Kiều Khương đứng ở hành lang không đi.
Lúc Yến Chiêu đi xuống bậc thang ở chỗ rẽ mới thấy cô đang dựa tường, nhìn anh.
Cô chắc chắn anh sẽ đi ra.
Giống như người thuần thú ở vườn bách thú, cho một miếng thịt, con vật đó sẽ thành thật đi theo ra ngoài.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ra vẻ khờ dại: “Ra đây làm gì?”
Yến Chiêu giữ gáy cô, ấn người lên trên tường cúi đầu hôn xuống, cô nói không cho anh chạm vào miệng, anh cố tình chạm vào, cắn vừa thô bạo lại cuồng loạn, tiếng mút hôn vang vọng như muốn át cả âm thanh bộ phim.
Kiều Khương chắc chắn sẽ tức giận, nhưng cảm xúc quá mức kích thích, cả người nổi đầy da gà.
Đầu lưỡi thô ráp tiến vào bên trong hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi cô hút cắn, hương vị thuốc lá và mồ hôi của anh chui vào từng lỗ chân lông, anh cắn cánh môi cô, mút vào nuốt xuống toàn bộ nước bọt trong khoang miệng, bờ môi cứng rắn cọ sát qua đôi môi mềm, cô nghe thấy tiếng thở dốc khàn khàn gợi cảm của đàn ông, nghe thấy tiếng mình bị hôn đến thiếu khí rên rỉ, nghe thấy âm thanh hỗn độn của bộ phim, thấy giọng nói khàn đặc của anh:
“Làm em.”
Trong hành lang tối sẽ có người ra vào, xưa nay Kiều Khương chưa hề bị kích thích này làm cho hưng phấn đến mức từng lỗ chân lông giãn nở, giữa hai chân như có dòng nước đang ân ẩn chảy ra. Hai người dường như đã quên đoạn thời gian không thoải mái lúc trước, một người nói lần sau đừng có đến, một người nói bận, nhưng mỗi lần chạm mặt lại như hai cục nam châm, không tự chủ được mà dính một chỗ cùng nhau.
Yến Chiêu bế ngang người cô đi ra ngoài, dương v*t đã cứng đến đau người, anh không có cách nào đi quá xa, ôm Kiều Khương đi vào Toilet nam bên cạnh, cửa vừa đóng lại, đè Kiều Khương lên cánh cửa hùng hổ mút hôn.
Một bàn tay bóp chặt cằm cô, cuồng nhiệt ngậm lấy môi lưỡi cắn mút.
Một tay khác cởi thắt lưng, rồi kéo cả áo ngực xuống, mạnh mẽ xoa nắn đôi vú thịt, môi lưỡi nóng bỏng ngậm lấy núm ti, dùng sức mút cắn.
Đầu Kiều Khương chống về sau ván cửa, ngẩng cao cổ hé miệng thở dốc.
Một tay Yến Chiêu thò vào làn váy, dọc theo bắp đùi sờ đến giữa chân, hôm nay cô lại mặc quần lót chữ Đinh (丁), quần an toàn vẫn không chịu mặc, anh liếc mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, duỗi một ngón tay đi vào. Kiều Khương đã ướt át, ngón tay chọc vào mảnh đất mềm mại, đâm chọc vài cái, lại thêm một ngón nữa đi vào, hai ngón tay nhanh chóng moi móc đâm thọc bên trong.
Mới đầu cô còn đặt mình trên ván cửa, sau đó mềm nhũn, cả người ghé vào người anh, ôm đầu anh, hai tay nắm xoa lung tung mái tóc cứng, hơi thở rên rỉ như muốn khóc. Lúc dòng nước phun ra, cô cắn cổ anh, trong họng kêu ưm ưm.
Yến Chiêu rút hai ngón tay ướt đẫm ra, túm quần mình kéo xuống, lấy nước dâm bôi lên quy đầu, ôm cô ngồi trong ngực mình, cầm dương v*t đỉnh vào bên trong lỗ nhỏ, đầu nấm vừa cắm vào trong, Kiều Khương nhón chân muốn trèo xuống, mặt nhỏ nhíu lại, hai mắt mê ly chớp mắt trở nên lạnh lẽo: “Không có bao, anh muốn chết à?”
Yến Chiêu giữ eo cô ấn sâu xuống, cả cây gậy thịt cắm vào lút cán, âm thanh anh ách: “Ai bảo em quyến rũ anh.”
Kiều Khương bị cắm vào run lên một cái, sống lưng cũng rung lên, cô bóp bả vai Yến Chiêu. Dương v*t quá thô và dài, cắm xuống nên chạm đến tận tử cung, đỉnh đến mức cả tâm hồn kích động, cô cắn răng nói với Yến Chiêu:
“Đi ra ngoài.”
Yến Chiêu càng banh hai chân cô dạng ra, ôm mông cô đỉnh lên trên, một tay giữ eo cô, một tay siết chặt gáy, ngẩng cằm mút hai cánh môi, Kiều Khương bị chọc vào bật ra tiếng rên rỉ, cô véo cổ anh, véo bờ vai anh, cắn miệng anh, âm thanh bị thúc đến không hề có tí uy hiếp nào:
“Đm anh… ra ngoài…”
Không biết là do không mang bao kích thích vách trong của cô, hay là vì đang ở trong toilet công khai nên quá hưng phấn, Kiều Khương rất nhanh đến cao trào. Yến Chiêu mới cắm mấy chục cái, đã bị cô cắn cổ, tiếng nức nở run rẩy không ngừng.
Nước dâm theo cánh mông cô chảy xuống.
Yến Chiêu cởi hẳn quần ra, đỡ mông cô đứng lên, ôm giữa không trung chọc vào đưa đẩy. Có người đàn ông tiến vào đi tiểu, tiếng nước tí tách vang lên, Yến Chiêu ôm cô không động nữa, Kiều Khương dựa vào ngực anh há miệng thở dốc. Một bàn tay Yến Chiêu vỗ vỗ bờ lưng cô, bàn tay kia vẫn giữ cánh mông ấn chặt vào, tiếng nói anh ách:
“Về sau đừng gạt anh.”
Kiều Khương bị khoái cảm đánh sâu vào nên ý thức có chút hỗn độn, nghe thấy âm thanh của anh, ngẩng đầu lên nhìn, Yến Chiêu không phải là dáng vẻ mà cô thích, làn da quá đen, gương mặt cứng rắn, toàn thân là cơ bắp cứng cỏi, nhìn qua chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển,quá đơn giản, chỉ là tên ngốc đô con.
Vậy mà tên ngốc đô con này, một bên đ*t cô, một bên giáo dục cô. [Về sau không được gạt anh, nghe có được không?]
“Anh …là gì …chứ.”
Rõ ràng lời nói hung hăng, Kiều Khương lại bị chọc cho âm thanh đứt quãng, chỉ còn như tiếng nỉ non.
“Về sau anh sẽ không đi xem mắt, cũng không qua lại với mấy cô gái đó.”
Yến Chiêu lại lần nữa hôn lên, cắn cắn cánh môi cô:
“Sau này chỉ đối tốt với một mình em.”
Kiều Khương: “?”
Đầu óc anh ta không bị gì chứ?
Nói cũng buồn cười, mỗi lần Kiều Khương nhìn thấy Yến Chiêu đi cùng cô gái nào, sẽ làm ra một vài hành động không hợp với lẽ thường, xé băng keo cá nhân tuyên bố chủ quền, còn giống như vừa rồi, ngồi trong rạp chiếu phim, cố tình quyến rũ câu dẫn anh.
Yến Chiêu chỉ nghĩ cô đang ghen tuông.
Nếu là lúc trước, Yến Chiêu vẫn chỉ cho rằng Kiều Khương hứng lên chơi chơi, nhưng bây giờ, anh cũng xác định trăm phần trăm là Kiều Khương có thích mình, mà thân anh là đàn ông, phải chuẩn bị tốt để có trách nhiệm.
“Anh sẽ cố gắng kiếm tiền cưới em.” Anh nói.
Kiều Khương cười, bụng nhỏ co rút lại, bị người đàn ông giữ eo thúc vào một cái như lấy mạng, cô không cười nổi nữa, treo trên người Yến Chiêu bị chọc đến phát run, cổ họng không ngăn được tiếng nức nở.
Yến Chiêu che miệng cô, cho một cái chọc thật sâu.
Kiều Khương bị thúc lên trực tiếp cao trào, bên trong co rút kịch liệt xoắn chặt lấy cây gậy thịt, Yến Chiêu bị kẹp chặt đến vòng eo run lên, ôm cô chọc mấy chục cái điên cuồng, rút ra bắn tinh. Kiều Khương bị làm đến đầu óc trống rỗng, lúc Yến Chiêu buông tay ra, cô há mồm to thở hổn hển, nước mắt sinh lí và nước miếng cũng chảy ra, Yến Chiêu lấy khăn giấy lau sạch sẽ cho cô, mà cô vẫn còn tựa vai anh thở dốc.
Yến Chiêu dùng tay lau lau nước trên khóe mi, cúi đầu hôn hôn lên đôi mắt cô.
Kiều Khương có đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, đôi mắt này thường xuyên xuất hiện trong mộng của Yến Chiêu, mang theo các loại cảm xúc: Chán đời, khiêu khích, hờ hững, mê ly. Vài lần nằm trên giường lò xo trong kho hàng tỉnh dậy, đều nhìn sang bên cạnh, nơi mà Kiều Khương đã từng nằm. Lúc bán kem, anh sẽ nhìn chằm chằm cây kem bơ một lúc lâu, mỗi lần đi vào vườn lê, anh sẽ nhớ đến Kiều Khương, nhớ đến ánh mắt cô lúc cao trào, miếng vỏ lê nóng hổi mang theo nhiệt độ khoang miệng cô, dừng trong lòng bàn tay anh.
Rất ngứa.
Giống như lông chim phất qua.
Lưu lại cơn ngứa ngáy trong lòng.
Bà mối hỏi anh muốn tìm cô gái tính cách như thế nào, anh im ắng không nói lời nào, trong đầu tất cả là cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia.
“Anh biết lời nói dối hay nhất của đàn ông là gì không?”
Kiều Khương mở mắt ra, giọng nói khô ách.
Cô nhìn anh, khóe môi cong lên vẻ trào phúng: “Chính là, anh kiếm tiền cưới em, anh nuôi em, cùng với… từ đây về sau anh chỉ đối tốt với mình em.”
Lúc trẻ, Kiều Tân Vĩ còn nghèo túng, cao Kim Lan đi theo ông chịu cuộc sống khổ cực, nhưng kết quả thì sao, Cao Kim Lan được gì chứ?
Một tờ giấy ly hôn, một thân thể ung thư bệnh tật.
Đôi mắt đen nhánh của Yến Chiêu nhìn vào mắt cô, giọng nói thô nặng:
“Nếu anh làm được thì sao?”
///
Kiều Khương đã ra xã hội làm việc nhiều năm, đã gặp rất nhiều những đôi trẻ yêu nhau, bọn họ lúc yêu đương thì oanh oanh liệt liệt, chia tay lại cực kỳ đau khổ. Lúc kết hôn thì khóc lóc thề thốt, khi ngoại tình cũng khóc nói mình đã từng yêu thật lòng.
Chị em trong vòng bạn bè đều đã bị những gã đàn ông làm tổn thương, ngay cả Trương Đông Đao cũng hãm sâu vào gió bão chuyện tình, lâu lâu tìm cô kể khổ. Ở trong mắt những cô gái đó,Kiều Khương như một cỗ người máy không có cảm tình, trên người cô chỉ có áo giáp, không có người đàn ông nào có thể đi vào tâm trí cô, bởi vì từ trước tới nay cô không mở rộng lòng mình với ai.
Lý Hiệu Lan cùng cô ở bên nhau lâu như vậy, cũng không thể dùng nhiệt làm tan cục đá lạnh này.
Bây giờ, lại đến một tên ngốc.
Còn nói muốn kiếm tiền cưới cô.
Đúng là buồn cười.
Kiều Khương dựa vào ngực người đàn ông, âm thanh mang theo vẻ lười biếng ủ rũ.
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin?”
“Vậy hãy thử xem.” Yến Chiêu siết chặt cằm cô: “Có dám không?”
Kiều Khương biết rõ tên chó má này lại dùng phép kích tướng, nhưng vẫn nâng cằm lên gật gật đầu: “Được.”
Thử thì thử xem sao, Kiều Khương đã bao giờ biết sợ đâu.
Yến Chiêu hôn thật mạnh vào cánh môi cô, ôm người vào trong ngực, mặc váy vào cho cô.
“Thuần thục như vậy, trước kia cởi quần áo con gái bao nhiêu lần rồi?”
Kiều Khương ngồi trên đùi anh, cơ thể giống như con rắn, hai cánh tay vừa nhỏ vừa trắng treo trên vai, làm cho làn da của anh càng đen hơn.
Yến Chiêu: “……”
Anh đưa tay nắm cằm cô, tầm mắt mở to dừng trên mặt cô, giọng nói khàn khàn:
“Kiều Khương, mặc kệ em có tin hay không, đây là lần đầu tiên anh mặc quần áo cho con gái.”
Kiều Khương lại cười, cô vốn dĩ cũng chẳng thấy hứng thú, nhưng thấy dáng vẻ Yến Chiêu nghiêm túc như vậy, lại tò mò về chuyện trước kia của anh.
“Anh không giúp Vinh Yến mặc?” Cô hỏi.
“Không.” Yến Chiêu mặc xong váy mới phát hiện đã quên không mặc đồ lót, lại khóa kéo xuống, cầm lấy áo ngực khua tay múa chân tròng lên người cô.
Kiều Khương hỏi: “Vì sao?”
Yến Chiêu nhìn cô một cái, âm thanh rất thấp: “Cô ấy đều tự mình mặc.”
Kiều Khương nhướng mày: “Vì sao anh không giúp cô ta mặc?”
Yến Chiêu: “……”
Kiều Khương thật kỳ lạ, cô không ghen, giống như đang hỏi chuyện bí mật của người lạ, đáy mắt mang theo vẻ tò mò hứng thú.
Yến Chiêu không biết vì sao cô bắt đầu tò mò có hứng với chuyện của Vinh yến, hình như không ai dám nhắc tên cô ta trước mặt anh, đã qua nhiều năm, anh cũng chưa bao giờ nghe từ miệng người khác cái tên này, khi ba mẹ anh nhắc đến tên đó, cũng đều là đang mắng chửi. Chỉ có Kiều Khương, vẻ mặt tò mò hỏi anh, vì sao không mặc quần áo giúp Vinh Yến.
“Khi đó chân bị thương.” Anh nói.
“Là lúc nào, làm đến không có sức sao?” Kiều Khương hỏi.
Ánh mắt Yến Chiêu nặng nề nhìn cô, bỗng nhiên nắm một bên ngực, cúi đầu cắn vào núm vú.
“Anh là chó à?” Kiều Khương véo bờ vai anh.
Cách một cánh cửa, ánh sáng chiếu vào, Kiều Khương cúi đầu là thấy ngón tay đen nhánh của anh nắm lấy đồi núi trắng trẻo, đầu anh chôn vào trước ngực, miệng ngậm lấy núm ti mút vào, nhẹ nhàng ray cắn, đầu lưỡi to táp nghiền qua đầu vú, khắp người nổi lên khoái cảm rùng mình.
Anh buông núm vú ra, cầm lấy áo lót tiếp tục cài vào: “Hỏi nữa sẽ làm em.”
Không còn nghe thấy câu hỏi nào nữa từ miệng Kiều Khương, nếu cô còn hỏi, anh cam đoan rằng, anh có thể làm đến mức cả ngày hôm nay cô đừng hòng ra khỏi cái toilet này.
Yến Chiêu mặc váy cho cô xong, mở cửa, kéo cô ra ngoài.
Anh quên mất không xem xét bên ngoài có người hay không, vừa mở cửa ra, đúng lúc đối diện với mấy cậu trai trẻ, mấy cậu nhóc đã kéo khóa quần, đang định móc đồ vật bên trong ra, nhìn thấy Kiều Khương, sợ tới mức nhanh tay nhét trở lại bên trong.
Kiều Khương đã thấy, nhìn vào một cậu trai nói một câu: “Nhỏ như vậy hả?”
Trường hợp này quá xấu hổ đến hít thở không thông, mấy cậu trai kia nhanh nhảu úp tay che lại đũng quần, lảo đảo lùi về sau.
Yến Chiêu: “……”
Anh hít sâu một hơi, nắm chặt tay Kiều Khương, lôi người ra khỏi toilet