Kiều Khương ngủ đến chiều hôm sau mới tỉnh, phòng đã được thu dọn sạch sẽ, bức rèm cửa được kéo ra một khe hở, có ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Yến Chiêu ngồi bên cạnh, trong tay cầm một con dao đang khắc một khối gỗ hình tròn.
Nghe thấy tiếng động, anh buông dao và gỗ trong tay xuống, đưa tay ôm cô ngồi dậy: “Dậy rồi, còn đau đầu không?”
Kiều Khương mới hạ sốt, người không có sức lực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh, không muốn mở miệng nói chuyện.
Yến Chiêu mặc áo khác cho Kiều Khương, ôm đến toilet đánh răng rửa mặt cho cô, sau đó mở nước ấm vào bồn, đặt cô vào đó, vì toàn thân cô ra mồ hôi, anh lấy chiếc ghế ngồi phía sau, nâng đầu cô dậy gội. Bàn tay người đàn ông dày rộng, động tác vụng về, nhưng dùng lực rất dịu dàng, cùng cơ thể cường tráng của anh hoàn toàn đối lập.
“Có đói bụng không? Em muốn ăn gì?” Anh xối nước sạch trôi đi bọt dầu gội đầu, lấy khăn lông chà sát, cầm khăn tắm bao cô lại ôm vào ngực, nhấc người lên ôm trở về phòng. Kiểu Khương không nói lời nào, cầm di động xem tin tức, Yến Chiêu cầm máy sấy tóc cho cô.
Giữa trưa Trương Đông Đao đã đến một lần, mua rất nhiều đồ ăn, thấy cô vẫn chưa dậy nên đi về, còn nói với Yến Chiêu, nếu Kiều Khương dậy hãy nhắn tin cho cô nàng.
Yến Chiêu lấy di động của Kiều Khương, tìm thấy khung chát của cô với Trương Đông Đao, ấn vào nút gửi giọng nói: “Cô ấy tỉnh rồi.” Nói xong anh lại đặt di động về tay cô.
Kiều Khương: “……”
Cô ngước lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai người nhìn thẳng nhau một lát, Yến Chiêu đưa cổ mình đến trước mặt cô. Kiều Khương nhìn anh như nhìn một tên ngốc, anh dùng giọng nói chân thành hỏi:
“Hay em cắn một cái?”
Kiều Khương không dao động, cầm di động cúi đầu tiếp tục xem tin tức.
Yến Chiêu lại nắm lấy cằm cô, đẩy đầu ra cúi xuống cắn một cái trên gáy, nói là cắn, chỉ như nhẹ mút hôn, môi mỏng dán vào làn da, mặt lưỡi cọ qua, sau đó hóp má lại mút một cái, làn da trắng nõn hiện dấu hôn màu đỏ.
Cuối cùng Kiều Khương cũng động đậy, đưa miệng đến cổ anh cắn một cái, dùng hết sức.
Yến Chiêu siết chặt eo cô, tươi cười vui vẻ:
“Dáng vẻ này là tốt rồi, rất có sức.”
Kiều Khương khép miệng, dựa vào trên vai anh, cô thấy bức rèm cửa đong đưa có ánh sáng chiếu vào, nắng vàng rực rỡ, ấm áp, nhẹ đáp trên cánh tay cô, chiếu ra một cái bóng thon dài.
Trong ánh sáng dịu dàng ở đây, Yến Chiêu ôm cô vào trong ngực, giữ cằm cô, hôn cắn cánh môi, cô nhắm mắt lại, hé răng hôn đáp lại anh.
Ra khỏi cửa, Kiều Khương lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng mạnh mẽ, mẹ vừa mới qua đời, cô vẫn có thể dùng sắc mặt bình tĩnh đi làm, trong công ty nhân viên, công nhân đều lộ ra vẻ bội phục cùng kính sợ.
Sếp Tổng còn quan tâm hỏi cô có muốn nghỉ thêm vài ngày nữa không, Kiều Khương từ chối.
Vừa trở về công ty cô đã tiếp nhận đơn từ khách hàng, luôn vội vàng đưa máy móc đi cài đặt thành công được sử dụng, theo kế hoạch của mình đã đề ra.
Giống như ngày trước, hành trình công việc lúc nào cũng tràn đầy, mỗi ngày đều bận như nhau, thảo luận phương án tiêu thụ, tối còn tăng ca đến khuya mới trở về, vừa vào cửa sẽ nhảy vào lồng ngực người đàn ông, cởi quần áo anh, mút cắn hầu kết.
“Nhớ anh?” Yến Chiêu đỡ hai cánh mông cô, ôm người đi vào trong phòng.
Kiều Khương ngồi ở trên người anh, hai đùi đặt trên eo, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống gương mặt người đàn ông này, một lát sau, cô cúi đầu xuống cắn môi anh.
“Ừm!”
Kiều Khương bớt chút thời gian trở về biệt thự, thời gian thuê nhà đến cuối năm mới hết, cô không cắt hợp đồng trước thời hạn, phòng vẫn luôn để trống, bể bơi đầy lá rụng, chẳng qua không còn người ngồi bên cạnh vớt lá cây nữa.
Bên cạnh bể được đặt thêm hai chiếc ghế, một ghế nằm, một ghế dựa tròn, cô đi qua, thấy trên ghế nằm có khắc chữ: KHƯƠNG, đi sang bên cạnh, chiếc ghế dựa có khắc khoa lan, hình cung phía sau lưng ghế có khắc bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Đây là quà sinh nhật Yến Chiêu tặng Cao Kim Lan.
Kiều Khương cũng đã chuẩn bị quà, là một chiếc áo khoác màu đỏ, Cao Kim Lan thích màu tươi sáng, nhưng bà thấy mình đã già, không thích hợp với mấy màu hồng đỏ, Kiều Khương định sinh nhật sẽ đưa cho bà mặc, nhưng cuối cùng đã quá muộn.
Cô đi dạo quanh hai tầng biệt thự, sau đó đi lên núi, đem theo quà của Cao Kim Lan đưa cho nhà họ Miêu. Cao Kim Lan là người hiền lành, cho dù ở đâu cũng rất hòa hợp với hàng xóm, ngày lễ tết cũng làm chút đồ ngọt mang tặng, rất chú trọng lễ tiết.
Nghe nói Cao Kim Lan qua đời, mẹ Miêu rớt nước mắt, bắt lấy tay Kiều Khương nói: “Kiều Khương à, cháu đừng sợ, nếu sau có chuyện gì, đến đây tìm chú dì nhé.”
Kiều Khương không để ý gật đầu, mấy ngày này, những câu nói này cô đã nghe quá nhiều, không muốn nghe nữa, cô đưa quà Cao Kim Lan đã chuẩn bị cho các dì, còn tặng cho Miêu Tuyết một bộ váy chanel, sau đó rời đi, Miêu Tuyết không yên tâm đuổi theo, hỏi có phải cô muốn hút thuốc không.
Kiều Khương lắc đầu, có Yến Chiêu ở cùng những ngày này, cô rất ít khi hút thuốc, mỗi khi cầm bao thuốc lên, người đó sẽ đi tới, lấy mất cây thuốc trong tay cô, đem người đè trên giường không hề tiết chế mà đòi lấy, cô bị làm cho ngất xỉu nhiều lần, khó có giấc ngủ nào sâu được như vậy.
Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, đều có thể thấy gương mặt thô cứng của người đàn ông đó, anh ôm cô rất chặt, không thể thở nổi, cánh tay cô vòng ra sau cổ anh, gương mặt dán vào cần cổ, tư thế quá thân mật, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua bức rèm cửa chiếu vào phòng, cô nhìn ánh sáng đó, trong lòng cảm thấy rất yên bình.
“Chị?” Miêu Tuyết gọi vài tiếng, thấy cô đã hoàn hồn, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Về sau chị có đến nữa không ạ?”
“Không biết.” Kiều Khương nghỉ chân nhìn về nơi xa xăm, cầm lấy danh thiếp của mình đưa cho cô bé: “Về sau có chuyện gì khó khăn, có thể gọi số này.”
“Chị……” Miêu Tuyết ngẩn người, nhận lấy nói cảm ơn.
Kiều Khương đi đến kho hàng nhỏ của Yến Chiêu, cánh cửa sắt màu lam đang đóng, không khóa nên cô kéo cửa đi vào, nhìn chiếc giường lò xò trải khăn giường hình ô vuông, dưới bàn có một cái thùng, bên trong có mười mấy đầu mẩu gỗ tròn tròn, có cái chưa khắc xong, có cái to nhỏ, còn có cái sơn quá xấu, bên trong ngoài màu cam, còn có vàng xanh lục rực rỡ.
Yến Chiêu thường ở chỗ này chờ cô, chờ cô ở biệt thự lưng chừng núi, chờ cô ở nhà thuê.
Mỗi một đêm chờ đợi cô, anh đều cầm dao khắc quả quýt.
Kiều Khương ngồi xuống dưới giường lò xo, đưa tay sắp xếp lại gối đầu, từ dưới thò ra một vật, là một tấm ảnh, bên ngoài trời đã dần tối, cô bật đèn lên mới thấy tấm ảnh đó là chụp mình. Cô đang nằm ngủ trên giường, có uống rượu nên mặt ngoan ngoãn hiền dịu, mi mắt nhắm vào tạo thành một cái bóng ma, môi hơi nhếch mang theo ý cười.
Là lần đó cô uống say.