historybs.com - Đọc truyện online

Chương 36: Chương 36

Dưới ánh sáng vàng ấm của phòng tắm, Châu Chi Mai bị buộc phải quỳ trên nền gạch cứng. Cô cảm nhận rõ ràng đầu gối mình có chút đau nhức.
Vốn đã là người có làn da mịn màng, lúc ngã trong tuyết cô đã cảm thấy đau, bây giờ cảm giác ấy càng rõ ràng hơn.
“Ôi…” Cô đau đến mức nhíu mày.
Cùng lúc đó, Heveto cũng cúi đầu nhìn đầu gối của cô.
Trái ngược hoàn toàn với Châu Chi Mai, quần áo trên người Heveto ướt sũng nhưng vẫn bám sát vào cơ thể, vải vóc được tấm lưng thẳng tắp nâng đỡ, thậm chí còn khiến anh trông nổi bật hơn cả khi không mặc gì.
Châu Chi Mai vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với ánh nhìn sắc lạnh của anh, tựa như muốn in thẳng vào mặt cô, cô cắn răng quay đầu đi, đôi môi mím chặt.
Bất kể là khi nào, Heveto chưa từng ép buộc cô. Trong chuyện này, anh dường như luôn để cho cô tự lựa chọn, bởi anh ghét sự miễn cưỡng.
Nhưng giờ đây, anh lại để cô dùng miệng.
Heveto đương nhiên biết Châu Chi Mai không muốn. Thực ra, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc cưỡng ép cô. Ngay cả lần đầu tiên, anh chỉ ngồi trên ghế sofa, nhìn cô, giao quyền quyết định cho cô, để cô chủ động bò lên người anh. Chỉ cần cô tỏ ra do dự hoặc phản kháng, anh sẽ để John đưa cô đi ngay.
Những ngón tay dài của Heveto lướt nhẹ trên gương mặt Châu Chi Mai, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô. Đôi môi hồng nhạt như cánh hoa rực rỡ, là kết quả của ba năm anh nuôi dưỡng.
Phần da thô ráp trên đầu ngón tay anh mơn man đôi môi cô, anh nhìn xuống cô từ trên cao.
Nhưng những đứa trẻ không ngoan thì luôn cần được dạy dỗ để nhớ kỹ bài học, đúng không?
Nỗi nhục nhã, sự căm phẫn, và cả sự tủi hổ đan xen trong đầu Châu Chi Mai, ý chí mong manh của cô dường như sắp bị phá vỡ, chỉ cách bờ vực điên loạn một bước chân. 

Nếu có thể quay ngược thời gian, cô chắc chắn sẽ không tự dấn thân vào cuộc chơi với Heveto.

Nhưng trên đời này, không có nếu như.

Nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt Châu Chi Mai, cô không cam lòng, đưa tay gạt mạnh chúng đi.

Những gì đã xảy ra trong quá khứ, đều là lỗi của cô, gieo nhân nào, gặt quả ấy, chẳng trách được ai.

“Chỉ cần em nói không muốn, anh sẽ không ép em.” Heveto chầm chậm cúi xuống, đôi mắt xanh thẫm như được phủ thêm một lớp sương, ánh lên chút hơi ấm, “Bunny, chỉ cần em cầu xin anh.”

Ngón tay của Heveto vẫn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi Châu Chi Mai, thậm chí còn dùng lực cạy mở hàm răng cô, để đầu ngón tay chơi đùa với đầu lưỡi.

Nước bọt từ khóe miệng Châu Chi Mai chảy xuống, hòa lẫn vào dòng nước ấm, hoàn toàn không thể kiểm soát. Cô cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, bị Heveto tùy ý thao túng.

Nhưng cô không muốn như vậy, cô không thể cam chịu, cô phải giữ lấy lý trí, cô nhất định phải phản kháng.
Vì thế, khi Heveto đang nghịch ngợm đầu lưỡi của cô bằng ngón tay, Châu Chi Mai lập tức cắn mạnh.
Nếu có thể, cô hoàn toàn có thể cắn đứt ngón tay anh.
Rất nhanh, vị tanh của máu lan trên đầu lưỡi Châu Chi Mai, cô nhíu mày nhìn Heveto.
Người bị cắn dường như không hề cảm thấy đau, ngược lại, trên mặt anh hiện lên một nụ cười.
“Đây là cách em cầu xin anh?” Heveto không giận mà cười, dường như thật sự bị cô chọc cười, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn.
Chết thì chết.
Châu Chi Mai không bận tâm nữa, cô cắn mạnh ngón tay của Heveto, như một con thú nhỏ điên cuồng, sẵn sàng chơi tới cùng.
“Chậc…”
Hơi thở của Heveto trở nên nặng nề, như thể nơi bị cắn không phải đau đớn mà lại là một loại kích thích khó cưỡng.
Ánh mắt anh nhìn Châu Chi Mai dần vẩn đục bởi d.ục v.ọng, biểu cảm trên gương mặt anh trở nên đê mê. Dường như anh thật sự cảm thấy rất sung sướng, anh gập một chân, đối diện với cô, mối nguy hiểm ngày càng gần.
Châu Chi Mai không biết Heveto định làm gì, lực cắn của cô vô thức nới lỏng, liền nghe thấy anh nói: “Ngoan, đừng thả ra, cắn mạnh thêm chút nữa, thật thoải mái.”
Anh áp má mình vào má cô, thậm chí phát ra tiếng thở dài khàn khàn đầy thỏa mãn.
Châu Chi Mai không thể không thả ra, lớn tiếng mắng anh: “Đồ điên! Anh đúng là đồ điên!”
Ngay sau đó, Heveto dùng một tay ôm lấy eo Châu Chi Mai, nhấc bổng cô lên.
Trên ngón tay bị cô cắn có một vòng dấu răng đều đặn, đầu ngón tay đỏ ửng. Anh lại dùng ngón tay đó m.ơn t.rớn gương mặt Châu Chi Mai, mỉm cười hài lòng: “Bunny, em thật sự làm anh rất hài lòng.”

Châu Chi Mai có cảm giác như nắm đấm của mình đập trúng vào một đám bông, mềm yếu không lực. Cô bị Heveto bế lên ngồi trên bàn rửa mặt, anh cầm chiếc khăn tắm trắng tinh lau khô từng giọt nước trên người cô, cẩn thận từng chút một từ đầu đến chân.

Trước đây mỗi khi tắm xong, cô luôn nấn ná rất lâu, có rất nhiều bước phải làm. Sau khi tắm, cô không bao giờ quên bôi kem dưỡng. Mặt thì có tinh chất dành riêng cho mặt, còn cơ thể lại có kem dưỡng của cơ thể.

Heveto lại rất kiên nhẫn vặn mở một hộp thuốc trị sẹo, tỉ mỉ bôi lên vết thương đã lành trên bả vai Châu Chi Mai.

Dưới sự chăm sóc chu đáo của anh, vết sẹo không còn quá rõ ràng, cũng không bị sưng lên. Chỉ là trong quá trình vết thương đóng vảy, vùng da xung quanh không tránh khỏi cảm giác ngứa. Một lần nọ, trong lúc ngủ, cô vô thức dùng đầu ngón tay cào mạnh, không may làm rách lớp vảy đã liền, chảy ra không ít máu.

“Em còn đau không?” Đầu ngón tay của Heveto nhẹ nhàng xoa lên bả vai Châu Chi Mai, trên người anh từ đầu đến chân đều thấm nước, ngay cả tóc cũng ướt. Những giọt nước không còn hơi ấm bám vào da Châu Chi Mai, khiến cô vô thức rụt lại.

“Tránh cái gì?” Anh không hài lòng với phản ứng của cô.

Châu Chi Mai tức giận, vung chân đá vào bụng Heveto: “Anh đừng chạm vào tôi!”

Heveto thuận tay nắm lấy mắt cá chân của cô: “Không để anh chạm? Vậy em muốn để ai chạm?”

Cô hoàn toàn không biết người đàn ông tên Gosse kia bẩn thỉu đến mức nào.

Gã ta cùng lúc hẹn hò với gần năm người khác phái, lại rất thích chơi ba người. Gã từng bị bệnh giang mai, thậm chí phải đến bệnh viện chữa trị. Lâu nay gã sống trong môi trường ăn chơi trác táng, gần như lúc nào cũng phê cần, chẳng khác gì một ổ virus di động.

Nếu không phải vì Châu Chi Mai cầu xin, Heveto đã sẵn sàng rạch đứt gân tay của gã. Đó là cái giá mà gã phải trả vì dám động vào cô.

Châu Chi Mai cố gắng lấy lại lý trí. Cô không thể đối đầu trực diện với Heveto, làm vậy chỉ khiến cô chịu thiệt. Nhưng dường như cô đã đánh giá quá cao bản thân. Đứng trước Heveto “phát điên” như vậy, nội tâm cô không ngừng run rẩy.

“Người anh ướt cả rồi, dễ bị cảm.” Châu Chi Mai cố gắng điều hòa hơi thở của mình.

“Thật không?” Heveto lúc này mới nhìn lại bản thân.

Trước mặt cô, anh dùng một tay cởi từng chiếc nút áo sơ mi ướt, đôi mắt sắc bén không rời khỏi cô một giây. Tay còn lại vẫn nắm chặt mắt cá chân của cô.

“Anh buông chân em ra.” Giọng Châu Chi Mai cũng mềm mỏng hơn, nghe có vẻ yếu đuối đáng thương.

Heveto không những không buông, mà còn quỳ một chân xuống ngay trước mặt cô.

Ngay lập tức, bàn chân Châu Chi Mai bị đầu lưỡi mềm mại, nóng bỏng của anh lướt qua. Cô giật mình như bị điện giật, suýt chút nữa đá thẳng vào mặt anh.

“Anh… Anh…” Cô hoàn toàn bị anh làm cho bối rối, không hiểu anh định làm gì.

Anh không phải chê cô bẩn sao? Vậy tại sao lại li.ếm chân cô?

Người đàn ông này, tâm tính bất thường, lúc thì như muốn giết cô, lúc lại nâng niu cô như bảo vật trong lòng bàn tay.

Anh đúng là minh họa hoàn hảo cho từ “điên”.

Nụ hôn của Heveto từ mu bàn chân Châu Chi Mai chầm chậm dịch lên, dừng lại ở đầu gối đã ửng đỏ của cô. Anh nhìn thấy rõ, đầu gối cô đỏ mootjkhông bình thường.

Anh nhớ đến cảnh cô ngã trong tuyết, trái tim như rơi theo cô xuống vực sâu, vạch ra một vết rách rỉ máu. Vì vậy, anh càng nhẹ nhàng hôn lên đầu gối cô, để lại hơi thở ấm áp.

Cách đó hàng ngàn cây số, Heveto từng có gần hai giờ không nhận được bất cứ tin tức nào của Châu Chi Mai. Rõ ràng định vị điện thoại của cô vẫn ở phòng làm việc, nhưng người thì không thấy đâu.

Heveto đã nghĩ rằng Châu Chi Mai có thể đã bị bắt cóc, hoặc thậm chí là bị sát hại. Anh chủ động liên lạc với Eva, mong từ miệng cô ta tìm ra manh mối gì đó.

Eva cười nhạo Heveto: “Anh mà cũng chủ động gọi cho tôi sao? Điều này còn hiếm hơn cả sao Hỏa đâm vào Trái Đất. Người em trai luôn tính toán mọi việc đâu ra đó của tôi, chuyện gì khiến cậu hoảng loạn đến vậy?”

Heveto có thể chắc chắn rằng nếu Eva đứng ngay trước mặt anh bây giờ, anh sẽ không chút do dự bóp cò.

Eva càng thêm chắc chắn vào phán đoán của mình, cười đắc ý: “Ban đầu tôi còn không tin lời đồn. Nghe nói bên cạnh cậu có một người phụ nữ? Cậu coi cô ta như bảo vật? Tôi nghĩ rằng mình hiểu em trai mình mà? Làm gì có ai trên đời khiến cậu bận tâm? Nhưng bây giờ xem ra, cậu cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, thậm chí còn bị một người phụ nữ kiểm soát.”

Rất tốt, điều này ít nhất cho Heveto biết rằng Châu Chi Mai không thể ở trong tay Eva.

Nhưng cuộc gọi này lại vô tình gieo rắc một hạt giống nguy hiểm. Heveto bây giờ cần đảm bảo rằng Châu Chi Mai không rời xa anh nửa bước.

Trong khi đó, cảm giác ngứa ran như tê dại dường như đang nhấn chìm toàn bộ cơ thể Châu Chi Mai. Cô theo bản năng lùi lại, nhưng không còn đường thoát.

Châu Chi Mai dùng tay nắm lấy mái tóc ướt của Heveto, giọng run hơn cả thân thể: “Đừng… đừng hôn nữa.”

Heveto không những không dừng lại mà còn hỏi cô: “Còn đau không?”

Cô biết không? Lúc cô ngã trên nền tuyết, anh còn đau hơn cả cô.

Nhưng cô đang làm gì vậy? Trái tim cô đang hướng về gã đàn ông bẩn thỉu đó, phải không?

Ngay khi biết Châu Chi Mai tham dự buổi tiệc, trái tim Heveto mới phần nào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, anh lại tận mắt thấy cô nở nụ cười rạng rỡ với gã đàn ông bẩn thỉu kia.

Cô có biết trái tim anh gần như nhỏ máu không?

Cảm giác đau đớn ngạt thở gần như nhấn chìm anh, khiến anh mất đi lý trí.

Nụ hôn của Heveto đi từ từ lên trên, như một con thú đánh dấu lãnh thổ của mình, để lại hơi thở của mình trên cơ thể cô.

Anh như điều khiển được mọi nút bật trong cơ thể cô, đi đến đâu cũng khiến cô run rẩy. Chẳng hề lạnh, cả biệt thự được bao phủ bởi hệ thống sưởi, thậm chí cô còn mướt mồ hôi vì cố gắng chịu đựng.

Châu Chi Mai cắn môi, cố gắng bỏ qua phản ứng bản năng của cơ thể, nhưng không thể, cô cảm nhận rõ lưỡi anh đang thăm dò.

Không chỉ lưỡi, mà còn hai ngón tay thô ráp, một trong số đó vừa bị cô cắn mạnh.

Hai chân Châu Chi Mai bị ép đặt lên đôi vai săn chắc của Heveto, hơi thở trở nên gấp gáp.

Những nơi vừa được khăn tắm lau khô giờ lại ướt đẫm, những giọt chất lỏng bắn tung lên mặt Heveto. Anh vốn đã ướt sũng, dường như không để tâm đến việc bị ướt thêm nữa.

Trong thoáng chốc, Châu Chi Mai thầm nghĩ.

Rốt cuộc là ai đang dùng miệng làm hài lòng ai đây?

Heveto, người đàn ông hay thay đổi này, không phải anh chê cô bẩn sao? Tại sao lại hôn cơ thể cô?

Vậy là anh đã mềm lòng rồi phải không?

Châu Chi Mai cắn môi thật mạnh, để cơn đau lấn át kh.oái c.ảm, ép mình phải khóc.

Nếu khóc trước mặt anh có ích, cô cũng không ngại thử thêm vài lần.

Quả nhiên, Heveto dừng lại, anh dùng tay nâng khuôn mặt cô, ánh mắt thoáng chút bất lực: “Khóc gì vậy? Không thoải mái sao? Rõ ràng nước văng tung tóe khắp nơi mà.”

Gò má Châu Chi Mai đỏ ửng, mắt cô càng đỏ hơn, hàng mi ướt đẫm nước mắt, trông vừa ngây thơ lại vừa tủi thân, nhìn anh đầy trách móc: “Không thoải mái! Chẳng thoải mái chút nào! Heveto, anh thật là xấu! Anh có biết tuyết lạnh thế nào không! Anh có biết e, đau thế nào không! Hu hu hu…”

Cô không ngại khóc to hơn một chút.

“Nhưng làm sao đây?” Heveto lấy trán cọ nhẹ vào trán cô, hơi thở mang theo mùi hương của cô, trầm giọng nói: “Anh cũng rất đau.”

Anh kéo tay cô đặt lên lồng ng.ực vạm vỡ của mình, ngay nơi trái tim đang đập.

Làn da nóng rực, dường như sẽ làm bỏng lòng bàn tay Châu Chi Mai, cô cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim anh, mạnh mẽ đầy sức sống của một người đàn ông.

Thực tế chứng minh, Châu Chi Mai đoán đúng.

Những giọt nước mắt của cô, ở một mức độ nào đó, đã khiến Heveto mềm lòng.

Heveto kiên nhẫn hôn đi nước mắt trên mặt cô, hôn cả lên mí mắt cô. Cô né tránh, nức nở nói: “Bẩn chết đi được.”

“Em chê anh bẩn à?” Giọng Heveto trầm khàn, thoáng chút gợi cảm.

Châu Chi Mai cúi đầu, giọng khản đặc sau tiếng khóc: “Rõ ràng là anh chê tôi bẩn mà.”

Heveto nhẹ thở dài, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Em thấy ấm ức sao?”

Anh dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười rồi nói: “Để em cắn thêm một lần nữa nhé?”

Con thú kiêu ngạo chịu cúi đầu, điều này trong tự nhiên cũng cực kỳ hiếm thấy. Cô thậm chí cảm thấy nghi ngờ, liệu cô có nắm được điểm yếu chí mạng nào của anh không? Rõ ràng là không.

Một ý nghĩ kỳ lạ hơn xuất hiện trong đầu Châu Chi Mai—liệu anh có yêu cô không?

Làm sao có thể?

Anh có biết yêu là gì không?

Châu Chi Mai tất nhiên không mềm lòng, cô lao tới cắn mạnh vào vai anh, để lại dấu răng sâu hơn nữa.

Nhịp thở của Heveto càng nặng nề, nhưng anh không hề ngăn cô. Bàn tay rộng của anh đặt sau đầu cô, lại lần nữa thở dài, giọng khàn khàn đầy gợi cảm: “Bunny, em cảm nhận được vị máu chưa? Bây giờ không chỉ cơ thể em chảy dòng máu của anh, mà ngay cả miệng em cũng có máu của anh rồi.”

Châu Chi Mai nghi ngờ rằng việc cô cắn Heveto không phải là trừng phạt anh mà lại giống như một phần thưởng.

Cô dứt khoát thả ra.

Heveto cẩn thận mặc quần áo cho Châu Chi Mai, sấy khô mái tóc của cô. Trong suốt thời gian ấy, cô vẫn lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của anh.

Nhìn qua nét mặt của Heveto, anh dường như đã bình tĩnh lại, không còn điên loạn nữa.

Những nơi vừa ẩm ướt nhơ nhớp giờ được anh dùng nước ấm rửa lại một lần nữa.

Cuối cùng, Heveto đi tất trắng mới cho cô, sau đó xỏ vào đôi bốt tuyết sạch sẽ. Đôi giày cao gót gần như làm trầy gót chân của cô trước đó đã bị anh ném thẳng vào thùng rác, vì nó làm anh ngứa mắt.

Heveto không cần Châu Chi Mai phải đi giày cao gót mười phân chỉ để chiều lòng bất cứ ai, anh biết cô không thích những nơi ồn ào đó.

Dù sau này có thật sự dẫn cô đến dự tiệc, cô vẫn có thể mặc quần áo thoải mái nhất, đi giày, mang tất thoải mái nhất, thay vì biến mình thành một quả dâu rừng đang run rẩy trong giá lạnh.

Rất nhanh sau đó, Châu Chi Mai hiểu lý do tại sao Heveto lại đưa cô đến căn biệt thự này.

Dù căn hộ trên tầng thượng của tòa nhà QC có thể ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp, nhưng không thể chơi đùa với tuyết. Còn nơi này thì khác, trước mắt cô là một khoảng đất rộng lớn được phủ đầy tuyết trắng, bất cứ chỗ nào có tuyết đều có thể trở thành sân chơi của cô.

Trận tuyết rơi dày đặc không biết đã dừng lại từ lúc nào, chỉ để lại một lớp tuyết dày trắng xóa. Tuyết phủ kín cả khu biệt thự, tựa như khoác lên bãi cỏ xanh một chiếc áo mới. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn, khung cảnh này đẹp như trong một bộ phim hoạt hình ấm áp.

Có một điều Heveto luôn dự tính sẵn, nếu không bị sự cố làm gián đoạn, họ đã có thể vui vẻ như năm ngoái.

Giống như một năm trước tại khu nghỉ dưỡng ở châu Vũ Trị, cô dựng người tuyết trước căn nhà gỗ nhỏ, còn anh đứng từ cửa nhìn cô.

Hôm nay, anh cuối cùng cũng đợi được trận tuyết đầu mùa ở Thành Phố Phái Tân, dù giữa chừng có vài sự cố không vui, anh vẫn sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch này.

Heveto tỉ mỉ đeo cho Châu Chi Mai đôi găng tay giữ ấm chống thấm, chưa dừng lại ở đó, anh còn chuẩn bị thêm một chiếc mũ và đôi bịt tai lông mềm mại.

Nhưng vừa ra ngoài, Châu Chi Mai đã bất ngờ hắt hơi, có vẻ như đã nhiễm lạnh.

Làm sao không lạnh được? Thời tiết như thế, cô chỉ mặc một lớp vải mỏng trong bữa tiệc.

Nghĩ đến đây, đôi mày của Heveto lại hơi chau lại.

Anh nghĩ, đáng lẽ anh không nên mềm lòng, gã đàn ông bẩn thỉu đó tồn tại trên đời này đã là một khối u nhiễm trùng đầy mầm bệnh.

“Em còn muốn chơi nữa không?” Heveto hỏi.

Châu Chi Mai liếc nhìn Heveto, rồi lại nhìn lớp tuyết dày dưới chân. Thực ra cô chẳng có tâm trạng nào để chơi đùa với tuyết, nhưng so với việc quay vào trong nhà đối mặt với anh, cô thà ở lại ngoài này.

“Chỉ được chơi nửa tiếng thôi.” Giọng nói của Heveto không cho phép phản bác.

Châu Chi Mai gật đầu, cúi xuống dùng tay chạm vào tuyết. Dù mang găng tay, cô vẫn không cảm nhận rõ ràng, vì thế cô bướng bỉnh tháo một chiếc găng ra. Đầu ngón tay chạm vào lớp tuyết trắng mịn, cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm qua da.

Cô vô thức nhìn về phía cổng lớn của biệt thự, nơi có chiếc cổng sắt cao ngất, xung quanh là những hàng rào bảo vệ sắc nhọn, trông hết sức nghiêm ngặt.

Giữa trời băng tuyết thế này, cô có cơ hội nào để rời khỏi đây không?

Dù thế nào, Châu Chi Mai, hãy vui vẻ lên!

Chuyện đã xảy ra rồi, thì phải đối mặt với nó bằng thái độ tích cực nhất, đúng không?

Trời không tuyệt đường ai cả, cô vẫn còn nhiều thời gian để từ từ lên kế hoạch rời khỏi đây, rời khỏi Heveto.

Hãy xem mọi thứ tiếp theo là một trò chơi, hòa mình vào trò chơi ấy, không than thân trách phận.

“Bốp” một tiếng.

Châu Chi Mai ném một quả cầu tuyết trúng vào người Heveto, bật cười khanh khách, như thể không còn chút ác cảm nào: “Tới bắt em đi nào!”

Heveto rõ ràng bất ngờ vì quả cầu tuyết đột ngột ném tới, sau đó ký ức cũ ùa về, mọi thứ như hiện rõ trước mắt.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu hình bóng của Châu Chi Mai.

Nếu anh là một con thú cô đơn trú ngụ trong vùng đất băng giá, còn cô là một linh hồn lạc vào đây, thì điều cô nên làm nhất chính là rời khỏi anh ngay lập tức, chứ không phải dùng đôi tay ấm áp nhỏ bé xoa dịu những vết thương trên cơ thể anh.

Một khi cô đã chọn ở lại, thì sẽ không còn khả năng rời đi.

Heveto không phản kháng, mà bước nhanh đến trước mặt Châu Chi Mai, hai tay nâng mặt cô lên, hôn sâu đôi môi cô.

Tuyết lớn vừa ngừng không lâu, giờ lại có dấu hiệu rơi trở lại.

Một bông tuyết rơi xuống môi hai người đang quấn lấy nhau, lập tức bị hơi ấm từ cơ thể tan chảy. Heveto thì nóng bỏng, còn Châu Chi Mai thì lạnh lẽo. Nhưng anh có cách để làm cô trở nên ấm áp một lần nữa.

Châu Chi Mai không thể né tránh, chỉ có thể buộc phải đón nhận nụ hôn mạnh mẽ của Heveto. Tuy nhiên, cô vẫn theo bản năng liếc nhìn về phía cánh cổng lớn.

Ý nghĩ muốn trốn thoát trong đầu cô ngày càng mãnh liệt, nhưng giờ cô không thể làm gì để thoát khỏi sự kiềm chế của Heveto. Giống như một con bướm còn nằm trong kén, cô chỉ có thể yên lặng chờ đợi thời cơ.

“Bunny, em nhìn gì thế?” Heveto vươn tay nắm cằm cô, bắt cô nhìn vào anh.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Châu Chi Mai thu lại ánh mắt, đưa tay hứng một bông tuyết, giống như nâng niu một viên ngọc quý rồi đưa cho Heveto xem: “Anh nhìn này, hình dáng bông tuyết thật đẹp, y như trong tranh vẽ, là hình lục giác đó.”

Bàn tay không đeo găng của cô lạnh cóng, bị Heveto nắm lấy và bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Mở miệng ra.” Heveto lại cúi xuống hôn cô, “Hôn anh thì phải chuyên tâm.”

Anh đưa đầu lưỡi tiến vào giữa đôi môi cô, chiếm lấy sự ấm áp từ lưỡi cô, để lại hơi thở của mình một cách bá đạo, không nỡ rời xa.

Heveto kiên quyết muốn Châu Chi Mai dồn hết sự chú ý vào mình.

Trong lòng cô chỉ được có anh.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Anh đùa đủ chưa
Anh đùa đủ chưa
Truyện ngôn tình sắc Anh đùa đủ chưa : Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu…
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Vì bị Omega kích thích tin tức tố nơi công cộng mà đến kỳ mẫn cảm, cậu được anh trai của bạn thân giúp đỡ. Thế là vì ‘hội chứng chim non’, cậu đã theo đuổi người ta…
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
365 Cách Hôn Nồng Nhiệt: Đông Thiếu Chơi Đủ Chưa
“Vật nhỏ, lại đây!” “Không muốn!” Vợ tức giận thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc đại nhân tài đại khí thô, mỗi ngày cuồng bày tỏ tình yêu! Hôm nay tặng xe sang, ngày mai tặng…
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Đọc truyện ngôn tình Anh Đến Cùng Rạng Đông – Mạch Ngôn Xuyên là một cau chuyện mang tính phiêu lưu mạo hiểm nhưng cũng không kém phần thực tế và sâu sắc của Tưởng Xuyên và Tần…
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào
Tóm tắt truyện “Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào “Phan Quân Khánh. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không có rảnh để tiếp tục cuộc chơi với cậu.” “Anh nhắc lại một lần nữa. Dù anh có…
7 Ngày Ân Ái
7 Ngày Ân Ái
Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị hắn cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân không còn trong sạch, nên bỏ đi biệt tích không lời nhắn gửi. Ba năm sau, nàng gặp lại…

Historybs.com – Đọc truyện online mới nhất: truyện full, truyện hot