“Chào anh!” Trương Đông Đao nhận trái cây trong tay anh, cố ý hỏi: “Anh đến tìm ai?”
“Chào cô.” Yến Chiêu đổi giày, đi theo phía sau cô nàng, đôi mắt ở khoảng cách xa xa dừng trên mặt Kiều Khương: ” Cô ấy.”
Trương Đông Đao lập tức chạy đến vỗ vai Trần Chúng Thăng: “Đưa tiền! Tớ thắng!”
Trần Chúng Thăng ngây ngốc như thằng dở người, ngơ ngác móc tiền ra đưa, từ đầu tới cuối còn chẳng biết đang xảy ra chuyện gì, thậm chí chẳng biết Trương Đông Đao thắng cái gì.
Cao Kim Lan không biết giờ này Yến Chiêu đến đây làm gì, thấy anh mang trái cây tới, cho rằng lũ trẻ gọi nhau đến tụ tập, lấy thêm bát đũa đưa cho Yến Chiêu, bảo anh ngồi xuống ăn cơm, bà đã ăn uống no đủ, đi vào phòng xem phát sóng trực tiếp. Yến Chiêu ngồi xuống bên cạnh Kiều Khương, trên người anh có mùi sữa tắm dễ ngửi, đầu vẫn hơi ướt, vừa nhìn đã biết tắm xong mới đến đây.
Kiều Khương gắp một miếng rau đặt vào chén gảy gảy, chấm vào nước chấm sa tế và ớt, lúc này mới bỏ vào miệng. Trương Đông Đao cầm ly rượu chạm vào ly của Kiều Khương, hỏi cô: “Không giới thiệu đi?”
Kiều Khương nhấc mí mắt, nhìn sang Yến Chiêu, anh không chớp mắt nhìn cô, con ngươi đen láy, làn da dưới ánh đèn có vẻ càng đen hơn.
Cô buông đũa, hất hất cằm về phía Yến Chiêu: “Giới thiệu mình đi.”
Yến Chiêu đứng dậy nói về phía Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng:
“Tôi là Yến Chiêu, năm nay 31 tuổi, ở trên núi, nhà có vườn trái cây, tôi làm công việc hái quả và đưa hàng.”
Trương Đông Đao bật cười: “Cái gì đây.”
Cô nàng muốn nói anh đáng yêu ghê, nhưng Yến Chiêu ở trước mặt một thân cơ bắp cường tráng, thật sự không thể nào mở miệng khen được.
Kiều Khương cũng đang cười, tay trái chống mặt mình, rượu vang đỏ làm mặt cô hồng hào xinh đẹp. Cô nói về phía Trương Đông Đao: “Đây chính là gã chó má đấy.”
Vừa nghe đến ba chữ gã chó má, não Trương Đông Đao hoạt động hiện ra mấy câu: “Cưỡng ôm”, “làm không tồi”, những từ ngữ kích thích.
Trương Đông Đao đẩy mặt Trần Chúng Thăng đang thò qua, khiếp sợ nhìn Kiều Khương và Yến Chiêu, cô nàng thấy đây như một vở hài kịch, vì cô nàng nghĩ gã chó má kia đã là quá khứ, khả năng sớm bị Kiều Khương đá đít rồi. Vậy mà không nghĩ đến, Kiều Khương và cái tên ở trên núi kia sẽ ở bên nhau, càng không nghĩ thêm được: Tên trên núi kia với gã chó má là cùng một người.
Trên bàn không còn ly có chân dài, Yến chiêu cầm chén ăn cơm đổ rượu vang đỏ vào, giơ lên trước mặt Trương Đông Đao và Trần Chúng thăng, chạm vào nhau: “Tôi uống trước.”
Trần Chúng Thăng thấy anh nhiệt tình như vậy, giơ ly của mình lên: “Tôi cũng uống.”
“Cậu uống gì mà uống?” Trương Đông Đao cạn lời nhìn cậu: “Cậu uống hai hụm rượu, người ta là một chén đấy.”
Trần Chúng Thăng: “…… vậy mình cũng một chén.”
Nói xong cậu đi cầm cái chén đến, rượu vang đỏ đã hết, đi đến quầy rượu xách thêm hai chai, tìm dụng cụ mở ra. Yến Chiêu thấy tay cậu ta không có sức, nhận lấy dụng cụ mở chai, hai tay rút lên một cái, nắp bật ra. Còn giúp cậu rót một chén rượu đầy, sau đó rót cho mình, cùng chạm chén vào nhau.
Trần Chúng Thăng: “…… Rượu vang đỏ không phải uống như vậy.”
Yến Chiêu lau lau miệng: “Chỗ này có rượu trắng không? Tôi với cậu uống.”
Trần Chúng Thăng: “…… Rượu vang đỏ cũng có thể uống vậy.”
Trương Đông Đao ngồi bên cạnh cười muốn chết, còn đá đểu Trần Chúng Thăng nói: “Cậu uống như anh ấy, cũng giống đàn ông rồi đấy.”
Trần Chúng Thăng vất vả khó khăn uống hết chén rượu vang đỏ, mặt đã biến thành màu tím, uống vội tí thì bị sặc, lúc đầu cảm thấy rất tốt nhưng một lát sau như muốn ngất đi, bàn tay chống cằm nhìn trương Đông Đao nói: “Một chén cũng không sao, tớ còn có thể uống.”
Trương Đông Đao còn không biết cậu ta uống được bao nhiêu hay sao,trợn mắt nói về phía Kiều Khương : “Hay chúng ta chơi trò chơi, thua uống rượu.”
“Chơi cái gì?” Kiều Khương lấy khăn lau miệng.
Yến Chiêu hỏi: “Trắng hay đỏ?”
Mắt Trần Chúng Thăng như muốn rớt xuống đất: “……”
“Lấy bài, hoặc là phi hành cờ, nếu không …Chúng ta chơi “bạn có tôi không có” đi? Mình cảm thấy cũng được đấy.” Trương Đông Đao nói liên thanh, vẻ mặt Yến Chiêu mờ mịt, nhìn ra được anh chưa từng chơi cái này.
Trương Đông Đao tinh tế giải thích: “Bạn có tôi không có’ ‘ ý là: Việc anh làm, nếu tôi và những người khác đã làm, anh thua, nếu chúng tôi chưa làm, anh thắng, hiểu chưa?”
Yến Chiêu gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Được rồi, vì anh chưa từng chơi bao giờ, cho nên ván này cho anh hỏi trước, nào nói đi.”
Trương Đông Đao đứng lên, rót rượu vào mấy chiếc ly.
Yến Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đã trồng cây rất nhiều năm.”
Trương Đông Đao: “……”
Trần Chúng Thăng: “……”
Hai người nhìn nhau, ăn ý cầm rượu uống.
Khóe môi Kiều Khương cươi cười, cầm ly chân dài uống một hơi cạn sạch.
Đã lâu rồi cô không được thả lỏng như thế này, chẳng có việc phải phiền lòng, trong đầu không suy nghĩ đến bệnh ung thư của mẹ, bạn bè ở bên cạnh, ăn lẩu uống rượu, chơi trò chơi.
Bầu không khí như thế này, đã lâu rồi không được cảm nhận.
Yến Chiêu sờ sờ đôi má hồng của cô, nhẹ giọng hỏi: “Say rồi?”
Kiều Khương gối lên cánh tay nhìn anh không nói gì, cặp mắt đào hoa hờ hững giờ phút này đang long lanh nước, đáy mắt hồng hồng, nhìn dáng vẻ giống lúc cao trào.
Yến Chiêu nhìn chằm chằm mặt cô, không kiềm chế được cúi đầu hôn môi.
Anh không nghĩ Kiều Khương sẽ đáp lại nụ hôn của mình.
Đầu lưỡi quấn lấy anh, mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng hai người, bàn tay to rộng xoa xoa sau gáy cô, mang theo ý vỗ về trấn an.
Bên tai là giọng nói của Trương Đông Đao: “Kiều Khương, cậu mau nói đi, nhiều năm cậu đứng nhất, học giỏi nhất lớp, đại học thủ khoa, Trần Chúng Thăng cậu uống.”
Lực mút của Yến Chiêu càng tăng thêm, Kiều Khương nhíu mày muốn lùi về sau, bàn tay anh lại ấn gáy cô, không động đậy được, hơi thở dồn dập, mí mắt sụp xuống không mở ra được, chỉ có âm thanh rầu rĩ từ cổ họng phát ra: Ưm..”
Yến Chiêu buông môi cô ra, thơm một cái, sau đó bế ngang người đi vào phòng ngủ, cô thật sự đã say, trên đường đi dựa vào lòng anh ngủ rồi.
Trương Đông Đao hô lên: “Ấy, đã chơi xong đâu.”
Yến Chiêu ôm Kiều Khương không quay đầu lại.
Trần Chúng Thăng vỗ vỗ ngực mình: “Tớ chơi với cậu.”
“Mình không cần cậu chơi.” Trương Đông Đao hơi cáu, cô nàng hơi nhớ Trình Tất Dự, nhưng mấy ngày nay anh ta không liên lạc gì, cô cũng không muốn gọi cho anh ta, giơ ly rượu lên uống một ngụm.
Trần Chúng Thăng lấy ly rượu trong tay cô: “Cậu không thua, uống cái gì.”
“Ừm, cũng đúng.” Trương Đông Đao nhìn cậu nói, “Lúc tớ mười hai tuổi, đã lái trộm xe thể thao của ba, cậu thua, uống đi.”
“Điêu.” Trần Chúng Thăng tự hào cười rộ lên: “Tớ cũng đã lái rồi.”
“Cậu không gạt mình chứ, lúc đó bảo cậu thử, chết cũng không dám.”
Trương Đông Đao căn bản không tin, bảo cậu tìm chứng cứ.
Trần Chúng Thăng không có cách nào, vén ống quần mình lên: “Chứng cứ đây, sau đó bị ba lấy vợt tennis đánh vào cẳng chân, bây giờ nhớ đến vẫn còn đau.”
Trương Đông Đao: “……”
Cô nàng uống xong rượu vang đỏ, xoa xoa gương mặt đỏ bừng nói: “Tớ yêu thầm thầy giáo thể dục cấp hai.”
“Tớ cũng đã yêu thầm.” Trần Chúng Thăng nhỏ giọng nói, “…… cậu.”
Trương Đông Đao khoanh tay lại: “Không được, cần phải là cô giáo.”
Trần Chúng Thăng: “…… như vậy là cậu chơi xấu.”
“Cậu uống hay không uống!”
Tính công chúa của Trương Đông Đao nổi lên, đôi mắt to tròn trừng cậu, chẳng qua có hơi say nên ánh mắt không có vẻ dọa dẫm nào, còn hiện ra vẻ đáng yêu.
“Uống uống uống.” Trần Chúng Thăng lại rót cho mình một chén, đổ vào miệng mình.
Yến Chiêu đặt Kiều Khương lên giường, bật điều hòa, đắp tấm chăn mỏng, sau đó ngồi ở bên cạnh, nhìn cô gái đang ngủ an ổn. Cuối cùng không nhịn được lấy di động ra chụp một bức ảnh.
Tối nay anh còn có việc chưa làm xong, ngồi ở cạnh giường một lát rồi rời đi, trước khi đi nhìn về phía bàn ăn, Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng không còn ở đó, chắc đã về phòng đi ngủ. Anh đi vào phòng bếp kiếm tra bếp điện xem đã tắt chưa, sau đó mới đổi giày ra ngoài.
Lý Dũng mang đầu gỗ đến, được mẹ Yến đặt trong vườn, còn dùng mấy viên gạch lót ở dưới. Yến Chiêu đến xem xét, số lượng đã đủ, ngày mai anh qua nhà lão Triệu mượn máy móc, cắt gỗ thành từng miếng, cắt ra mài giũa, làm thành một chiếc ghế nằm, một cái ghế dựa.
Kiều Khương thích ghế nằm, Cao Kim Lan thích ngồi ghế dựa.
Mười sáu tháng sau là sinh nhật Cao Kim Lan, Yến Chiêu không mua được quà gì quý giá, muốn làm một món quà thủ công đưa qua đó.
Anh vẽ nháp chúng ra giấy, chỉnh sửa đến gần một giờ sáng mới nằm lên giường lò xo, có hơi mất ngủ, anh lấy di động mở album ra xem ảnh chụp Kiều Khương.
Chỉ muốn ôm cô ngủ