáng yêu, nhiều người thích.
Yến Chiêu không thích.
Anh nắm hai tấm vé trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn lên, thấy Kiều Khương đang đứng ở quầy mua vé.
Váy đuôi cá liền thân, làm đường cong cơ thể rõ ràng, cô dựa vào mặt bàn, ưỡn ẹo cong một chân lên, dáng vẻ lười biếng chỉ vào thùng bắp rang, muốn mua một hộp nhỏ, mấy cậu nam sinh bán vé đỏ mặt, nhỏ giọng nói được, sau đó đưa hộp bắp nhỏ cho cô. Cô nhúp một hạt cho vào miệng, xoay người lại, ánh mắt cách mấy chục mét, bỗng nhiên dừng trên mặt anh.
Như đang bắt được anh nhìn lén cô.
Khóe môi cô nhếch lên.
“Yến Chiêu à, cũng ở đây hả, trùng hợp quá.”
Cuối cùng Cao Kim Lan cũng thấy Yến Chiêu sau khi Kiều Khương mua bắp rang xong, đi đến hỏi anh, sau đó quay sang cô gái bên cạnh nói: “Chào cháu, đứa nhỏ Yến Chiêu này rất tốt, cháu cần phải nắm chắc vào.”
“Khả năng không nắm được.” Kiều Khương ở bên cạnh nói chen vào.
Yến Chiêu: “……”
Cao Kim Lan không rõ ý cô, cho rằng Kiều Khương phá đám, chọc chọc cánh tay cô:
“Nói cái gì đâu.”
“Chào dì ạ, cháu họ Kiều, dì có thể gọi cháu là Tiểu Kiều.”
Cô gái rất tự nhiên nói chuyện: “Chào chị, chị đẹp quá, so với nữ diễn viên em thích còn đẹp hơn.”
Cô ta đang chột dạ, không biết Kiều Khương có nghe được lời lúc mình nói chuyện điện thoại không, có thể Kiều Khương sẽ vạch trần trước mặt mọi người không, tóm lại, cô ta cứ vuốt mông ngựa trước đã, có khi còn phải khen cả giày của Kiều Khương – cả vùng ngoại thành này tìm cũng không thấy đôi giày nào đẹp bằng giày của chị.
Kiều Khương đúng là không chịu nổi, tên của cô ta còn cùng họ với cô, còn bảo người khác gọi mình là Tiểu Kiều, cô xùy một tiếng, đúng lúc này có điện thoại gọi đến, cô đi sang một bên nghe điện thoại, là sếp gọi đến, nói rằng trước đó cô gửi báo cáo cho ông, nhưng hòm thư bị mã hóa, trợ lý cũng không biết mật khẩu.
Kiều Khương ‘Dạ” một tiếng cúp điện thoại, nhắn tin báo cáo. Lúc dẫn Cao Kim Lan đi vào phòng chiếu, trên màn hình đang chiếu quảng cáo, ánh sáng lúc sáng lúc tối lờ mờ chiếu xuống bậc thang. Cô đỡ Cao Kim Lan, ánh mắt quét một vòng, thấy Yến Chiêu đang ngồi ở hàng cuối cùng.
Đến xem phim không nhiều người, phía trước có bốn năm hàng không có người, hàng thứ sáu có hai người, là một đôi yêu nhau, hàng thứ bảy có bốn người, hàng thứ tám là hàng cuối cùng, Yến Chiêu và Tiểu Kiều ngồi ở giữa.
Vị trí này là Tiểu Kiều chọn, nói là chỗ xem tốt nhất.
Kiều Khương nắm tay Cao Kim Lan đi một đường đến bên cạnh Yến Chiêu, buông bắp rang xuống, vững vàng ngồi xuống bên trái Yến Chiêu.
Cao Kim Lan ở bên cạnh kéo kéo tay cô:
“Sao chúng ta lại ngồi bên cạnh người ta, không phải là đang quấy rầy sao? mau đứng lên đổi chỗ khác.”
“Vé xem phim là chỗ này, không thể chiếm vị trí của người khác.” Kiều Khương nói phét như nước chảy mây trôi.
“A, vậy phải làm sao giờ?” Cao Kim Lan còn nói rất xin lỗi, định nói gì đó nhưng bộ phim đã bắt đầu rồi.
Kiều Khương ăn bắp rang bơ, nhúp một hạt lại một hạt, lúc ăn xong, cô nắm áo của Yến Chiêu lau tay.
Yến Chiêu cúi đầu nhìn, không nói gì.
Sau khi tay cô xoa loạn lung tung ở cơ bụng anh, lại cọ xuống đũng quần.
Đây căn bản không gọi là lau tay, mà là lau nổi lửa lên.
Yến Chiêu nắm lấy bàn tay cô gạt về chỗ cũ, ai ngờ Kiều Khương bóp một cái vào vật mềm, Yến Chiêu hít sâu một hơi, kéo tay cô bỏ ra, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía cô, ý nói cuối cùng cô định làm cái gì.
Kiều Khương thò tay vào bên trong, cây gậy thịt kia đã thức tỉnh, cứng rắn nóng bỏng, đỉnh vào lòng bàn tay cô.
Cô xoa quy đầu nóng bỏng, dùng ngón cái chống vào lỗ trên đầu nấm gảy gảy.
Hơi thở của Yến Chiêu nặng nề, anh dùng tay phải nắm chặt đưa lên che miệng, tiếng thở dốc thô nặng đã truyền đến tai Kiều Khương, cô thong thả vuốt ve, nước trong suốt chảy ra dính nhớp ở đầu ngón tay, cô dùng ngón trỏ xoa xoa quanh mã mắt mẫn cảm.
Yến Chiêu đè tay cô lại không cho động.
Cả người anh cơ bắp đều căng chặt, đang cực hạn kiềm chế.
Kiều Khương bỗng nhiên dí sát vào lỗ tai anh, chẳng nói gì, chỉ dùng hàm răng cắn cắn vành tai. Cực kỳ giống mỗi lần cô cao trào sắp hỏng, cắn lung tung trên cổ anh.
Máu nóng Yến Chiêu rời rạc, có thứ gì đấu đá lung tung khắp bên trong, quanh thân như sốt cao, dương v*t bên trong quần đã thẳng tắp, cứng đến mức muốn đỉnh xuyên qua lớp quần bò.
Kiều Khương rời hàm răng đi, đứng lên nói với Cao Kim Lan.
“Con đi vệ sinh.”
Ánh đèn trên màn chiếu lập lòe, bóng dáng Kiều Khương rất nhanh biến mất ở hành lang, Yến Chiêu nghe thấy tiếng nói khàn khàn của mình:
“Tôi đi ra ngoài một lát.”