historybs.com - Đọc truyện online

Chương 39 :

Gần đây Yến Chiêu rất bận, vội vã thu hoạch anh đào, ban ngày bận rộn trên núi, buổi tối chạy vào thành phố chăm cô.

Ba Yến mẹ Yến bàn bạc muốn mở cho anh một tiệm trái cây ở thành phố, Yến Chiêu không đồng ý, lo lắng lúc anh không ở đây, ba mẹ xảy ra chuyện gì cũng không biết.

“Cảm ơn.” Yến Chiêu cười lộ ra một hàm răng trắng: “Cảm ơn.”

Ba Yến cũng rất bận, trong nhà chỉ có mẹ Yến đang nấu cơm, thấy Kiều Khương đến đây, mẹ Yến chạy nhanh gọi điện thoại cho ba Yến, bảo ông đi mua đồ về, Kiều Khương đến.

Ba Yến nghe thấy vậy, giày cũng không xỏ, ra ngoài một lát mới nhớ lại chạy về đeo giày. Trên đường đi cũng không mang tiền, vừa lúc gặp lão Lý, túm chặt lấy người moi được 324 đồng, cả túi lão Lý không còn một xu. Trong nhà đồ ăn gì cũng có, nhưng ông mua thêm thịt bò, đùi gà, còn mua cả vịt nướng. 

Hai vợ chồng làm một bàn lớn đồ ăn, còn sợ chiêu đãi không thịnh soạn, sau khi ngồi xuống, vẫn hỏi Kiều Khương có muốn ăn gì khác không.

Kiều Khương nhìn mười món đồ ăn trên bàn, lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn ạ.”

“Vậy cứ tự nhiên.” Mẹ Yến múc bát canh nóng cho cô: “Coi như nhà mình, muốn ăn gì nói với dì, cái gì cũng làm được, không biết có thể học.”

“Đúng vậy, cháu muốn ăn gì cứ nói, dì không học được thì A Đại sẽ học.” Ba Yến chỉ vào Yến Chiêu nói: “Kiều Khương, về sau thằng này không đối tốt với cháu, cứ nói với chú, chú đánh chết nó.”

“Đúng, dì cũng đánh nó.” Vẻ mặt mẹ Yến hiền lành: “Gầy hơn nhiều so với mùa hè, cháu ăn nhiều vào.”

“Cảm ơn.” Kiều Khương uống bát canh nóng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai người, cô nhẹ nhàng nói: “Uống rất ngon.” 

Đáy mắt hai ba mẹ cười rộ lên: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” 

Yến Chiêu để môi vào bên tai Kiều Khương nhỏ giọng nói: “Trong bếp hai người nếm không biết bao nhiêu lần, sợ cho muối thành đường.”

Kiều Khương nhớ đến Cao Kim Lan, qua 45 tuổi, trí nhớ của bà bắt đầu kém đi, thường xuyên xào rau không cho muối, còn nói chuyện chê cười này cho Kiều Khương nghe. Lúc cô nhớ đến Cao Kim Lan, cảm xúc luôn tối tăm, nhưng hôm nay thì ngược lại, có một loại cảm xúc khác lấn át bên trong cô.

Bình yên, ấm áp.

Là tâm tình ngay lúc này của cô.

Ba Yến hôm nay rất vui, uống thêm vài chén rượu, cơm còn chưa ăn xong đã say khướt đứng lên, cười to ba tiếng: “Ha ha ha! A Đại nhà mình tìm được vợ rồi!”

Ba người đang ngồi: “……”

Mẹ Yến xấu hổ cười giải thích với Kiều Khương: “Ông… ông ấy uống nhiều, cháu đừng để ý.”

Bà đưa tay định đỡ ba Yến, muốn đưa người lôi vào phòng, ai ngờ ba Yến lại quay người lại nghiêm túc nói với Yến Chiêu: “Anh phải nhìn chằm chằm người vào, không thể lại giống như Vinh Yến…”

“Ôi giời, ông đi vào nhanh cho tôi.” Mẹ Yến từ trước tới nay luôn hiền lành, nghe được lời này, nhịn không được lấy thìa trên bàn gõ ông một cái: “Sao uống rượu toàn nói cái gì đâu đâu, nói hết ra ngoài…”

“Sao, bà còn đánh tôi” ! Ba Yến gào lên: “A Đại, con xem trọng, đàn bà không thể quản, nếu con chiều, đàn bà lên trời cao”

Yến Chiêu cầm chiếc muôi khác đưa cho mẹ Yến: “Mẹ, đánh đi, dù sao mai tỉnh ba cũng quên thôi.”

Mẹ Yến: “……”

Kiều Khương chống cằm nhìn một màn này, cười đến đôi mắt long lanh.

Yến Chiêu đỡ ba Yến vào phòng, mẹ Yến không quan tâm nữa, ngồi lại bàn ăn cơm cùng Kiều Khương, nói về những lần say trước của ba Yến, còn nói về Yến Chiêu, có một lần anh uống quá nhiều rượu, khiêng cái cuốc nói muốn đi trồng cây, trồng đến ba giờ sáng, vài người phải ấn anh về giường, mới bắt anh nghỉ ngơi được.

“Mẹ, ba gọi mẹ.” Yến Chiêu hô lên.

Mẹ Yến nói với vào: “Đến đây.”

Yến Chiêu chờ bà đi vào phòng, bước dài đến bên cạnh Kiều Khương, đưa đầu qua cướp miếng thịt trên đũa của cô, nhai vài miếng mới hỏi: “Mẹ anh nói gì thế?”

“Việc anh với Vinh Yến.” Kiều Khương dùng chiếc đũa nâng cằm anh lên, chống vào hầu kết: “Lần sau còn cắn đũa của tôi, sẽ chọc vào đây.”

“Em chọc đi.” Yến Chiêu ngẩng cổ cao cao, giơ hầu kết ra trước mặt cô: ” Em bỏ được không?”

Kiều Khương trợn mắt.

Anh lấy khăn giấy lau lau đũa của cô, đưa vào tay, nhấc người lên ôm vào ngực, cằm chống ở hõm vai cô: “Mẹ anh không thể nói chuyện Vinh Yến cho em, nếu em muốn biết, có thể hỏi anh.”

 “Nếu tôi là Vinh Yến thứ hai” Kiều Khương cố ý gắp một cọng rau màu xanh, đặt vào bát của Yến Chiêu: “Anh tính làm sao giờ?”

Yến Chiêu: “……”

Anh nắm chặt tay cô, dùng chiếc đũa kẹp ngọn rau xanh nhét vào trong miệng, má phình lên vì nhai, lấy chiếc đũa cô đang cầm chống vào hầu kết mình:

“Hay em cứ chọc chết anh đi.”

Kiều Khương cười, khóe môi cong lên, anh quay mặt cô qua, cắn lên cánh môi.

“Không có nếu.” Âm thanh chắc chắn, trên mặt còn mang theo ý cười: “Em sẽ không.”

Có đôi khi Kiều Khương rất ghét dáng vẻ như đã hiểu biết về con người mình của anh, lông mày cô vừa nhếch lên, đã bị anh dùng ngón tay trỏ của mình áp xuống, lại cắn cắn môi cô: “Không cho nói mấy lời đó, anh không thích nghe.”

Kiều Khương: “……”

Cô thật sự bị chọc cười, dựa vào vai anh cười, môi dán vào cần cổ nóng bỏng của anh cắn một cái.

“Về nhà?” Anh nâng mông cô lên: “Chỗ này cách âm không tốt.”

Kiều Khương: “……”

Cô oán hận cắn vào cổ anh một cái nữa.

Anh cười cười, quay mặt cô sang, cúi đầu hung hăng hôn cô.

“Có về không?” Anh xoa xoa eo cô.

“Không muốn đi đường.” Cô lười biếng tựa vào lồng ngực anh.

Yến Chiêu buông người ra, đưa lưng về phía cô, kéo hai cánh tay nhấc người lên lưng, cõng cô đi sau đó chào hỏi mẹ Yến: “Mẹ, bọn con đi đây.”

Mẹ Yến: “…… A, đi hả, con bé sao vậy?”

Tiếng người đàn ông mang theo ý cười: “Lãm nũng thôi ạ, bắt con cõng.”

Kiều Khương: “……”

Mẹ Yến cười tươi đến nếp nhăn đều được đẩy lên trên:

“Được được, con lớn lên mạnh khỏe như vậy, không cõng con bé còn gì nữa, nhanh về đi, trời tối lắm rồi.”

Bà định gói ít đồ ăn cho Yến Chiêu mang theo, nhưng nhìn thấy Yến Chiêu còn cõng cô, tay cũng không rảnh, đành bỏ ý nghĩ này, còn bảo Kiều Khương lần sau lại đến ăn cơm.

Kiều Khương lễ phép đồng ý, vừa ra đến sân, cô đưa tay bóp cổ anh, giọng vẻ nguy hiểm: “Làm nũng?”

“Ngạt chết anh, không ai cõng em về nhà.” Anh nghẹn đến tím mặt, bàn tay dùng sức xoa nhẹ mông cô một cái.

Kiều Khương thả lỏng tay: “Còn nói vậy lần sau bóp chết.”

Yến Chiêu nghiêng đầu: “Bóp chết, đêm nay không ai làm em.”

Kiều Khương kẹp chặt hai đùi, âm thanh nhàn nhã: “Ngoài kia rất nhiều đàn ông.”

Người đàn ông dừng lại, đen mặt quay đầu nhìn cô: “Kiều Khương, em có tin anh làm em ngay tại đây không?”

“Anh thử xem?”  Cô khiêu khích lấy chân cọ cọ dưới háng anh.

Thời tiết tháng mười một, trên núi đã tối đen, gió lạnh thổi qua có khi còn đông cứng, tính tình Yến Chiêu có cầm thú đi chăng nữa cũng chưa chắc làm được chuyện này, Kiều Khương biết tính anh, mới kiêu căng khiêu khích như vậy. 

Vậy mà cô không nghĩ đến, Yến Chiêu cõng người quay trở lại, vừa vào sân, hô lên với mẹ Yến: “Mẹ ơi, nấu cho con bình nước ấm, lát nữa cần dùng.”

Kiều Khương: “……”

Mẹ Yến không hiểu vì sao, còn tưởng anh dẫm lên cái gì bị bẩn, bà buông chén đũa đang thu dọn trên tay xuống, đi vào bếp đun nước, định hỏi xem Yến Chiêu cần nhiều hay ít nước nóng, liền thấy cửa phòng Yến Chiêu đóng lại.

Mẹ Yến: “……”

Bà yên lặng đóng cửa phòng bếp, cầm mấy ấm nước đi vào, rót đầy vào những đồ có thể đựng nước nóng trong nhà.

Yến Chiêu ôm kiều Khương đặt trên giường, kéo rèm lại, lấy điều khiển điều hòa ra bật lên, nửa tháng nay anh không về ngủ, khăn trải giường đã được mẹ Yến thay mới, có mùi hương sạch sẽ thanh mát của nước giặt.

 “Anh còn có đầu đĩa?” Kiều Khương thấy lạ lẫm kéo ngăn kéo ra, cầm một vài chiếc đĩa in hình khủng bố, hỏi anh: “Cái này hay không?”

Yến Chiêu: “…… Em muốn xem?”

Đầu đĩa đã cũ lâu không dùng đến, nhưng được mẹ Yến lau sạch sẽ, anh ấn nút ra cho đĩa vào mở ra: “Đã lâu không dùng đến, không biết còn xem được nữa không.”

Hình ảnh trên TV đã xuất hiện, mở đầu giới thiệu là tiếng nhạc sàn ầm ĩ, Kiều Khương rất có hứng xem, Yến Chiêu ngồi xuống cạnh cô, ôm cả người vào ngực: “Anh không nghĩ em sẽ thích thể loại này.”

Kiều Khương cho rằng anh nói là phim kinh dị, không bày tỏ ý kiến chỉ hất hất cằm.

Kết quả vài phút sau, trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, cô gái mở rộng hai chân đặt bên eo gã đàn ông, bị đóng như đóng cọc kêu rên không ngừng, hai bên vú bị chọc đong đưa nẩy tưng tưng trước màn hình, đang đến hồi cao trào kích thích.

Cô cúi đầu nhìn hộp đĩa trong tay, cuối cùng cũng hiểu ra ý lời Yến Chiêu vừa nói.

Bàn tay Yến Chiêu chui vào trong áo lông, cách lớp áo lót xoa xoa vú cô.

Kiều Khương ấn tạm dừng, chỉ vào TV hỏi: “Anh rảnh thường xem cái này?”

“Nhiều năm trước một đứa bạn đưa cho, nhà cậu ta không được xem, ngày trước khi còn nhỏ, hình như lúc đó mới mười bốn mười lăm, bảy tám đứa con trai sẽ ở trong phòng xem cái này.”

“Sau đó?” Kiều Khương nhướng mày.

“Toàn cứng.” Yến Chiêu hôn hôn vành tai cô, nắm lấy bàn tay đặt ở dưới thân mình, cách lớp quần xoa nắn cây dương v*t đã cương cứng: “Mấy tên đó đến chết cũng không thừa nhận.” 

“Anh thừa nhận?” Kiều Khương xoay người, đối mặt nhìn anh.

Yến Chiêu gật gật đầu: “Ừm, anh to hơn so với chúng nó.”

Kiều Khương cười thành tiếng: “Anh rất tự hào?”

“Em cười cái gì?” Yến Chiêu rất thích cô cười, khi cười, đôi mắt đào hoa sẽ sáng lên, như có một sợi ánh sáng giống như móc câu, móc lấy trái tim anh.

Anh nhịn không được hôn môi cô, bàn tay dẫn dắt cô kéo quần sịp của anh xuống, nắm bàn tay nhỏ nhắn bao lấy cây gậy thịt nóng bỏng, giọng nói khàn khàn hỏi cô:

“Không lớn sao?”

Kiều Khương cười đến gục đầu trong lồng ngực anh, cả vai đều rung động. 

Yến Chiêu cũng cười theo, vẫn còn đang hỏi: “Em cười cái gì?”

Cô vẫn cười không dừng được, anh bất ngờ đem cô đè dưới thân, cúi đầu cuốn lấy lưỡi cô, cô gái ngẩng cằm lên đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay trượt từ cơ ngực cơ bụng đi xuống, lập tức nắm lấy cây dương v*t to lớn nóng bỏng kia.

Giọng nói vẫn mang theo ý cười: “Lớn.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot