Mùa đông trên núi đến rất nhanh, dường như mới hôm qua trời còn trong xanh mát mẻ như giữa thu, vậy mà chỉ chớp mắt đã bước vào giá lạnh.
Châu Chi Mai thấy may mắn vì đã cho lắp sưởi sàn khắp nhà. Tuy ở miền Nam thì có hơi tốn điện, nhưng sống trên đời này vốn chẳng mang gì theo được cả, cứ hưởng thụ đã rồi tính sau.
Từ tháng mười hai trở đi, không khí lạnh tràn về dữ dội hơn bao giờ hết. Khổ nỗi, mùa đông năm nay cứ vài hôm lại mưa, chẳng mấy ngày thấy được ánh nắng.
Cũng như tâm trạng của Châu Chi Mai dạo gần đây.
May mà ánh nắng rồi cũng sẽ bất ngờ ghé qua vào một ngày nào đó, tâm trạng tồi tệ rồi cũng sẽ nhạt dần theo thời gian.
Thời gian gần đây, cuộc sống của Châu Chi Mai chẳng có gì khác biệt so với trước. Tranh thủ những ngày hiếm hoi nắng đẹp, cô vẫn ra ngồi ở sân nhỏ trong nhà phơi nắng. Còn Châu Sách thì vẫn thi thoảng đi câu cá như thường lệ.
Cuộc sống của hai cha con vẫn yên bình, thong thả.
Ngoại trừ:
[Đã hơn nửa tiếng rồi.]
Khi Châu Chi Mai nhìn thấy tin nhắn này do Heveto gửi, thì khoảng thời gian kể từ khi anh gửi tin đó cũng đã hơn nửa tiếng.
Tức là, cô đã thất hẹn đến một tiếng đồng hồ.
Lúc đầu tính là tối nay chín giờ Châu Chi Mai sẽ lén lút sang nhà Heveto. Nhưng không ngờ, hôm nay bố cô lại ngồi lì trong phòng khách xem TV.
Gần đây, Châu Sách nghiện một bộ phim chiến tranh, ngày nào cũng canh giờ xem cho bằng được. Xem xong còn chưa đủ, phải xem lại lần nữa mới đã.
Nếu giờ này Châu Chi Mai tự dưng rời nhà quá lâu không về, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Vậy nên cô nhắn cho Heveto, hỏi anh đang làm gì.
[Đang đợi em ở sân.]
Chỉ cách nhau một hàng rào, Heveto đứng ở bãi cỏ nhà mình, ngóng trông đến mòn mỏi.
Không ai biết, mối quan hệ mập mờ giữa Châu Chi Mai và Heveto đã kéo dài hơn hai tháng.
Lúc đầu, Châu Chi Mai thậm chí còn không muốn cho Heveto thông tin liên lạc. Mãi đến một lần, Heveto giả bộ yếu đuối trước mặt Châu Sách, nói là đôi lúc liên lạc không tiện, lúc đó Châu Chi Mai mới chịu thêm anh làm bạn.
Châu Chi Mai mặt mày chẳng vui vẻ gì khi thêm Heveto, tin nhắn đầu tiên cô gửi cho anh là một cái sticker hình cục phân.
Heveto nhìn cái sticker đó, khóe môi cong lên cười suốt một hồi.
Từ lúc đó, Heveto cứ cố tình nhắn tin cho Châu Chi Mai khi có khi không. Ai mà ngờ, ngày trước là Châu Chi Mai mặt dày nhắn tin cho anh, giờ thì ngược lại, cô lạnh nhạt với anh, hứng lên mới trả lời một câu.
Dù Heveto bận trăm công nghìn việc, cũng chẳng phải lúc nào cũng ở lại trên núi, anh thường xuyên phải đi công tác xa. Trước mỗi chuyến đi, anh đều đặc biệt nhắn cho Châu Chi Mai một tin để báo trước.
Hôm nay cũng vậy, Heveto vừa mới đi công tác về không lâu. Anh cũng đã nhắn tin cho Châu Chi Mai, và nhận được hồi âm: “Chín giờ tối gặp.”
Giờ thì đã hơn chín giờ rưỡi, Heveto vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Anh tuy rất mong gặp cô, nhưng giữa hai người vẫn còn nhiều thời gian, chẳng cần vội.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại trong túi áo của Heveto rung lên, là tin nhắn của Châu Chi Mai: [Em sắp ra rồi, anh cứ đợi em ở nhà.]
Gửi tin xong, quả nhiên Châu Chi Mai liền từ trong nhà bước ra. Đúng lúc ấy, bố cô cũng vừa lên lầu đi ngủ.
Hầu như vừa bước ra khỏi cửa, Châu Chi Mai đã thấy Heveto qua hàng rào.
Heveto đứng đó, hai tay đút túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời mù sương. Anh khoác áo khoác đen, vai rộng chân dài, khí chất nổi bật.
Mới chỉ mấy ngày không gặp, anh cũng chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là tóc có vẻ cắt ngắn hơn một chút, trông gọn gàng và hợp hơn.
Mùa đông đã thực sự đến, trên núi lạnh hơn dưới chân núi, ban đêm gần như chạm ngưỡng không độ.
Trong không khí có hơi nước mỏng, kết thành một lớp sương nhẹ.
Điều này khiến Châu Chi Mai nhớ lại hai tháng trước, khi cô một mình đi bộ trên phố vô tình bắt gặp Heveto. Rất khó để diễn tả cảm xúc của cô lúc ấy, nhất là sau khi biết những chuyện xảy ra trong nhà, cô gần như không còn điểm tựa. Nhưng khoảnh khắc thấy Heveto, Châu Chi Mai bỗng không thể kìm lòng được, cô chẳng nghĩ gì thêm, đi thẳng tới, vùi mình vào vòng tay anh.
Hôm đó, Heveto mặc chiếc áo khoác màu xám tro, anh ôm cô vào trong áo khoác, lặng lẽ vỗ về cô.
Chấp nhận một sự thật tàn nhẫn không khác gì nuốt trọn một viên thuốc đắng khó chịu. Vị đắng ấy cứ âm ỉ lan trên đầu lưỡi, phải rất lâu mới dần quen được.
Chỉ là Châu Chi Mai không bao giờ ngờ được, ngày hôm đó cô lại như một con rùa rụt cổ, chui vào lòng Heveto.
Lúc này đây, dáng vẻ len lén của Châu Chi Mai đều bị Heveto thu trọn vào mắt. Cô mặc bộ đồ ngủ bông dễ thương, chân mang dép đi trong nhà. Nếu không vì có hàng rào ngăn giữa, cô đã có thể bước thẳng qua bên nhà Heveto. Bây giờ thì phải đi vòng một đoạn mới qua được.
Thế nhưng Heveto hành động còn nhanh hơn Châu Chi Mai. Anh sải bước từ bãi cỏ nhà mình, đi thẳng về phía cô, đồng thời dang rộng hai tay, kéo cô vào lòng.
Heveto nhấc bổng Châu Chi Mai lên, siết chặt cô trong vòng tay rộng lớn, úp mặt vào bờ vai cô, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.
Châu Chi Mai thì vòng tay ôm lấy cổ Heveto, má áp nhẹ vào tai anh. Trên người anh mang theo mùi gió lành lạnh, nhưng dễ chịu và rất cuốn hút.
“Em có nhớ anh không?” Giọng Heveto trầm thấp, khàn nhẹ.
Châu Chi Mai lắc đầu: “Không nhớ.”
Dạo này cô cũng bận, bận làm đồ thủ công.
Nhưng thật ra cũng không hẳn là hoàn toàn không nhớ. Ít nhất trong những cuộc trò chuyện với Thẩm Ty, cô cũng vô thức nhắc đến Heveto vài lần.
Heveto không hề để bụng, chỉ khẽ cười, ôm chặt Châu Chi Mai rồi quay người bước về nhà.
Mối quan hệ trông có vẻ lén lút này, với Heveto mà nói, lại khiến anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Dù không có ai thừa nhận, nhưng chỉ cần còn được gần gũi với Châu Chi Mai như thế này là đủ rồi.
Thế nhưng trong chuyến công tác lần này, có người đã nhắc nhở Heveto: kiểu quan hệ này không hề bình thường. Nếu anh thật lòng theo đuổi Châu Chi Mai, thì phải có dáng vẻ của một người đang theo đuổi, phải cho nhau một thân phận rõ ràng.
Vấn đề là tất cả đều nằm trong tay Châu Chi Mai.
Cô rõ ràng rất hứng thú với kiểu yêu đương vụng trộm này, còn chuyện yêu hay chỉ là tình nhân, cô chẳng bận tâm.
Như lần trước đó, Châu Chi Mai một tay đẩy Heveto vào trong tủ quần áo của cô.
Hôm đó là khoảng mười một giờ trưa, đêm trước Heveto bị cô kéo vào phòng, hai người quấn lấy nhau tới tận khuya mới chịu ngủ. Sau đó anh ngủ lại, ôm cô trên giường.
Không ngờ sáng hôm sau, Châu Sách đến gõ cửa.
Châu Chi Mai luống cuống, lập tức kéo Heveto, người to cao lực lưỡng, nhét vào cái tủ chật chội.
Mà chuyện này cũng không hẳn là xấu.
Sau khi Châu Sách rời đi, Châu Chi Mai có phần áy náy, liền chui vào trong tủ cùng Heveto, rồi trong không gian nhỏ hẹp đó, hai người lại chơi đùa một cách thân mật.
Từ sau lần đó, Châu Chi Mai không cho Heveto đến nhà cô nữa. Dù tiện thật, nhưng rủi ro quá cao.
Vậy nên, địa điểm đổi thành nhà Heveto.
Ở gần đúng là có lợi, chỉ cần vài bước là tới.
Heveto từng đưa ra một đề nghị rất lý tưởng, tháo hàng rào ra.
Làm vậy thì qua lại càng dễ.
Châu Chi Mai lập tức bác bỏ ý kiến này.
“Không được, mình đâu có quan hệ gì đâu, tháo hàng rào ra là sao?”
Nghe vậy, Heveto liền “đâm mạnh” một cái vào cô từ phía sau, suýt nữa khiến cô hồn bay phách lạc, hét lên một tiếng.
Bọn họ đã thân thiết gần gũi tới mức đó rồi, còn nói là không có quan hệ gì sao?
Và rất nhanh sau đó, Châu Chi Mai không nói thêm được lời nào nữa. Miệng cô lúc này ngoài việc hôn Heveto, thì chỉ còn phát ra những âm thanh rê.n rỉ không thể kiềm chế.
Khi kết thúc, Heveto như làm trò ảo thuật, từ lòng bàn tay lấy ra một chiếc vòng tay lấp lánh giơ lên trước mặt Châu Chi Mai.
Đây là chiếc vòng tay anh tình cờ thấy trong một quầy trang sức khi đi khảo sát ở trung tâm thương mại trong chuyến công tác lần này.
Thiết kế tinh tế, đường nét sắc sảo, ánh sáng lấp lánh, đính một vòng đá quý xung quanh.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, Heveto lập tức nghĩ đến Châu Chi Mai.
“Tặng em à?” Châu Chi Mai chẳng khách sáo gì, đưa tay lên để Heveto đeo vòng cho mình.
Heveto cúi đầu, cẩn thận giúp cô đeo vòng xong, rồi hỏi: “Của anh đâu?”
“Của anh cái gì?”
Heveto mím môi, anh không cần phải nói thêm, cô biết anh đang nhắc đến điều gì.
Châu Chi Mai có chút chột dạ.
Chiếc vòng tay bị đứt của anh, đến giờ cô vẫn chưa mang đi sửa. Chỉ là một chiếc vòng bạc bình thường, nhìn thế nào cũng thấy chẳng đáng để sửa. Cô cũng chẳng mấy bận tâm, cứ thế trì hoãn mãi.
“Em nói sẽ đem đi sửa rồi mà.” Heveto nghiêng đầu nhìn Châu Chi Mai, trong đôi mắt xanh thẳm mang theo rõ ràng sự bất mãn.
Bất mãn gì chứ?
Tối nay cô đã chiều theo anh, phối hợp thử mấy tư thế khác nhau rồi còn gì. Đừng nói đâu xa, ngay cả đầu gối cô còn bị cọ đến đỏ rát.
“Đầu gối còn đau không?” Heveto cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng trẻo đã đỏ ửng của cô.
Cũng không đến mức quá đau, Châu Chi Mai ôm lấy hai đầu gối, ngồi trên giường nghịch nghịch sợi dây tinh xảo trên cổ tay.
Cô thật sự khá thích nó.
Đã là nửa đêm rồi, Châu Chi Mai nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, định trở về nhà mình. Nhưng vừa định ngồi dậy, đã bị Heveto chặn lại.
“Tối nay ngủ lại đây đi.”
“Không được. Sáng sớm mai mà bố em dậy không thấy em là lộ hết.”
Chính điều này cũng khiến Heveto luôn thấy ấm ức, anh chỉ mong có thể đường đường chính chính mà ôm cô ngủ mỗi đêm.
Chứ không phải nửa đêm ôm gối trống trải một mình.
Heveto đề nghị, hay là… hai người nói chuyện nghiêm túc một lần?
“Nói chuyện gì?” Châu Chi Mai khoanh tay, bộ dạng như thể vừa ăn sạch anh xong, giờ mặc quần áo lên liền quay mặt làm ngơ.
“Nói chuyện yêu đương.” Heveto đứng dậy, không biết từ lúc nào đã khoác lên mình một chiếc áo choàng ngủ màu đen, tôn lên bờ vai rộng. Một chiếc áo ngủ mà cũng mặc ra được dáng vẻ như đồ vest.
“Em từng nói, chờ giải quyết xong chuyện gia đình, rồi sẽ nói đến chuyện của chúng ta.”
Vậy mà giờ đã hơn hai tháng trôi qua rồi.
Tết Nguyên Đán cũng sắp đến nơi.
Châu Chi Mai cũng hiểu cứ mập mờ thế này mãi thì không ổn. Cô đứng dậy nhìn Heveto, hỏi: “Nhất định phải yêu đương sao?”
Cô chưa từng yêu ai, cũng không biết phải yêu thế nào.
Theo lời Thẩm Ty, hai người họ từ trước đến giờ, về cơ bản chẳng khác gì mấy đôi tình nhân nhỏ, chỉ là chưa nói rõ ràng mà thôi.
Hiếm khi nào Heveto lại kiên định như bây giờ. Trên khuôn mặt cương nghị là sự nghiêm túc và chân thành, lông mày hơi chau lại, ánh mắt chăm chú nhìn Châu Chi Mai: “Phải. Không chỉ yêu, anh còn muốn cưới em.”
Tim Châu Chi Mai bỗng hụt mất một nhịp, cô khẽ nói anh đừng nói nữa.
Đừng nói nữa ư?
Vậy thì làm thôi.
Heveto nắm lấy tay Châu Chi Mai, dẫn cô xuống lầu.
Châu Chi Mai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ thế bước theo anh. Trong biệt thự tràn ngập hơi ấm từ hệ thống sưởi, dù chỉ mặc đồ mỏng cô cũng không thấy lạnh.
“Dự báo thời tiết nói, rạng sáng nay sẽ có tuyết.” Heveto lên tiếng.
“Vậy à?” Châu Chi Mai chẳng mấy quan tâm.
Ở vùng ven biển thì tuyết không phải thứ dễ thấy, nhưng vài năm lại xuất hiện một lần, nhất là trên núi.
Dự báo thời tiết mấy hôm nay cứ nhắc đến tuyết, nhưng kiểu dự báo này thường không chính xác bởi khu vực dự báo quá rộng. Có khi tuyết rơi ở ngọn núi khác, còn bên này thì chỉ âm u.
Lời vừa dứt, phòng khách vốn tối om chợt bừng sáng bởi vô vàn ánh đèn lung linh. Ở chính giữa phòng là một trái tim khổng lồ làm từ đèn LED đang nhấp nháy liên tục. Ngoài ra còn rất nhiều đèn màu nhấp nháy rực rỡ, chói đến mức khiến người ta không dám mở mắt nhìn lâu.
Đôi mắt của Châu Chi Mai trợn to tròn. Trong đầu cô hiện lên một dòng chữ khổng lồ: Quê mùa!!!
Quê đến mức độ không thể tưởng tượng nổi!
Cả đời cô chưa từng thấy kiểu trang trí nào xấu đến vậy.
Châu Chi Mai nhíu mày quay sang nhìn Heveto: “Anh đang làm gì thế?”
“Anh muốn chính thức tỏ tình.” Khuôn mặt Heveto thoáng vẻ ranh mãnh, hình như là lần đầu tiên anh làm chuyện kiểu này. Toàn bộ đèn đóm và bố trí trong phòng khách đều do chính tay anh sắp xếp.
Và anh rất hài lòng với thành quả của mình.
Sau khi bước xuống cầu thang, Châu Chi Mai mới nhận ra trên nền nhà còn rải một lớp cánh hoa màu hồng nhạt.
Lúc trước, cô bị Heveto bế ngang người lên tầng, đi vội vội vàng vàng, nên căn bản chẳng chú ý được trong phòng khách tối om này có điều gì khác thường.
Bây giờ ánh đèn sáng trưng, Châu Chi Mai mới nhìn rõ ràng cái cách trang trí quê mùa đến đau mắt này.
Cô không nhịn được hỏi Heveto: “Ai dạy anh làm mấy trò này vậy?”
Là một người tên là Cận Vu Thân.
Nhưng điều đó không phải trọng điểm.
Heveto hơi nghi hoặc, hỏi lại Châu Chi Mai: “Vậy không được à?”
Anh đã tự tay lên ý tưởng, tự mình chuẩn bị từng chi tiết, tốn không ít thời gian mới hoàn thành.
Châu Chi Mai thật sự không biết nên diễn tả ra sao, trang trí tiệc sinh nhật ba tuổi của cô còn đẹp và sang hơn thế này cả trăm lần.
“Phụt…” Cuối cùng cô vẫn không nhịn được bật cười, tay còn chống hông mà cười đến run người.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Biểu cảm trên mặt Heveto lúc trắng lúc đen, anh đưa tay xoa trán, có chút lúng túng.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, khiến người mình thích bật cười, chẳng phải cũng là một dạng thành công sao?
Các bước tiếp theo vẫn phải tiếp tục.
Không biết từ đâu, Heveto lấy ra một bó hoa nhỏ kết từ nhiều loại hoa tươi, bước đến trước mặt Châu Chi Mai.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt bất lực.
Nếu không biết gì mà nhìn cảnh tượng này, người ta còn tưởng anh đang cầu hôn mất.
Tất nhiên, Heveto thật lòng cũng muốn cầu hôn.
Nhưng anh luôn tự nhắc mình, không được vội, mọi thứ cần có trình tự.
Trong bầu không khí còn có thể coi là lãng mạn này, Châu Chi Mai lại không hề biết điều mà đưa tay móc nhẹ cằm Heveto, trêu chọc: “Ái khanh, miễn lễ, bình thân.”
Heveto vẫn còn đắm chìm trong sự hồi hộp và xúc động sắp tỏ tình. Trong giây phút ấy, bên tai anh chẳng còn nghe thấy bất kỳ tạp âm nào, chỉ còn nhịp tim chân thành đang đập mạnh mẽ.
“Chi Chi, anh yêu em, xin em hãy hẹn hò với anh.”
Có lẽ bị sự chân thành của Heveto lay động, Châu Chi Mai cũng không còn cười đùa nữa.
Thật sự muốn hẹn hò sao?
Phải bắt đầu từ đâu đây?
Châu Chi Mai lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cô cảm thấy mình cần nói thật với Heveto: “Em không biết yêu đương là như thế nào.”
Heveto lắc đầu, ánh mắt thành khẩn và nghiêm túc: “Em không cần phải biết cách yêu đương. Em chỉ cần theo đuổi nhịp điệu mà em cảm thấy thoải mái nhất. Giờ anh chỉ cần em trả lời anh một câu: Em có muốn ở bên anh không?”
Muốn sao?
Hay là… không muốn?
Châu Chi Mai hé môi, nhưng lại không thể nào trả lời ngay được.
Cô nhớ lại, một tháng trước, Heveto vì có việc đột xuất nên phải quay về nước M, hơn một tuần sau mới trở lại.
Hai nước có sự chênh lệch múi giờ, tin nhắn qua lại cũng dễ bị lệch giữa ngày và đêm. Nhưng bất kể cô nhắn lúc nào, anh cũng luôn trả lời ngay lập tức.
Khoảng thời gian đó, quả thực cô rất nhớ anh.
Cô thường hay nghĩ đến những kỷ niệm khi hai người còn ở nước M. Nếu nói rằng chẳng có chút ký ức đẹp đẽ nào, thì chắc chắn là nói dối.
“Chi Chi, tuyết rơi rồi.”
Nghe vậy, Châu Chi Mai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Dưới ánh đèn đường sáng rực, từng bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống. Trong đêm yên tĩnh này, tuyết rơi mang theo vẻ lãng mạn gấp bội lần.
Heveto tiến lại gần, ôm lấy Châu Chi Mai, cùng cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
“Em từng nói với anh, nếu ước nguyện vào đêm tuyết đầu mùa thì điều ước sẽ thành sự thật.”
Châu Chi Mai cười tinh nghịch: “Em chỉ nói chơi thôi, anh không định tin thật đấy chứ?”
“Anh tin thật.” Heveto đáp, giọng vừa cứng đầu vừa mang chút ngây thơ, “Ước nguyện của anh đều thành thật cả.”
Châu Chi Mai đã sớm quên mình từng ước điều gì, nhưng với Heveto thì khác.
Cả đời anh, chỉ có hai lần ước nguyện, và cả hai lần… đều liên quan đến cô.
“Vậy năm nay anh có điều ước gì không?” Châu Chi Mai hỏi.
“Có.” Heveto khẽ đáp, “Chỉ không biết… liệu Chúa có chịu thực hiện điều ước của anh không.”
Châu Chi Mai chỉnh lại: “Đây là Trung Quốc, anh nên cầu khẩn Bồ Tát với chư thần chư Phật.”
“Vậy được, anh cầu khẩn Bồ Tát và chư thần chư Phật, mong Châu Chi Mai đồng ý hẹn hò với anh.”
“Anh mơ đẹp nhỉ.”
“Không muốn ở bên anh à?”
“Em không biết nữa…”
“Muốn hay không muốn?”
“Ưm… đừng hôn chỗ đó!”
“Muốn không?”
“…Xem anh thể hiện thế nào đã.”