Kiều Khương có một giấc mơ không tốt lắm, cô học đại học ở nơi khác, mỗi tháng phải đi xe bus vòng vèo trở về thăm Cao Kim Lan. Cô không có thời gian rảnh, lúc ăn cơm vẫn phải đọc sách, đi đường cầm di động xem tin tức kinh tế tài chính, bạn cùng phòng cuối tuần đều đi hẹn hò, chỉ có mình đã sớm tìm công ty thực tập, mỗi cuối tuần đều phải tăng ca.
Mới bước ra khỏi phòng, cửa đã bị đóng lại.
Yến Chiêu sợ hãi không biết làm sao, xoay người mở cửa, nhưng nắm cửa đã bị khóa trái, anh như phát điên đập đập cửa: “Kiều Khương! Kiều Khương! Em mở cửa!”
Trình Tất Dự bị đấm vài phát nằm yên trên đất không dậy nổi, gần giường vẫn còn một chai rượu vang đỏ chưa uống hết, Kiều Khương mặt vô cảm cầm lấy chai rượu, rút một cái, đổ hết rượu còn lại xuống thảm, sau đó đi đến trước mặt Trình Tất Dự, không nói một lời, giơ chai rượu lên đập xuống trán anh ta.
Đúng chỗ Yến Chiêu bị đánh vào.
“Con điên, cô chính là đồ điên.” Trình Tất Dự vỡ đầu chảy máu nằm ở đó cười ha ha:
“Mẹ kiếp, cô đúng là một con điên…”
Yến Chiêu không xoay được tay nắm cửa, giơ chân lên đạp đạp, Cao Kim Lan vội vàng chạy lại dùng chìa khóa phụ mở cửa, Yến Chiêu vọt vào đầu tiên, Thấy Kiều Khương đang ngồi trên đất vội vàng ôm cô vào lòng, sau đó kiểm tra xem trên người có bị thương không.
Cao Kim Lan nhìn Kiều Khương không sao, sau đó nhìn Trình tất Dự đang nằm trên đất, mặt anh ta đầy máu, bà hô lên một tiếng, lấy điện thoại gọi 120, chuẩn bị khiêng người đi bệnh viện.
Khung cảnh ồn ào, Yến Chiêu ôm Kiều Khương đi ra khỏi phòng, máu anh dính đầy mặt cô, còn có vài đường theo mặt cô chảy xuống dưới, ánh mắt đào hoa tĩnh lặng dừng trên mặt anh, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương.
“Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ngày trước đánh nhau với người ta, vết thương còn nặng hơn thế này nhiều.”
Yến Chiêu ôm cô đến sô pha, lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt cô:
“Về sau có ai đánh, em đừng có xông lên trước, gọi anh, anh đánh giúp em.”
Kiều Khương không nói lời nào.
Yến Chiêu lau xong mặt cô, kiểm tra vết thương trên đùi, chỉ là vết thủy tinh nhỏ cắm vào, xác định không còn mảnh nào nữa, lúc này mới đi tìm hòm thuốc lấy Povidone sát trùng.
Rõ ràng anh bị thương nặng hơn, mặt đều là máu nhưng vẫn cúi đầu, không chút cẩu thả dán băng cá nhân cho cô.