historybs.com - Đọc truyện online

Chương 37: Chương 37

Ba ngày liền Phái Tân liên tục hứng những trận tuyết lớn, bệnh cảm của Châu Chi Mai cũng càng lúc càng trầm trọng. Ban đầu chỉ là ho, sau đó chuyển thành viêm phổi, sốt cao không hạ.

Châu Chi Mai đành bất lực, cô đeo khẩu trang y tế, cố gắng tránh xa Heveto.

“Đừng lại gần em, cẩn thận anh cũng sẽ bị lây.” Cô chân thành nhắc nhở.

Heveto dường như bẩm sinh là người cứng đầu, hoàn toàn không bận tâm, anh tháo khẩu trang của Châu Chi Mai, dùng mu bàn tay áp lên trán cô, vẫn nóng bỏnbỏng.

Lúc đầu là sốt nhẹ, cô uống thuốc hạ sốt và vitamin C, nhưng đến nửa đêm lại bắt đầu sốt cao.

Heveto châm biếm bằng vẻ mặt lạnh nhạt: “Hối hận chưa?”

Đây chính là hậu quả của việc tiếp cận một gã đàn ông bẩn thỉu.

Châu Chi Mai hoàn toàn không hiểu Heveto đang nói gì, dứt khoát không đáp lại anh, mãi sau cô mới nhận ra anh đang ám chỉ Gosse.

Trong mắt Châu Chi Mai, Gosse tốt hơn nhiều so với Heveto – kẻ tính khí thất thường này. Dù là lãnh đạo cấp cao trong công ty, Gosse không tỏ ra kiêu ngạo, thái độ với người khác lại rất hòa nhã. Ít nhất, đứng bên cạnh Gosse, cô cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, chứ không phải lúc nào cũng phải cẩn trọng như khi ở bên Heveto.

Tuyết bên ngoài vẫn chưa tan. Thực ra Châu Chi Mai có ý định ra ngoài nghịch tuyết, nhưng Heveto kiên quyết không đồng ý. Không có điện thoại để chơi, cô chỉ biết nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, trông chẳng khác nào một con búp bê mất sức sống.

Cô bị kẹt trong căn biệt thự trống trải này, thêm nữa, Heveto luôn túc trực bên cạnh, thường xuyên kiểm tra nhiệt độ của cô khiến cô không thể đi đâu được.

Nhiều lần khi Heveto vào thăm, cô vẫn nằm nghiêng trên giường, hướng mặt về phía cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Sau đ, anh mang cho cô một thiết bị điện tử mới, thậm chí còn đặt cả máy chiếu trong phòng nhưng cô chẳng hứng thú chút nào.

Giờ đây, Châu Chi Mai chẳng còn tâm trí để vui chơi, cô chỉ nghĩ cách rời khỏi Heveto.

Anh quản lý cô quá chặt.

Có thể do bệnh, đầu óc cô lúc này như mớ hỗn độn, tạm thời không nghĩ ra được gì.

Một lợi ích của việc bệnh là Heveto sẽ không chạm vào cô.

Tối hôm đầu tiên đến biệt thự, anh đã hành hạ cô suốt đêm. Dù không bắt cô làm gì nặng nhọc, nhưng cũng khiến cô không thể ngủ yên.

Khi bác sĩ Hansen mang theo hộp thuốc đến biệt thự, Châu Chi Mai đang sốt cao mê man.

“Anh tưởng mình là bác sĩ thật sao? Uống vài viên hạ sốt với vitamin C là xong? Thế thì cần gì đến chúng tôi? Nếu anh tài giỏi như vậy, sao còn gọi tôi đến?”

“Im miệng. Nếu không muốn thấy bình minh ngày mai, tôi có thể cho anh toại nguyện.”

Mơ màng, Châu Chi Mai dường như nghe thấy giọng của bác sĩ Hansen. Cô từ từ mở mắt ra, thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Heveto, và vẻ tức giận đến đỏ bừng mặt của bác sĩ Hansen.

Bác sĩ Hansen mặc đồ ngủ, trông như bị ai đó kéo khỏi giấc ngủ, mái tóc đã lưa thưa của ông càng thêm rối bời.

Nhìn dáng vẻ bác sĩ Hansen, Châu Chi Mai không nhịn được cười. Toàn thân cô vẫn yếu ớt, hai gò má đỏ bừng vì sốt cao.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi đổ bệnh, cô mỉm cười trước mặt Heveto, nhưng nụ cười không dành cho anh.

“Chào ông, Hansen.” Châu Chi Mai lên tiếng chào, cố gắng ngồi dậy. Nhưng Heveto đã giữ vai cô lại, bắt cô nằm yên.

Hansen nhìn cô với ánh mắt thương cảm: “Cô Bunny tội nghiệp, nhìn xem Heveto đã hành hạ cô thành cái dạng gì!”

Châu Chi Mai lắc đầu: “Là do tôi quá yếu thôi.”

“Đừng đùa nữa. Lần trước bị bắn, lần này lại bị viêm phổi sốt cao, ở bên anh ta quá nguy hiểm rồi.” Hansen chẳng nể nang gì mà châm chọc ngay trước mặt.

Hiếm khi Heveto không nói gì, chỉ nhìn Châu Chi Mai. Trong đôi mắt phức tạp ấy hiếm thấy chút thương cảm.

Hansen nói với cô: “Cưng à, nếu muốn nhanh khỏi, tôi có thể tiêm kháng sinh cho cô, vì cô đã bị viêm phổi nặng.”

Viêm phổi có thể nhẹ hoặc nghiêm trọng. Trường hợp viêm phổi do nhiễm lạnh như của Châu Chi Mai, nếu giai đoạn đầu không được kiểm soát, việc điều trị sau này sẽ rất phức tạp. Tiêm kháng sinh đúng liều lượng có thể giảm viêm, diệt khuẩn, ngăn bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Lúc này, sức đề kháng của cô rất yếu, kết quả xét nghiệm bạch cầu còn thấp hơn rất nhiều so với bình thường.

Châu Chi Mai ho khan vài tiếng, theo phản xạ lắc đầu.

Cô không muốn tiêm.

“Chỉ uống thuốc thôi được không?”

Hansen cau mày, gật đầu: “Cũng được, nhưng mấy ngày tới có thể cô sẽ bị sốt lại. Nếu uống thuốc mà không cải thiện được thì cuối cùng vẫn phải tiêm thôi.”

Nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Châu Chi Mai lập tức nhăn lại, đầy do dự.

Hồi nhỏ cô rất thích chơi trò tiêm thuốc cho người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không sợ bị tiêm. Mấy cái kim tiêm này nhìn thì chẳng có gì ghê gớm, dường như cũng không nguy hiểm gì, nhưng cô vẫn rất sợ.

Ở bên cạnh, Heveto lập tức quyết định thay cô: “Tiêm đi.”

Rất nhanh, Hansen mở hộp thuốc của mình ra và bắt đầu chuẩn bị.

Châu Chi Mai nằm trên giường với vẻ mặt đầy chống đối, nhìn Heveto bên cạnh: “Em không muốn tiêm.”

“Nghe lời đi, đợi khỏi bệnh, em muốn làm gì anh cũng sẽ đồng ý.” Anh đang dỗ dành cô.

“Thật không?”

Vậy nếu em muốn rời đi thì sao?

Anh cũng sẽ đồng ý sao?

Hansen đang bận rộn chuẩn bị liếc nhìn Heveto.

Người đàn ông luôn kiêu ngạo giờ lại ngồi nghiêng bên mép giường, một tay quàng qua vai “bé Thỏ.” Điều này khiến ông nhớ đến lần trước ở bệnh viện.

Hiếm khi nào Hansen thấy được chút dịu dàng trên khuôn mặt lạnh lùng của Heveto. Có lẽ người duy nhất có thể làm anh thay đổi như vậy chính là Châu Chi Mai.

Nhờ có Hansen, sau khi được tiêm thuốc vào buổi tối, bệnh viêm phổi của Châu Chi Mai được kiểm soát, không còn tái sốt.

Thân thể cô quá yếu, vừa truyền dịch vừa thiếp đi.

Do đó, Châu Chi Mai không hề biết rằng cả đêm đó, Heveto gần như thức trắng bên cạnh cô.

Truyền dịch tĩnh mạch từ từ đưa thuốc vào mạch máu của cô, trong lúc đó Heveto dùng lòng bàn tay ủ ấm ống dẫn truyền, không để dịch truyền trở nên quá lạnh.

Trong suốt bốn tiếng đồng hồ, Heveto không rời đi nửa bước. Anh như một bức tượng điêu khắc giữa bóng tối, chăm chú nhìn cô không chớp mắt, toàn thân vẫn tỏa ra khí chất u ám đáng sợ. Nếu tình trạng của Châu Chi Mai không được kiểm soát, có lẽ anh sẽ lại phát điên.

May mắn thay, cả đêm cô không bị sốt lại.

Đến khi trời sáng, truyền dịch đã xong, kim tiêm được rút ra. Đồng thời, Heveto cũng chuẩn bị đến công ty để dự họp vào buổi sáng.

Khi Châu Chi Mai tỉnh dậy, trong phòng không còn bóng dáng của Heveto.

Một người giúp việc da đen xuất hiện trong biệt thự, nhắc cô nhớ uống thuốc đúng giờ và cho cô biết rằng ông chủ Heveto hôm nay có việc khẩn cấp cần giải quyết, chiều tối mới về.

Châu Chi Mai thở phào một hơi thật dài.

Cuối cùng cô cũng không phải đối mặt với anh ta nữa.

Hai ngày qua, Châu Chi Mai thực sự được chứng kiến sự chiếm hữu đầy cố chấp của Heveto. Thực ra, dấu hiệu này đã xuất hiện từ trước, nhưng cô không để ý. Trước đây, cô cứ nghĩ xung quanh anh nhất định có rất nhiều phụ nữ, không ngờ rằng anh thực sự chỉ có mỗi mình cô.

Ngẫm lại, Heveto đối với cô đúng là “đặc biệt.” Một người vốn có chứng sạch sẽ cực độ như anh ta lại chấp nhận hôn cô. Không chỉ vậy, anh còn ăn thức ăn thừa của cô, uống nước mà cô đã uống qua, giờ đây thậm chí đến cả virus trong khoang miệng cô anh cũng chẳng bận tâm.

Trời ơi.

Rốt cuộc là ai ngây thơ đây?

Châu Chi Mai không dám tưởng tượng, nếu Heveto biết rằng từ đầu đến giờ cô đã “lừa dối” tình cảm của anh, liệu anh có thực sự chĩa súng vào đầu cô không?

Anh từng nói nếu cô thú nhận, anh sẽ bỏ qua hết mọi chuyện.

Nhưng cô phải thú nhận như thế nào đây?

Tội lỗi quá.

Lúc này, chỉ có tiền trong tài khoản mới tạm thời xoa dịu được tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương của Châu Chi Mai.

Mấy ngày nay Châu Chi Mai bệnh, chẳng buồn ăn uống. Nhưng hôm nay, cô bỗng thấy thèm ăn hơn hẳn. Đến trưa, cô hăng hái ăn món ăn người giúp việc chuẩn bị, quyết tâm bồi bổ sức khỏe, không thể tiếp tục ốm yếu được nữa.
Bên ngoài trời đẹp, nắng ấm, lớp tuyết trên bãi cỏ gần như tan hết, chỉ còn lại vài mảnh nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Châu Chi Mai vừa khỏi bệnh, không thể để mình bị lạnh thêm, nên cô ngoan ngoãn ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài.
Người giúp việc mang đến cho cô rổ trái cây mà cô thích nhất: quả mâm xôi, dâu tây và cherry. Ban đầu cô chẳng buồn ăn, nhưng nghĩ đến việc trái cây giúp bổ sung vitamin, cô cố gắng ăn từng quả.
“Sao lại ngồi dưới đất?”
Không biết từ lúc nào, Heveto xuất hiện trước cửa phòng, đứng đó lạnh lùng nhìn cô.
Mới ba giờ chiều, anh đã về sớm hơn dự kiến mấy tiếng.
Tâm trạng vui vẻ của Châu Chi Mai lập tức tan biến.
Những ngày tuyết tan, nhiệt độ ngoài trời dưới không độ. Heveto khoác chiếc áo choàng đen đậm, kiểu dáng đơn giản, bên trong là áo len đen. Trang phục không quá trang trọng nhưng lại tạo cho anh phong thái ung dung.
Vừa vào nhà, anh cởi áo choàng, tiện tay vứt lên sofa, bước thẳng đến bên cô.
Heveto bế thẳng cô lên, Châu Chi Mai không phản kháng, ngoan ngoãn để anh bế.
“Đã uống thuốc đúng giờ chưa?” Heveto hỏi, giọng nhẹ nhàng khác thường.
“Uống rồi.”
“Thấy khá hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, em không sốt nữa.”
Heveto đương nhiên đã biết, người giúp việc còn báo với anh rằng cô Bonnie hôm nay ăn được nhiều tôm và thịt bò.
Anh bế Châu Chi Mai đặt lên giường, đưa tay bóp nhẹ chân cô. Châu Chi Mai cảm thấy hơi nhột, vội rụt chân lại vào chăn.
“Trốn gì thế?” Anh cố ý giữ lấy cổ chân cô, cúi người hôn lên mu bàn chân trắng ngần. Cô lại không mang tất.
Cô đi giày size 35, chân nhỏ xíu, trong mắt Heveto, đôi chân ấy như món đồ chơi. Các ngón chân trắng nõn tròn trịa sơn màu hồng ánh kim, trông cực kỳ đáng yêu.
Châu Chi Mai chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Anh hôn chân cô đến nghiện rồi sao? Hay cô nên không rửa chân ba ngày ba đêm để anh hôn cho đã? Nhưng nghĩ lại, chắc cô chẳng thể chịu nổi chính mình.
Không chỉ hôn chân cô, anh còn dùng chân cô ma sát lên người mình, như thể đang giải tỏa điều gì, nhưng cũng khiến không khí càng thêm nóng bỏng.
“Đừng mà.” Châu Chi Mai phản đối.
Heveto bật cười khẽ, vỗ nhẹ vào chân cô, giọng trầm ấm đầy ẩn ý: “Đừng gì cơ?”
Châu Chi Mai lại co chân về chăn, chẳng buồn tán tỉnh anh, giọng yếu ớt nhắc nhở: “Hôm qua anh nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn tiêm thuốc, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý.”
“Thế à?” Anh nhếch môi cười, đôi mắt xanh ánh lên sự sắc bén, vẻ mặt bỗng mang chút ngang tàng, dường như định nuốt lời.
Châu Chi Mai lập tức nghiêm mặt: “Này, anh nói mà không giữ lời à?”
Cô quay đầu sang chỗ khác, tỏ ý không thèm để ý đến anh.
Heveto dùng một tay giữ mặt cô lại, ngón cái nhẹ nhàng lướt trên má mềm, như thể nhượng bộ: “Nói đi, em muốn làm gì?”
“Em muốn gặp bạn của em, Thẩm Ty. Bọn em đã hẹn nhau cuối tuần này rồi.” Thật ra cô chưa có cơ hội liên lạc với Thẩm Ty suốốt mấy ngày qua.
Trong lòng, cô đang tính nhờ Thẩm Ty giúp mình một việc.
Nhưng hiện giờ, Heveto quản cô quá chặt, cô không đi đâu được.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Heveto như chiếc máy phát hiện nói dối, dò xét từng biểu cảm trên gương mặt cô.
Châu Chi Mai cố tỏ ra tự nhiên, “Nha, làm ơn đi mà! Em sắp chán chết rồi!”
“Được, để John đưa em đi.”
Không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.
“Yay, anh yêu, anh tuyệt nhất!” Châu Chi Mai vui vẻ lao vào lòng Heveto, hai tay ôm lấy cổ anh. Nhưng khi anh không nhìn thấy, trên mặt cô thoáng hiện nụ cười nhạt, chẳng buồn giấu cảm xúc thật dù chỉ một giây.

Hương thơm mềm mại vương trên người, trong lòng Heveto bỗng dâng lên một cảm giác tê dại đã lâu không thấy.

Anh vươn tay ôm lấy Châu Chi Mai, đầu mũi khẽ cọ nhẹ lên cổ cô, trông chẳng khác gì một loài mãnh thú lớn lười nhác, toát lên chút cô đơn và yếu đuối.

Cuối tuần đó, Châu Chi Mai theo hẹn đến gặp Thẩm Ty.

Trước khi ra ngoài, Heveto mặc cho cô một chiếc áo khoác dày, đội lên đầu cô chiếc mũ len đan.

Dáng người cao lớn, đầy đặn của Heveto luôn hiện rõ trước mắt Châu Chi Mai. Anh mặc chiếc áo choàng cổ quả trám làm từ chất liệu cashmere, bên trong là một bộ vest công sở, cả người toát lên vẻ lịch lãm, tinh tế mà không hề cồng kềnh.

Từ một góc độ nào đó, trông anh giống như một Sugar Daddy chu đáo, thậm chí còn tỉ mỉ chọn cho cô đôi tất màu hồng có in hình quả dâu tây.

Thời gian gần đây, Heveto vẫn rất bận rộn, ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi. Giáng sinh sắp đến, anh cần xử lý xong công việc trước để có thêm thời gian dành cho hai người.

Châu Chi Mai chỉ mong anh bận đến mức chóng mặt.

Tốt nhất là bận đến chết luôn.

Việc đưa đón cô vẫn được giao cho John.

Trên đường đi, Châu Chi Mai hiếm khi im lặng, khác hẳn với vẻ thường ngày mà John biết về cô.

Nhiều lần John nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt Châu Chi Mai, định nói gì đó nhưng lại thôi. Là người đứng ngoài, không ai hiểu rõ mối quan hệ giữa họ hơn John.

Trong mối quan hệ này, vấn đề không nằm ở Heveto, mà mấu chốt nằm ở cô Bonnie. Trước giờ, dù Heveto có giận dữ hay không vui thế nào, chỉ cần thấy cô, vẻ mặt anh luôn dịu lại.

Đếm thử thời gian, John đã làm việc cho Heveto được đúng năm năm.

John tốt nghiệp ngành báo chí tại một trường đại học công lập ở Mỹ. Ban đầu, anh làm việc cho một cơ quan báo chí, nhưng ngành này ngày càng khó khăn vì sự phát triển của internet.

Năm năm trước, đó là khoảng thời gian đen tối với John. Đứa con trai anh vừa chào đời chưa lâu, mẹ già của anh bị bệnh thận, vợ anh đề nghị ly hôn.

Đúng lúc ấy, John còn đối mặt với nguy cơ mất việc.

Chính Heveto đã tìm đến anh, nói rằng: “Tôi có thể cho anh một công việc lương cao, giúp anh giải quyết tất cả khó khăn hiện tại. Nhưng điều kiện là anh phải toàn tâm toàn ý trung thành với tôi.”

Trước đó, John đã từng gặp Heveto, nếu không phải vì anh cứu được Heveto khi còn nhỏ từ một cái giếng khô, thì giờ đâu còn có một Heveto của ngày hôm nay.

Thật ra gia cảnh John không tệ, cha anh trước đây từng làm quản gia cho gia đình Augus. Đó cũng là lý do anh có mặt ở nhà Augus vào thời điểm ấy.

Nhưng sau khi cha qua đời, nhà John như mất đi trụ cột, nguồn thu nhập giảm mạnh.

John buộc phải đứng ra gánh vác, nhưng thực tế đã giáng cho anh một cú đấm đau điếng.

Heveto chủ động chiêu mộ John, từ một khía cạnh nào đó, đã giải quyết vấn đề cấp bách cho anh. Tuy nhiên, thời gian đầu, John vẫn mang suy nghĩ hai lòng. Anh từng tính rằng khi kiếm được đủ tiền, anh sẽ xin nghỉ việc.

Thế nhưng, mọi chuyện không hề đơn giản như anh nghĩ.

Heveto đã lấy đứa con trai còn nhỏ và người mẹ già của John ra làm điều kiện ràng buộc.

Nếu anh phá vỡ thỏa thuận, Heveto chắc chắn sẽ không để họ yên.

Dù vậy, chỉ cần tuân theo ý muốn của Heveto, anh luôn hào phóng, sẵn sàng chi tiền và mang lại những lợi ích thực tế.

Đó là kinh nghiệm mà John đã rút ra sau nhiều năm làm việc bên cạnh Heveto.

Nửa tiếng sau, xe đến nơi.

John xuống xe mở cửa cho Châu Chi Mai, lễ phép nói: “Cô Bonnie, tôi sẽ đợi cô ở đây.”

“Không cần đâu, xong việc tôi sẽ tự về.”

“Đây là lệnh của anh Heveto.” John chỉ biết nói thật.

Châu Chi Mai là người thông minh, cô hiểu điều đó có nghĩa gì.

Chẳng đáng để tranh cãi với một người làm công, cô mỉm cười với John: “Được rồi.”

Khi nhấn chuông nhà Thẩm Ty, lòng cô vẫn còn bồn chồn. Cô không kiềm được, khẽ liếc lại phía sau, luôn cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cảm giác bị người khác bám theo, bị ánh mắt giám sát khiến cô không tài nào gạt đi được.

Cánh cổng kim loại được mở ra, Thẩm Ty nhìn thấy người đứng trước cửa thì kêu lên: “Bonnie!”

Châu Chi Mai chỉ còn biết liều mạng thử vận may, hỏi Thẩm Ty: “Chồng cậu có ở nhà không?”

“Không, hôm nay là thứ bảy nhưng anh ấy đã ra ngoài làm từ sớm rồi.” Thẩm Ty vội vàng mở cửa mời Châu Chi Mai vào nhà, thân thiết khoác tay cô. “Trời ơi, tớ còn tưởng cậu bị kẻ xấu bắt cóc rồi đấy! Gọi mãi không được, tớ còn đến tận chỗ làm của cậu tìm, nhưng đồng nghiệp bảo cậu nghỉ phép. Rốt cuộc thời gian qua cậu đi đâu thế?”

Thẩm Ty không tránh khỏi lo lắng, thực sự đã nghĩ đến đủ mọi khả năng.

“Lần này tớ muốn nhờ cậu giúp một việc.” Châu Chi Mai đi thẳng vào vấn đề.

Thẩm Ty nhìn biểu cảm trên mặt Châu Chi Mai, cảm nhận được chuyện này không hề đơn giản: “Cậu nói đi, nếu giúp được thì tớ nhất định sẽ giúp.”

“Thật ra tên thật của tớ không phải là Bonnie, tớ cũng không phải người Mỹ. Tớ là người Trung Quốc, tên Châu Chi Mai.”

Thẩm Ty ngây người lắng nghe, dường như không thể tiêu hóa hết những lời này trong chốc lát. Nhưng cô không ngắt lời Châu Chi Mai, cũng không tỏ ra tức giận, cô hiểu rằng bạn mình chắc hẳn có nỗi khổ riêng.

“Cậu cần tớ giúp gì nào?” Thẩm Ty có vẻ còn sốt ruột hơn cả Châu Chi Mai.

Châu Chi Mai hít sâu một hơi: “Bây giờ tớ rất muốn về nước, cậu có thể giúp tớ lấy hộ chiếu không?”

Cô đã giấu hộ chiếu ở một nơi chỉ mình cô biết, nhưng hiện tại cô không thể đích thân đi lấy.

“Còn một việc nữa muốn nhờ cậu.” Châu Chi Mai khẽ run tay nắm lấy tay Thẩm Ty. “Giúp tớ đặt một vé máy bay về Trung Quốc, đi đâu ở Trung Quốc cũng được, càng sớm càng tốt.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot